Ngày hôm đó. Hầu hết vũ khí trên đất nước này đã trở thành đống phế liệu.
Tất nhiên, có thể vẫn còn những thứ vũ khí còn sót lại và có lẽ sẽ còn nhiều hơn khẩu súng khác nữa. Những thứ như xe tăng hay trực thăng chiến đấu hoàn toàn có thể nhập khẩu từ các quốc gia khác. Nhưng việc đó sẽ mất một khoảng thời gian dài.
Có rất nhiều điều ta có thể làm trong khoảng thời gian đó.
Miễn là những người trong bộ tộc này còn tồn tại, những người thực sự muốn chấm dứt cuộc chiến, chúng ta có thể tiến về phía trước để giành lấy ngày mai.
Tôi không hoàn toàn tự tin vào những gì tôi đã làm. Cũng không dám chắc rằng trận chiến tôi đã tham gia ngày hôm qua sẽ không khơi mào một cuộc chiến mới.
Nhưng tôi không hề hối tiếc.
Tôi tin bản thân đã làm tất cả những gì có thể.
Có lẽ tôi nên sớm rời khỏi đất nước này. Trước khi trở nên quá tự phụ vào sức mạnh của bản thân. Hãy để những người dân của đất nước này bước tiếp trên chính đôi chân của họ.
Tôi đến tàn tích của một ngôi làng nào đó để làm một việc cuối cùng còn dang dở. Bộ tộc sống ở đó đã bị xóa sổ trong một trận chiến. Giờ đây, chẳng còn ai sống trong ngôi làng này.
Ngoại trừ một người đàn ông. Mục đích chuyến đi này là để gặp người ấy.
「Anh là Cain phải không?」
Tôi cất tiếng gọi người đàn ông đang hút cần sa từ tẩu thuốc với ánh mắt vô hồn. Đó là Cain, anh trai của Alfried.
Tôi đã mượn nhờ nguồn lực của Tổ chức Kougami để tìm anh ấy. Khi tôi đề nghị Chủ tịch Kougami hợp tác, ông ấy đã đồng ý ngay lập tức.
「Việc cậu làm thực sự rất táo bạo. Nhưng điều quan trọng là cậu đã hành động vì những gì mình muốn. Thật tuyệt vời. Tôi sẽ hỗ trợ cậu. Chỉ cần nhớ thanh toán đầy đủ cho tôi là được」
Ngay cả khi gọi video, giọng của ông vẫn khủng bố như thường lệ.
Nghe đến phần trả nợ mà tôi não hết cả ruột nhưng bây giờ không là lúc để tâm chuyện đó. Khi hai phe đối lập đều đã suy yếu và các bộ tộc trung lập lại bắt tay nhau như ngày trước, thì anh ấy sẽ......。
Cain dường như rất bất ngờ trước sự thăm hỏi của một người Nhật xa lạ. Tôi giải thích cho anh ấy những gì đã xảy ra cho đến thời điểm hiện tại.
「Tôi biết anh cảm thấy hơi khó tin......」
「Tôi tin cậu」
Không thể ngờ Cain-san dễ dàng chấp nhận câu chuyện hoang đường của tôi như vậy.
「Không hiểu sao, khi nhìn vào ánh mắt của cậu, tôi cảm thấy cậu là một người rất đáng tin cậy. Ánh mắt ấy rất giống cha tôi......。Vậy là cậu thực sự đã làm được điều đó sao」
Nói rồi, Cain-san với tay lấy cần sa trước mặt.
「Anh đừng hút nữa. Nó không tốt cho sức khỏe đâu」
「Còn quan trọng gì nữa đâu. Dù sao, tôi sẽ sớm phải trả giá cho những tội lỗi mình đã gây ra thôi」
Vừa nói, anh lại liếc nhìn sang khẩu súng đang đặt bên cạnh.
Giọng của anh không giống như một kẻ đang tuyệt vọng. Đó là giọng của một người đang cố gắng đối mặt với những gì mình đã làm và chuộc lại lỗi lầm của bản thân.
「Vậy cậu để đây để kể tôi nghe về chiến tích của cậu sao? Những gì tôi đã phải cố gắng ngay cả khi nhuộm đỏ đôi bàn tay này bằng máu mà không làm được, vậy mà cậu chỉ mất một ngày để hoàn thành nó」
「Anh hiểu lầm rồi, tôi không đến để đả kích anh」
「Tôi cũng không có ý mỉa mai cậu đâu. Cậu là một người đáng kính. Tôi chỉ ước gì tôi có thể giống như cậu và cha tôi」
Cain-san thở dài buồn bã.
「Lý dó tôi đến đây hôm này là để truyền đạt một thông điệp」
「......Là từ Alfried sao?」
「Phải」
Nghe thấy vậy, Cain-san liền đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tôi nói với về phía bóng lưng của Cain-san.
「Cô ấy chỉ muốn nói rằng, cô hi vọng anh có thể sống tiếp. Đó là những gì cô ấy mong muốn」
Cain-san vẫn không quay lại, miệng lẩm bẩm.
