Đám tang của chồng cô được tổ chức bí mật.
Số người tham dự chỉ đếm trên đầu ngón tay. Alfried và Elam. Các chức sắc trong làng, trong đó có tộc trưởng. Cha mẹ già cùng các anh chị em của chồng cô. Và cuối cùng là tôi.
Đối với những gì mà anh ấy đã cống hiến khi còn sống, số lượng người tham dự này thực sự quá ít.
Xem xét công lao của anh, theo lẽ thường, những người thuộc phe trung lập đã gắn bó với anh và những người thuộc phe đồng minh sẽ đến chia buồn cùng gia đình.
Nhưng tại sao không một ai xuất hiện. Vì họ đều biết anh đã chết dưới tay sát thủ.
Cái chết của anh là một thông điệp rõ ràng.
〝Bất kỳ kẻ nào dám nhúng tay vào cuộc chiến sẽ chịu chung số phận〟
Sự thật rằng kẻ ám sát là anh trai của Alfried, càng khiến mọi người thêm sợ hãi. Sự việc này nhanh chóng lan rộng. Mọi người đều bàn tán về nó.
『Trái tim của tên sát thủ này đúng là làm bằng sắt đá. Ngay cả người trong gia đình cũng không tha』
Sự thật này tàn nhẫn với cô đến mức nào chứ?
Cô đứng trang nghiêm ngay giữa đám tang.
Không còn khóc lóc hay tuyệt vọng như đêm đó. Cô chỉ đứng im lặng.
Những ánh nhìn cay nghiệt không ngừng chĩa thẳng vào cô. Nhất là người thân của chồng cô, không một lời động viên an ủi, họ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt oán độc.
Đối với họ, cô không phải là người góa phụ đang vật lộn với nỗi đau mất chồng. Trước mắt họ là em gái của tên sát thủ đã cướp đi người con trai ưu tú, một người bạn đáng quý của họ. Em gái của một kẻ được ngôi làng này cưu mang sau khi cả bộ tộc của hắn bị thảm sát và rồi quay lại lấy oán trả ơn.
Cô ấy cũng hiểu điều đó. Vì vậy cô chỉ đứng đó cam chịu tất cả những lời sỉ vả mà họ ném vào cô.
Trong đám tang, tôi không ngừng nghĩ xem mình có thể làm gì cho cô ấy.
Giả sử, tôi thực sự tìm được anh trai cô ấy, thuyết phục anh ta thay đổi ý định (mặc dù chuyện này khó mà thực hiện được......). Sau đó đưa anh ta đến trước mặt mọi người để cúi đầu nhận lỗi, thú nhận tội ác của mình. Liệu điều đó có xoa dịu nỗi đau của những người ở đây?
Mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Những người mất đi người thân vì lý do vô lý phải sống mãi với nỗi đau đó. Những người ở lại, dù là thân nhân của nạn nhân hay thủ phạm đều phải gánh chịu hậu quả đến suốt đời. Nếu đó là kết quả cuối cùng của chuỗi chém giết kéo dài, thì điều này lại càng quan trọng. Điều duy nhất có thể an ủi những người đang đau buồn lúc này là cái chết của thủ phạm.
Đây là〝câu chuyện quá đỗi bình thường〟trên chiến trường.
Tôi đã chứng kiến những chuyện đau lòng như vậy không biết bao lần. Đó cũng là lý do tôi đặt chân đến chiến trường.
Tôi đã luôn cảm thấy bất lực.
Lúc trước, lựa chọn tốt nhất là dừng lại trước khi bị cảm giác bất lực ấy bủa vây.
Nhưng sẽ không còn như vậy nữa.
Tôi cố gắng tìm cách giải quyết, chịu đựng gian khổ và cố gắng giúp đỡ mọi người.
Đối mặt với hiện thực trước mắt, tôi sẽ không trốn tránh nữa.
Làm thế nào để những người ở đây tiếp tục hi vọng vào ngày mai, dù đó chỉ là hy vọng mong manh? Vì điều đó, tôi sẽ cố gắng hết sức mình.
Mỗi lần cảm thấy bế tắc, tôi lại nắm chặt chiếc Core medal bị vỡ trong túi.
Bây giờ cũng vậy. Trong tay tôi là chiếc Core medal đã vỡ làm đôi. Đó là chiếc medal chứa đựng ý thức của ông ấy.
