Một quốc gia nhỏ bé giữa vùng sa mạc.
Nằm trên nền của quốc gia ấy là bộ tộc nơi tôi sinh sống.
Ban đầu, quốc gia này được hình thành từ nhiều bộ tộc lớn nhỏ khác nhau, và cho đến ngày nay, nó vẫn tồn tại dựa vào mối quan hệ phức tạp giữa các bộ tộc. Có những bộ tộc thân thiện mang thiện chí hòa bình, song cũng có những bộ tộc vẫn còn giữ mối thù từ ngàn xưa và thường xuyên xảy ra tranh chấp. Cho đến một ngày, quốc gia này bị chia cắt bởi hai thế lực hùng mạnh và bắt đầu bước vào cuộc nội chiến.
Cuộc chiến này cũng không thay đổi nhiều so với lúc ban đầu, nhưng lần này dưới sự hậu thuẫn của các cường quốc, cuộc chiến giữa hai phe ngày càng trở nên khốc liệt.
Bộ tộc của tôi luôn giữ thái độ trung lập. Lối sống ấy đã ăn sâu từ thuở ban đầu và tiếp tục được kế thừa cho đến hiện tại, và chúng tôi vẫn luôn nhận được sự tôn trọng từ cả hai bên. Đặc biệt là cha tôi, thủ lĩnh của bộ tộc, ông là người duy nhất có thể đàm phán với lãnh đạo của hai phe.
Bộ tộc của chúng tôi là hậu duệ của những chiến binh anh hùng.
Vùng đất này đã trải qua biết bao lần xâm lược của các nước đế quốc. Mỗi lần như vậy, các bộ tộc sẽ tạm thời gác lại hiềm khích và cùng nhau chống lại các thế lực ngoại bang. Đã không ít lần chúng tôi cùng nhau đánh bại các quốc gia lớn mạnh hơn mình.
Bộ tộc chúng tôi đã kêu gọi và lãnh đạo tất cả các bộ lạc đoàn kết để bảo vệ chống lại kẻ thù chung. Những chiến binh dũng cảm của sa mạc, dẫn đầu lực lượng kỵ binh lạc đà với sức mạnh vô song. Chảy trong huyết quản của chúng tôi là dòng máu của những vị anh hùng sa mạc.
Cha tôi là hiện thân của người anh hùng trong câu chuyện ấy.
Ngay cả khi, thanh kiếm trên tay ông đã đổi thành súng, con lạc đà ông cưỡi trên lưng nay đã hóa thành chiếc xe bọc thép, nhưng hình tượng người tộc trưởng ấy vẫn luôn gợi nhắc chúng tôi về những vị anh hùng trong truyền thuyết.
Nghiêm khắc nhưng tốt bụng. Dù là người trong tộc hay người ngoài, họ đều một mực kính trọng ông. Cha tôi là người vĩ đại như vậy đấy.
Cha vẫn luôn lo lắng cho vận mệnh của quốc gia này. Nếu mâu thuẫn giữa các bộ tộc tiếp tục, sớm muộn nó sẽ bị các nước láng giềng thôn tính. Ngay cả khi thoát khỏi số phận đó, nó cũng sẽ trở thành con mồi béo bở để các quốc gia khác trên thế giới thi nhau xâu xé vì lượng dầu mỏ tồn tại ở quốc gia này. Cha tin rằng nếu muốn giành lấy tương lai cho chính mình thì việc cấp bách bây giờ là kết thúc cuộc nội chiến.
Cha tôi đã cố gắng để chấm dứt cuộc nội chiến. Nhưng việc hòa giải những mối thù truyền kiếp giữa các bộ tộc có khi nào là dễ dàng. Bất chấp điều đó, ông vẫn kiên trì. Ông vẫn hay rao giảng với mọi người rằng thật ngu ngốc làm sao khi những người cùng màu da lại đổ máu chỉ vì những khác biệt tầm thường trong giáo lý.
Đã có lần anh hai hỏi cha「Tại sao cha phải cố gắng nhiều như vậy ạ?」
Và ông đã nói với anh rằng.