「Nhưng chính tay tôi đã giết chết người con bé yêu. Tôi đã nhẫn tâm tước đoạt niềm hạnh phúc mà con bé xứng đáng có được」
「Tôi hiểu. Alfried cũng nói vậy. Cô ấy không bao giờ có thể tha thứ cho anh. Nhưng」
Tôi truyền đạt nguyên văn lời của Alfried-san cho anh ấy nghe.
「Tôi không nghĩ mình có thể tha thứ cho anh trai tôi. Nhưng mà......」
Giọng của Alfried lúc đó như nghẹn lại.
「Nếu anh hai đã chết, anh ấy sẽ không trở về được. Tôi có thể không tha thứ cho anh ấy, nhưng tôi vẫn yêu anh ấy. Đó cũng là sự thật. Khi Elam đủ chín chắn, tôi sẽ nói cho nó biết về cái chết của chồng và cả về anh trai và cha tôi. Tôi sẽ để thằng bé tự mình quyết định. Có thể nó sẽ không tha thứ cho anh hai và tìm cách trả thù cho cha nó. Nhưng nếu thằng bé chấp nhận buông bỏ hận thù, có lẽ tôi cũng sẽ phần nào tha thứ cho anh ấy」
Nói rồi, Alfried cúi đầu im lặng. Sau đó, cô ấy lại khẽ mỉm cười.
「Thôi được rồi, tôi sẽ nói cho anh nghe ý nghĩa của từ Maktab」
「Vâng, phiền chị」
「Từ đó có nghĩa là〝Nó đã là số trời rồi〟. Dù là chuyện gì xảy ra, nó đã được đấng bề trên sắp đặt. Ngay cả khi đó là những điều không may hay đáng buồn xảy ra, mà đã là cái số rồi thì tránh thế nào được? Anh thấy điều đó có đúng không?」
「Vâng, tôi cũng nghĩ vậy」
「Tôi nghĩ đó là kết tinh từ sự thông thái của những cư dân sa mạc đời trước khi sống trong môi trường khắc nghiệt. Có lẽ là để tránh bản thân bi lụy quá mức mà thôi」
「Nhưng tôi nghĩ câu nói này cũng có cái hay đó chứ」
「Sao cơ?」
「Phải vậy đấy. Việc Alfried-san và Cain-san được sinh ra bởi vị Tộc trưởng vĩ đại và cả việc bé Elam nhà ta ra đời nữa. Không phải những điều tốt đẹp diễn ra trên sa mạc này cũng đã được định trước rồi sao?」
「Có lẽ là như vậy」
「Và rồi chiến tranh sẽ qua đi. Đó cũng là」
「......Maktab」
Alfried thì thầm, khuôn mặt cô cười tươi rạng rỡ hơn bao giờ hết.
「Tôi muốn tạo ra một thế giới mà Elam có thể tha thứ cho anh hai. Một thế giới không ai cần phải tìm đến sự trả thù nữa」
「Tôi tin chắc rằng chị có thể làm được điều đó」
「Đương nhiên. Tôi là con gái của vị Tộc trưởng vĩ đại mà lại. Chút chuyện nhỏ đó làm sao làm khó được tôi」
Cain-san im lặng, lắng nghe nhưng lời tôi nói.
「Là thật sao. Alfried thực sự đã nói vậy sao......」
「Vậy anh có thể chờ thêm một thời gian nữa hẵng đền tội được không? Đợi đến khi Elam trưởng thành và suy nghĩ chín chắn đã」
「Nếu việc đó không giải quyết được vấn đề thì sao?」
「Anh phải có niềm tin chứ. Elam mang trong mình dòng máu của vị Tộc trưởng vĩ đại mà. Cũng giống như anh vậy......」
Cain-san nhìn vào khuôn mặt tôi rồi nói.
「Cậu đúng là một chàng trai kỳ lạ. Cậu lặn lội từ một đất nước xa xôi đến đây chỉ để giúp đỡ chúng tôi sao」
「Anh bỏ quá cho. Cái tính tôi sinh ra đã như thế rồi」
「......Là Maktab cả đấy」
Cain-san đột nhiên nói với tôi như vậy.
「Maktab」
Cain-san khẽ mỉm cười đáp lại lời nói của tôi. Sau đó, anh ấy bước đi về một nơi nào đó.
Nhìn những bước chân mạnh mẽ của anh trên nền cát, tôi liền hiểu ra. Cain-san đã bắt đầu một trận chiến mới trên một con đường đấu tranh mới.
Tôi cũng bắt đầu bước đi theo một hướng khác với Cain-san.
「Tiếp theo mình nên đặt chân đến quốc gia nào đây?」
Tôi vẫn chưa có ý định quay lại Nhật Bản. Để kết nối với nhiều người hơn nữa. Để kết nối thế giới này bằng những bàn tay có thể vươn tới bất kỳ đâu. Tôi quyết định tiếp tục cuộc hành trình của mình.
Đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó đằng sau, tôi liền quay người lại.
Làm gì có ai ở đó.
Đây là đang ở giữa sa mạc mà.
Nhưng tôi mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của người đó.
〝Đành vậy thôi. Ta sẽ đồng hành cùng ngươi. Đi nào, Eiji〟
Bước những bước chân vững chãi rời khỏi sa mạc, tôi tiếp tục tiến về phía trước. Hướng đến ngày mai mà tôi vẫn hằng mong đợi......。
——HẾT——