Tsundere, đó là kiệt tác vĩ đại nhất mà nhân loại đã tạo ra. Trong tất cả các khái niệm được sinh ra trên thế giới này, đó là thứ quý giá nhất.

Tục ngữ có câu, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có rất nhiều người trên thế giới này, và mỗi một người lại mang trong mình một sắc thái khác nhau. có người thì rất cởi mở và dễ gần, nhưng cũng có người sống khép mình và nhút nhát. Điều thú vị ở đây là ngay khi bạn nghĩ ai đó lạc quan thì bên cạnh họ cũng xuất hiện những người bi quan.

Tất nhiên tính cách nào thì cũng có những điểm tốt của nó, đây là điều mà tôi không hề có ý định phủ nhận.

Tuy nhiên, khi bạn hỏi tôi đâu là tính cách tuyệt vời nhất trên thế giới này, câu trả lời hiển nhiên chỉ có một: Đó chính là Tsundere.

Đã từng có một bậc vĩ nhân nói rằng.

“ Con người có thể được chia làm hai loại: đầu tiên chính là tsundere và thứ hai là không phải tsundere.”

Con người sinh ra trên đời này là để yêu thương tsundere và sống để được thương yêu bởi tsundere.

Con người yêu tsundere và đấu tranh mỗi ngày vươn tới thiên đường ấy.

Có một cậu thiếu niên ở đây.

Cậu ấy có thể trưởng thành một cách bình thường, nhưng đã bị thay đổi hoàn toàn khi tiếp xúc với khái niệm về tsundere.

Cậu tin rằng tất cả mọi thứ đều xoay quanh cái được gọi là tsundere, tất cả mọi thứ, từ những bông hoa chống lại cơn gió, những dòng suối chảy róc rách trong rừng đến những chú chim hót líu lo trên cành cây và tiếng sấm vang rền trên bầu trời, tất cả, tất cả đều là để tôn vinh tsundere. Cho dù có bị coi thường hay cười nhạo, cậu vẫn không hề dao động. Bởi vì với cậu tsundere là tất cả và tất cả mọi thứ đều là tsundere.

Dù vậy, cậu nhóc dù yêu thương và hiến dâng mọi thứ cho tsundere, lại phạm phải một sai lầm chí mạng.

Một sai lầm nghiêm trọng mà cậu không thể sửa chữa.

Đúng vậy, cậu đã ảo tưởng khi nghĩ rằng bạn thuở nhỏ của cậu, người chỉ đơn giản tỏ ra ghét cậu là một tsundere luôn theo dõi cậu…

***

Vậy thì, nên bắt đầu từ đâu nhỉ?

Tôi không có đặc điểm gì nổi trội so với người khác, nhưng tôi cũng không đặc biệt kém cỏi so với họ. Tôi chỉ đơn giản là một người bình thường. Chưa từng có ai tỏ tình với tôi trong suốt khoảng thời gian tôi học tiểu học và cả sơ trung. Tôi không thích ăn khổ qua. Vì giọng hát tệ mà tôi đã khóc khi bị ép tham gia cuộc thi hợp xướng capella. Có rất nhiều thứ mà tôi muốn chia sẻ nhưng bây giờ không phải lúc kể về bản thân tôi.

Những điều mà tôi muốn nói là về một cô gái.

Nhưng trước khi vào vấn đề đó, tôi muốn giới thiệu một chút về bản thân mình. Tôi sẽ lờ đi những câu hỏi từ độc giả rằng :” Rốt cuộc thì cậu ta lại kể về bản thân.”

Một cách đơn giản mà nói, tôi là một sinh vật tẻ nhạt. Nếu tôi là một loài động vật ở trong cuốn bách khoa toàn thư thì chắc hẳn tôi sẽ ở đâu đó trang 60, khi mà ai đó lật đến thì cũng đã bắt đầu chán nản thì tôi một loài động vật chưa từng nghe hay thấy lại xuất hiện.

Như đã giới thiệu trước đó, tôi không nổi bật trong khoảng giao tiếp. Cũng chẳng phả tốt bụng hay nhạy cảm đến mức có thể nghĩ cho người khác. Tôi chỉ là một người bình thường, bạn có thể gọi tôi là “Misuta Abureji-san”[note63623] . Nghe cũng khá là ngầu đấy chứ.

Dù vậy, đã từng có khoảng thời gian tôi tự cho bản thân mình là một nhân vật chính được chọn bởi thế giới này.

Nói đúng hơn thì cho đến gần đây tôi đã tin rằng như vậy.

Nguyên nhân chính là cô gái mà tôi muốn nhắc tới ở đây, bạn thuở nhỏ của tôi, Ninomiya Suzuka.

Cô ấy là người đã chiếu sang cuộc sống tẻ nhạt của tôi như ánh nắng mặt trời, đồng thời cũng tuyệt đẹp như ánh sáng của mặt trăng. Chỉ cần suy nghĩ tới cô ấy, miệng tôi không thể kìm nén những câu từ ngốc nghếch như vậy.

Đã bao nhiêu lần mà trái tim tôi xao xuyến khi âm điệu của cái tên ấy vang lên trong đầu mình, Ninomiya Suzuka.