「À. Tất cả là vì tương lai thôi con. Ta muốn các con được sống một cuộc sống bình yên trên sa mạc này. Như những gì ông của các con đã làm ngày trước. Sau này, khi làm cha làm mẹ rồi các con sẽ hiểu được cảm giác của ta lúc này. Và rồi, con của các con cũng vậy. Chúng ta tồn tại ngày hôm nay là nhờ vào tâm tư nguyện ước của cha ông đời trước truyền thừa lại cho các thế hệ mai sau」
Lúc đó tôi vẫn còn quá nhỏ để hiểu được lời ông nói. Anh hai cũng ngơ ngác nhìn cha, dường như cũng cảm thấy khó hiểu.
Nhưng sau này khi đã làm mẹ rồi, tôi mới biết. Chẳng có bậc cha mẹ nào lại muốn con mình sống trong một thế giới chỉ toàn chiến tranh và loạn lạc. Bây giờ, tôi đã hiểu được cảm giác khi ấy của cha. Chính vì vậy, lòng tôi như thắt lại khi biết anh hai quyết tâm trở thành sát thủ để báo thù.
Không phải là tôi không hiểu được tâm trạng của anh.
Chỉ còn chút nữa là công cuộc hòa giải các phe của cha tôi đã thành công. Ngày mà cuộc nội chiến kết thúc đã ở rất gần.
Nhưng trước khi ngày ấy kịp đến, cha tôi đã qua đời.
Cho đến lúc này, danh tính của kẻ đã tấn công cha tôi vẫn còn là bí ẩn. Sau khi ông qua đời, cả hai phe đều nhận trách nhiệm về cái chết của ông. Anh hai suy đoán rằng thủ phạm là kẻ không muốn cuộc chiến này kết thúc. Tôi cũng cho là như vậy. Trên thế giới này, bên cạnh những người mong muốn hòa bình thì có những kẻ lại thích tận hưởng sự tàn khốc của chiến tranh. Chỉ có những kẻ ngu ngốc mới làm như vậy.
Cái chết của cha khiến tình hình ngày càng trở nên mất kiểm soát. Từ đâu rộ lên tin đồn rằng đàm phán hòa bình thực chất chỉ là chiêu trò mà cha tôi dùng để triệt tiêu phe đối địch. Tất nhiên, đó không phải là sự thực. Nhưng nó đã dấy lên sự thù địch từ cả hai phía. Kết quả là bộ tộc chúng tôi trở thành mục tiêu săn đuổi của hai phe, và cuộc thảm sát diễn ra ngay sau đó, và giờ cả bộ tộc chỉ còn lại mình tôi và anh hai.
Sau khi bộ tộc chúng tôi biến mất khỏi sa mạc này, cuộc chiến khốc liệt nổ ra giữa hai phe là không thể tránh khỏi.
Tại thời điểm này, dường như cách duy nhất để kết thúc cuộc nội chiến là chiến đấu cho đến khi một mất một còn. Những trận chiến cứ thế xảy ra triền miên, cùng với đó là hàng loạt vũ khí, khí tài được các nước lớn hậu thuẫn không ngừng rót vào chiến trường.
Cuộc xung đột giữa một đất nước nhỏ bé đã bị cuốn vào âm mưu của các cường quốc trên thế giới, biến nơi đây trở thành địa ngục trần gian nơi các phe phái chiến đấu với nhau cho đến khi chỉ còn một kẻ vẫn giữ được hơi thở cuối cùng.
Giữa sự hỗn loạn đó, một biến cố mới đã phát sinh.
Thủ lĩnh cấp cao của hai bên lần lượt bị ám sát.
Những kẻ nắm giữ sinh mệnh của các tướng sĩ dưới quyền, cũng phải run sợ khi chứng kiến cái chết đang đến gần. Những nhà lãnh đạo trên thế giới này, không phải ai cũng là kẻ gan dạ. Chúng sẽ viện đủ mọi lý do để cứu lấy cái mạng quèn của bản thân.
Con người ai mà chẳng sợ chết.
Bản thân tôi ngày ấy cũng đã thỏa hiệp với Tử Thần trên sa mạc.
『Ngươi, rồi cũng sẽ trở về hư vô mà thôi』
Tôi vẫn nhớ như in những gì Tử Thần đã nói. Mặc dù đã trải qua nhiều cơn khủng hoảng trong đời, nhưng chúng chẳng thấm vào đâu so với nỗi sợ của tôi ngày hôm ấy.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó, lòng tôi như thắt lại.