〝Ông nghĩ sao về chuyện này?〟
Ông ấy sẽ nói gì lúc này nhỉ?
〝Nhân loại các ngươi toàn thích hỏi mấy câu ối giời ơi. Nếu đã không làm được thì ngươi cố đâm đầu vào để làm gì〟
Ông ấy hẳn sẽ nói như vậy. Và tôi sẽ đáp lại rằng.
〝Không thử thì làm sao biết được?〟
Dù sao, tôi chẳng bao giờ lên kế hoạch ngay từ đầu. Nói không lên kế hoạch cũng không đúng lắm. Nhưng thực sự, hầu hết những trận chiến lúc trước đều là như vậy.
Tất cả những gì tôi có thể làm là đối mặt với những gì xảy ra trước mắt bằng tất cả sức mình. Bất chấp thành bại. Bất chấp kết quả, hãy cứ tiếp tục tiến về phía trước.
Kết quả sẽ luôn ở sau lưng ta. Đó là điều tôi đã học được qua những trận chiến trong quá khứ.
Đêm sau đám tang.
Tôi nán lại nhà của Alfried, với hy vọng có thể giúp đỡ cho cô ấy. Dĩ nhiên, Alfried đã từ chối, nhưng vì nhóc Elam cứ bám dính lấy tôi, cô ấy đã miễn cưỡng cho phép tôi ở lại.
Không lâu sau đó, tộc trưởng dẫn theo vài người đàn ông tới nhà Alfried.
「Cả làng đã thống nhất quyết định」
Một người trong số đó thay mặt tộc trưởng lên tiếng. Giọng điệu lạnh lùng và quyết đoán.
「Cô phải chứng minh trái tim mình thuộc về bộ tộc」
Alfried chỉ im lặng lắng nghe.
Tôi cùng với Elam cũng nghe cuộc trò chuyện từ một gian phòng khác.
「Anh trai cô là một kẻ vô ơn, hắn báo đáp lòng tốt của chúng tôi bằng cách gieo rắc hận thù cho ngôi làng này. Nhưng việc không chỉ dừng ở chỗ một người của chúng tôi đã bị giết. Nhờ hắn mà bây giờ cả bộ tộc đang lâm vào tình thế hiểm nguy」
「Tôi hiểu. Bây giờ tôi phải làm những gì?」
「Mang đầu kẻ phản bội tới đây」
「Được」
Giọng Alfred bình tĩnh lạ thường. Có lẽ cô ấy đã biết chuyện này sẽ xảy ra ngay khi họ bước vào. Với tính cách của mình, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý mà không hề thay đổi sắc mặt.
「Nhưng tôi không biết hiện tại anh trai tôi đang ở đâu. Xin hãy cho tôi thời gian để tìm hắn」
「Điều đó là không thể. Chúng tôi không có nhiều thời gian như vậy」
「Vậy mấy người tính thế nào」
「Chúng tôi sẽ đem cô đến pháp trường」
Tôi nghe mà cứ ngỡ rằng tai mình có vấn đề. Nhưng Alfried vẫn không hề lên tiếng.
「Cứ bình tĩnh đi. Đây cũng không thực sự là một buổi hành quyết. Nhưng chúng tôi muốn hắn phải cân nhắc. Mạng sống của cô và của hắn, cái nào quan trọng hơn」
「Vậy nếu anh trai tôi không đến thì sao?」
「Cô sẽ phải chịu hình thay hắn. Thủ cấp của cô sẽ là bằng chứng cho lòng trung thành của bộ tộc ta với phe đồng minh. Tất nhiên, việc đối phương có hài lòng hay không còn phụ thuộc vào kết quả của cuộc đàm phán」
Alfried vẫn im lặng.
「Cô cảm thấy quyết định này không thỏa đáng sao」
「Không. Đây là họa do anh trai tôi gây ra. Tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của các vị. Tất nhiên, nếu anh trai tôi xuất hiện, tôi sẽ tự tay giết chết hắn. Chỉ có điều......」
「Cô có yêu cầu gì?」
「Khi tôi chết, xin các vị hãy chăm sóc con trai tôi, Elam」
「Chuyện đó còn tùy thuộc vào hành động của cô. Nếu cô làm tốt, chúng tôi sẽ nuôi dạy thằng bé như con trai của người anh hùng đã có công cứu cả bộ tộc. Nhưng nếu cô dám giở trò......」
「Tôi là con gái của thủ lĩnh sa mạc vĩ đại, sẽ không có chuyện nuốt lời. Xin hãy chăm sóc Elam giúp tôi」
Tôi không thể ngồi yên nữa.