Anh hai đã chiến đấu để bảo vệ cả gia đình và bộ tộc. Nhờ vậy mà tôi không phải trải nghiệm lại nỗi kinh hoàng của đêm đó thêm lần nào nữa. Anh đã cố gắng hết sức để khẳng định mục đích sống của bản thân. Chính vì vậy, khi bất lực nhìn mẹ qua đời vì bị bệnh tật giày vò và bộ tộc bị tuyệt diệt, tâm hồn anh như đã chết đi phân nửa. Cứ nghĩ đến tâm trạng của anh khi ấy, tôi lại không kìm được nước mắt.
Anh vốn là người có tinh thần trách nhiệm cao. Nhiều khi anh đã từng nghĩ đến cái chết. Nhưng anh đã không làm như vậy. Đó là vì tôi. Bảo vệ cho sự an toàn của tôi, đó chính là bằng chứng cuối cùng về sự tồn tại của anh.
Kể từ khi chuyển đến sống ở đây, anh hai bắt đầu sử dụng〝Hashish〟. Cái mà ta vẫn hay gọi là cần sa.
Cần sa có lịch sử lâu đời được cư dân của sa mạc tin dùng như một loại thuốc lá. Mặc dù ngày nay cần sa đã bị xếp vào một trong các loại ma túy và nghiêm cấm sử dụng nhưng chúng vẫn luôn tồn tại ở bất kỳ đâu trên thế giới này.
Từ đâu, anh hai đã mang cần sa về và lén hút mà không nói cho tôi biết. Tất nhiên tôi đã nghĩ đến việc khuyên can anh ấy. Ta đều biết tác động của nó lên cơ thể là như thế nào. Nhưng nếu điều đó phần nào làm dịu đi nỗi đau của anh. Thế là tôi đã chấp nhận việc anh ấy hút cần sa.
Nhưng bây giờ khi anh hai đã trở thành sát thủ, tôi tự trách bản thân mình vì sao lúc đó không ngăn anh ấy lại.
Từ sát thủ ban đầu có nghĩa là〝người hút cần sa〟.
Khi xưa, để ngăn cản bước chân của quân Thập tự chinh tiến vào sa mạc, cần sa được phân phát cho người trẻ sử dụng. Sau khi hút cần sa, những chiến binh trẻ tuổi phấn khích lao ra chiến trường giết giặc bất chấp mạng sống của bản thân. Mặc dù áp đảo về số lượng nhưng khi kẻ cầm đầu chết dưới tay của những sát thủ ẩn mình trong màn đêm, quân Thập tự chinh như rắn mất đầu buộc phải rút khỏi sa mạc.
Đây là câu truyện mà những người sống trong sa mạc vẫn thường kể cho nhau nghe.
Có lẽ, khi đang đắm chìm trong làn khói của cần sa, tâm trí anh lại lang thang trở về câu chuyện của những sát thủ khi xưa. Những chiến binh hy sinh thân mình để kết thúc cuộc chiến.
Tôi chẳng mong anh làm như vậy. Tổn thương người rồi lại tự tổn thương mình. Tôi hi vọng anh có thể bước tiếp con đường của cha, kết thúc cuộc chiến này mà chẳng cần phải động đến súng đạn.
Nhưng điều anh đang làm bây giờ là trả thù một cách mù quáng.
Trả thù cuộc chiến đã cướp đi cha ta. Trả thù cuộc chiến đã giết chết đồng bào ta.
Sao tôi không hiểu được cảm giác ấy. Tôi cũng căm hận những kẻ đã giết cha tôi và tàn sát đồng bào của tôi. Nếu trời phú cho tôi là đàn ông và có sức mạnh như anh trai mình, có lẽ tôi cũng sẽ làm điều tương tự.
Nhưng đó không phải là điều mà chúng ta nên làm.
Nguồn cơn của những cuộc xung đột đều bắt đầu từ hai chữ hận thù. Sau đó thành một vòng luẩn quẩn.
Những thù hận va vào nhau, những nạn nhận mới sẽ xuất hiện, và từ những nạn nhân đó, những mối hận thù mới lại được sinh ra.
Cứ như thế, hận thù chất chồng qua nhiều thế hệ, cuối cùng nó trở thành một mối thù truyền kiếp mà không ai có thể hàn gắn được.
Cha tôi cũng hiểu điều ấy.
Đó là lý do ông cố gắng không làm tổn thương bất cứ ai.
Nhưng thật trớ trêu làm sao. Cái chết của ông lại sinh ra một mối hận thù mới, và lần này, chính đứa con trai của ông là kẻ bị cuốn vào vòng xoáy của thù hận.
Cha sẽ nghĩ gì nếu nhìn thấy bộ dạng của anh hai lúc này.
Liệu ông có khiển trách con trai mình thật nghiêm khắc?
Hay ông sẽ tự trách bản thân đã chết quá sớm, khi những hoài bão còn đang dang dở?
Phần nhiều là ông sẽ tự trách bản thân. Con người của cha tôi là như vậy. Khiển trách người khác, ông lại càng tự trách mình nhiều hơn. Ông cho rằng những lỗi lầm mà người khác mắc phải, trong đó có một phần trách nhiệm của ông. Đặc biệt khi người mắc lỗi lại là con trai mình.
Vì cái chết của ông đã đẩy chính đứa con mà ông yêu thương vào con đường trả thù.
Tôi có thể làm gì bây giờ?
Tôi muốn xin lời khuyên từ cha. Ông sẽ làm gì khi còn tại thế? Liệu lúc này ông có đang đi tìm anh hai và cố gắng thuyết phục anh ấy đừng làm chuyện dại dột?
......Cầu nguyện lúc này là vô nghĩa.
Vì cha đã chẳng còn trên cõi đời này nữa.
「Maktab」
Những lời cuối cùng của cha vẫn văng vẳng trong đầu tôi.
〝Maktab〟
Đó là một từ rất quan trọng đối với những người sống trong sa mạc.
Dù có trải qua những hoàn cảnh khó khăn đến đâu, khắc nghiệt như thế nào, chúng tôi tin rằng đó là〝Maktab〟. Tất nhiên, ý nghĩ phải trả thù, chiến tranh, đó cũng là〝Maktab〟.
Tôi chẳng biết phải giải thích từ này làm sao cho người sống ngoài sa mạc hiểu.
Bởi vì〝Maktab〟chính là〝Maktab〟.
Cách đây không lâu, tôi đã gặp một tình huống như vậy.
Một du khách đến thăm ngôi làng này đã hỏi tôi ý nghĩa của từ〝Maktab〟.
Du khách đó là một người Nhật Bản. Vì không xưng danh nên tôi cũng chẳng biết tên anh là gì. Đó là một chàng trai trẻ luôn mỉm cười niềm nở.
Trông người đó dường như trạc tuổi anh hai.
Hôm đó, tôi đang giặt quần áo ở ngoài thì người đó bất ngờ đến bắt chuyện với tôi.
「Thứ lỗi, chị cho tôi hỏi. Từ Maktab mà bọn trẻ làng mình hay nói là gì vậy, chị có thể cắt nghĩa cho tôi hiểu được không?」
Đó là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh ta.
(Người này nói được tiếng mình nhưng chỉ được vài từ hạn chế)
Một phần vì không có hào cảm với người Nhật nên tôi chỉ lạnh nhạt đáp lời của chàng thanh niên kia.
Tôi chẳng ưa gì người Nhật.
Họ chẳng mấy khi đặt chân đến đất nước này. Cũng dễ hiểu thôi. Từ lâu tôi đã nghe nói Nhật Bản là một đất nước thanh bình. Sinh ra ở một đất nước thanh bình như vậy, thì chỉ có loại dở hơi mới chạy đến vùng sa mạc đang xảy ra nội chiến này để chịu khổ.
Tuy nhiên, thực sự có những người Nhật kỳ lạ như vậy.
Đó là lần thứ hai tôi tiếp xúc với người Nhật. Người đầu tiên tôi gặp là một bác sĩ thuộc Tổ chức Bác sĩ Không Biên giới. Trong ấn tượng của tôi, vị bác sĩ kia cũng hay mỉm cười và trò chuyện với bệnh nhân. Nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm ác cảm.