「Chờ đã! Sao thể có chuyện như thế được!」
Tôi lập tức lao vào phòng, không thể giữ được sự bình tĩnh mà lớn tiếng nói.
「Chuyện này thật là vô lý!」
「Người ngoại quốc, xin cậu đừng can thiệp vào chuyện này」
「Xin mọi người hãy bình tĩnh suy xét lại. Chuyện này không phải quá nực cười sao! Tại sao cô Alfried lại phải chết chứ!」
Lúc này, tộc trưởng nói với giọng điệu trang trọng và uy nghiêm.
「Chàng trai người Nhật. Tôi hiểu cậu muốn nói gì. Có thể chuyện này ở đất nước của cậu mà nói thì là vô lý. Nhưng đây là sa mạc chứ không phải là đất nước của cậu. Đây không phải là đất nước thanh bình nơi cậu sinh ra. Nơi này là một đất nước đang chìm trong chiến tranh, loạn lạc」
「Ngài không phải mỉa mai tôi. Hòa bình dù ở đâu cũng chẳng phải dễ dàng mà có được. Ngay cả người dân sống trên đất nước chúng tôi cũng đang phải đấu tranh trong đau khổ và tuyệt vọng. Bất kì ai trong chúng ta cũng đều mưu cầu hạnh phúc. Vậy thì đừng gây cho nhau đau khổ nữa. Sẽ một ai hạnh phúc vì điều đó cả」
「Nhưng nếu chúng tôi không làm như vậy, bộ tộc này sẽ đi đến sự diệt vọng」
Tộc trưởng hít một hơi rồi nói tiếp.
「Chúng ta phải cống nộp cái đầu của tên sát thủ cho phe đồng minh. Kẻ ẩn náu trong bộ tộc của chúng tôi, dù chỉ là tạm thời, đã gây ra cái chết cho nhiều thủ lĩnh của phe đồng minh. Vụ việc này đã gây náo động giữa các bộ tộc. Nhưng chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Vì việc này mà nhiệm vụ tập hợp các bộ tộc trung lập của chúng tôi thoáng chốc đã tan thành mây khói. Chúng tôi phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại của mình」
「Nếu chúng ta không chịu trách nhiệm, bộ tộc này sẽ diệt vong」
「Phải đấy. Đó là quy tắc của sa mạc」
「Nhưng điều đó」
「Anh trai của người phụ nữ này đã gây thù chuốc oán với biết bao người, anh không hiểu sao」
「Tôi biết. Nhưng tôi nghe nói, ban đầu anh ấy trở thành sát thủ để trả thù cho cha và chấm dứt chiến tranh. Nhưng cách anh ấy làm, chẳng phải sẽ khiến hận thù kéo dài mãi mãi sao?」
「Vậy cậu có bằng lòng để cả bộ tộc diệt vong để chấm dứt hận thù không?」
「An toàn của bộ tộc tất nhiên cần phải được đảm bảo, nhưng không phải bằng cách cực đoan như thế này」
「Vậy chứ anh muốn chúng tôi phải làm như thế nào?」
Một thanh niên đứng cạnh tộc trưởng hét vào mặt tôi.
Không chỉ anh ta, mà tất cả những người đàn ông, ngoại trừ tộc trưởng, đều trừng mắt nhìn tôi.
Tôi thò tay vào túi và lấy ra chiếc medal bị vỡ. Sau đó nắm chặt nó trong tay.
〝Tôi làm nhé? Ankh〟
Khi thầm nhủ điều đó trong lòng, tôi hét lên bằng tất cả sức mình.
「Tôi sẽ chiến đấu. Tôi tuyệt đối sẽ không để bộ tộc này diệt vong!」
「Cái thằng này bị dở à......」
「Sức mạnh mà tôi nắm giữ không thua bất kỳ loại xe tăng hay tên lửa nào. Tôi sẽ bảo vệ bộ tộc này!」
Những người đàn ông phá lên cười. Tất nhiên là họ sẽ không tin tôi.
Điều này cũng bình thường thôi.
Nếu Ankh ở đây, ông ấy chắc chắn sẽ buông một câu〝đồ ngốc〟.