Đất nước của họ thiếu bệnh nhân sao.
Sống yên ổn tại đất nước của mình không hơn à, tại sao phải liều mạng đi đến một quốc gia xa lạ, giúp đỡ những con người mà mình chẳng quen biết? Tôi thật chẳng thể hiểu nổi.
Trong mắt tôi, họ chỉ là những kẻ đạo đức giả và tự mãn. Chẳng có gì tốt đẹp hơn các nước cường quốc đang nhòm ngó tài nguyên của đất nước này.
Chúng tôi đi đến bước đường này là do hoàn cảnh của chúng tôi. Những người ngoại quốc xa lạ thì có thể làm được gì?
Sự thoải mái đó thực sự khiến tôi tức giận.
Tôi đáp lại chàng trai người Nhật kia bằng giọng lạnh lùng nhất có thể. Không thèm nhìn vào mắt anh ta, chỉ trả lời một cách chóng vánh.
「Người Nhật các anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu」
Người Nhật kia chớp mắt ngỡ ngàng trước câu trả lời của tôi.
「Xin lỗi. Tôi vẫn chưa quen với ngôn ngữ của đất nước này......。Chị có thể nói chậm lại một chút được không?」
Chàng trai cẩn trọng hỏi tôi một lần nữa.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu. Vì vậy, lần này tôi nói chậm nhất có thể, như đang nói chuyện với một đứa trẻ, đồng thời, để thể hiện sự khó chịu trong người, tôi gằn từng chữ một.
「Những người chưa từng sống ở sa mạc sẽ không bao giờ hiểu được. Thế thôi」
Chàng thanh niên dường như hiểu lời tôi nói, bỗng trở nên trầm lặng.
Tôi chỉ mong anh ta lượn đi cho nước nó trong. Hướng sự chú ý sang đống quần áo, tôi lại quay về với công việc giặt giũ.
「Tôi hiểu rồi......。Nếu vậy, tôi sẽ ở lại đây một thời gian」
Tôi ngước lên, ngạc nhiên trước lời của người thanh niên.
Chàng thanh niên kia vẫn đang mỉm cười.
「Nếu vậy, tôi có thể hiểu được ý nghĩa của từ〝Maktab〟rồi」
Nằm mơ đi. Tôi định nói như vậy, nhưng rồi quyết định lờ đi.
「Xin lỗi vì đã làm phiền lúc chị còn đang bận việc. Cảm ơn chị đã dành thời gian!」
Nói rồi, người thanh niên liền rời đi.
「Tùy anh. Có muốn anh cũng chẳng hiểu được đâu」
Chẳng bao lâu, tôi nghe tin chàng trai kia đã thuê một căn nhà trống ở ngôi làng này.
Anh ấy trông không giống một phóng viên chiến trường đến để thu thập thông tin về cuộc nội chiến, cũng không giống một bác sĩ thuộc Tổ chức Không Biên giới đến chữa trị cho bệnh nhân.
Ban ngày, anh nhàn nhã đi dạo xung quanh và phụ giúp những việc vặt trong làng.
Đôi khi, bọn trẻ trong làng vẫn quấn quýt vui đùa với anh ta.
Tôi ghét cái tay người Nhật này vì cái lối sống vô tư đó.
Phải biết, đây là ở giữa chiến trường. Chứ không phải khu nghỉ dưỡng của người Nhật.
Rõ ràng anh ta đang cố gắng vứt bỏ mạng sống của mình một cách vô nghĩa. Ở một nơi có biết bao người muốn sống nhưng buộc phải đối mặt với cái chết, hành động đó khác nào đang báng bổ sự sống.
Vào thời điểm đó, những cuộc xung đột vũ trang vẫn thường xuyên xảy ra xung quanh ngôi làng này.
Chàng thanh niên kia trong một lần cũng suýt bị cuốn vào trận chiến. Chuyện xảy ra khi chúng tôi đang thu thập đồ tiếp tế cho phụ nữ và trẻ em trong làng. Đúng lúc đó, một nhóm quân du kích tấn công định cướp đi đồ tiếp tế.
〝May mắn〟thay, không có ai phải bỏ mạng, chỉ có thể coi đó là do chúng tôi gặp may.