Tuy nhiên, trong số những người có mặt, có một người đã chọn tin tôi.
「Chuyện đó quả thực khó tin. Nhưng tôi cảm thấy những gì anh nói không phải khoác lác. Vừa rồi, bóng dáng đó của anh thực sự rất giống cha tôi」
Đó là Alfried.
「Nhưng chẳng có lý do gì để anh chiến đấu cho chúng tôi」
「Có chứ. Tôi không muốn hối hận nữa」
「Hối hận?」
Tôi quay lại nhìn tộc trưởng và những người còn lại.
「Mọi người có sẵn sàng tin vào sức mạnh của tôi, một lần nữa tập hợp các bộ tộc trung lập lại và chiến đấu để chấm dứt chiến tranh không?」
「Anh có chắc mình làm được không đấy」
「Chỉ cần mọi người đặt niềm tin vào tôi. Trước khi đưa ra quyết định này, mọi người đều cố gắng giữ vững thế trung lập, phải không? Vì vậy, xin hãy giúp tôi」
Những người đàn ông, ngay cả tộc trưởng, đều ái ngại trước lời nói của tôi.
Điều mà tôi đề xuất quả thực quá là mạo hiểm. Khoảnh khắc những lời đó thốt ra, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy bị sốc.
〝Này, Eiji. Nói như vậy có ổn không đấy? Ngươi đó, lúc nào cũng hứa hẹn với người khác dễ dàng như vậy. Ngươi có nghĩ đến hậu quả khi đám người kia hứng trọn sức mạnh đó của ngươi không? Ngươi có chắc bản thân muốn làm chuyện này không?〟
Giọng nói của người ấy lại vang lên trong đầu tôi.
〝Sẽ không một ai phải bỏ mạng hết. Chẳng phải những trận chiến trước kia của chúng ta vẫn luôn là như vậy sao?〟
Ông ấy chỉ cười trước câu trả lời của tôi.
〝Hừ. Đúng là phong cách của ngươi đấy nhỉ〟
「Mọi người có thể đặt hi vọng về ngày mai của bộ tộc này vào tôi không? Làm ơn」
Tôi cúi đầu thật sâu.
「Được. Chúng tôi tin tưởng vào sức mạnh của cậu, tương lai của bộ tộc này sẽ được giao phó cho cậu!」
Những người đàn ông bên cạnh cũng tuân theo quyết định của tộc trưởng. Mặc dù không ai ở đây thực sự tin tưởng tôi.
「Phiền mọi người ra ngoài kia được không. Tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy」
Tộc trưởng gật đầu và ra hiệu cho mọi người ra ngoài.
Alfred lo lắng bước tới chỗ tôi.
「Nếu những gì anh vừa nói là bịa đặt, họ sẽ không để anh đi đâu」
「Tôi có điêu với ai bao giờ。......Alfried, chị biết gì không?」
「Biết gì cơ?」
Tôi đột nhiên nắm lấy tay Alfried.
「Đây chính là nắm tay. Mặc dù lúc này chỉ có hai người. Nhưng khi những bàn tay nắm lại với nhau, dù cách xa đến đâu chúng ta cũng có thể vươn tới」
「Bàn tay có thể vươn tới bất cứ đâu?」
「Chỉ cần gắn kết mọi người lại với nhau. Nếu làm vậy, anh trai chị cũng sẽ……」
「Anh trai tôi......。Anh ấy đã làm ra chuyện không thể dung thứ」
「Cho dù là như vậy đi nữa, Alfried, chị cũng không thể trốn tránh anh trai mình mãi được. Nếu không, chị sẽ hối hận cả đời đấy」
Alfred gật đầu với vẻ mặt phức tạp.
Trên khuôn mặt cô là đủ loại cảm xúc, vui buồn lẫn lộn.
「......Mẹ ơi」
Elam lo lắng ngước nhìn khuôn mặt mẹ mình.
「Elam có muốn ra ngoài chơi không? Chú có cái này hay hay muốn cho cháu xem」
「Vâng ạ. Chúng ta mau đi thôi」
Khi tôi đưa tay Alfried lại gần bàn tay bế nhỏ của Elam, cô mỉm cười và nắm lấy tay thằng bé.
「Ta cùng đi nào」
Tôi xách túi đồ của mình lên và cùng họ bước ra khỏi nhà.