Tôi cứ ngỡ sau sự việc đó người thanh niên kia sẽ biết sợ mà quay trở lại Nhật Bản, nhưng thật bất ngờ là anh ta không hề có ý định rời đi.
Có lúc tôi còn nghĩ「Không lẽ tên này muốn chết thật sao?」
Cũng từ sau vụ ấy, những người trong làng ban đầu còn giữ khoảng cách với chàng thanh niên dường như đã chấp nhận anh ta. Thậm chí, họ dường như còn có cảm tình với anh.
Một người nói.
「Cậu ấy đúng là một chàng trai tốt. Lúc nào mỉm cười. Điều đáng quý là cậu ấy không phải kẻ tham lam. Tôi cứ nghĩ người Nhật chỉ toàn một lũ ăn sắt ẻ xà beng. Không ngờ vẫn còn người tốt như vậy」
Một người khác nói chen vào.
「Ở gần cậu ấy nhiều có khi còn bị nhiễm bệnh cười đấy. Bọn trẻ con dường như cũng thích cậu ấy. Cũng lâu lắm rồi chúng mới được vui đùa sảng khoái như vậy nhỉ?」
Một đêm nọ, tôi nghe một người trong làng đã uống rượu với chàng trai cả đêm kể lại rằng ông nội anh là một chính trị gia nổi tiếng ở Nhật Bản. Còn anh ta thì chẳng quan tâm lắm mấy chuyện chính trị nên quyết định du lịch vòng quanh thế giới.
Nghe xong câu chuyện, tôi càng không ưa người thanh niên kia.
Con ông cháu cha lúc nào chẳng thích dùng tiền để chi phối kẻ khác. Ngoài miệng thì nói không quan tâm đến chính trị. Có ai biết chắc được, khi về nước rồi anh ta sẽ không rêu rao những trải nghiệm ở vùng chiến sự này như một chiến tích để đời. Từ đó kiếm cho mình chỗ ngồi vững chắc trong bộ máy chính trị.
Khi đã quyền cao chức trọng rồi liệu anh ta có còn nhớ về lúc cơ hàn ở đây.
Khi về già, chỉ việc tận hưởng cuộc sống an nhàn ở vùng quê thanh bình, sum vầy cùng con cháu, cùng với đống thành tích và những kỷ niệm hạnh phúc.
Là như vậy đấy.
Cuộc sống của họ khác hoàn toàn với những người ăn ngủ với súng đạn như chúng tôi.
Mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng.
Nhà thông thái nào nghĩ ra câu này hẳn rất giỏi nói dối.
Thế giới này vốn dĩ đã chẳng công bằng.
Tôi không phải là kẻ thích châm chọc hay bi quan. Nhưng khi nhìn người Nhật đó, tôi lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình rồi rơi vào trầm tư.
Tôi ghét bản thân mình vì nghĩ đến những điều nhỏ nhen ấy.
Ít nhất, tôi không muốn chồng con biết tôi có những suy nghĩ như vậy.
Vì tôi là con gái của người anh hùng sa mạc đầy kiêu hãnh.
Dù không nói ra nhưng chồng tôi cũng nhận ra tâm trạng của tôi.
Thấy tôi như vậy, anh liền bảo.
「Không sao đâu mà em」
「Nhưng......」
「Người bên ngoài muốn tìm hiểu những gì đang diễn ra ở đất nước này cũng không có gì sai. Dẫu cho điều đó chẳng thể thay đổi được gì」
Tôi biết chứ.
Suy cho cùng, đó chỉ là cảm xúc nhất thời của tôi. Tôi chỉ đang trút tất cả bực tức lên chàng thanh niên đó thôi.
「Mà thằng bé nhà mình lại có người chơi cùng. Vậy không phải càng hay sao?」
「Nhưng nhìn anh ta, em lại thấy lo lo. Người đâu mà lúc nào cũng cười như kẻ ngốc, lớn đầu rồi mà còn quấn quýt với lũ trẻ con......」
「Anh ấy vẫn phụ giúp công việc trong làng mà」
「Phụ việc? ý anh là mấy việc lặt vặt như giặt đồ, mua sắm, giúp đỡ người già ấy hả」
「Những việc nhỏ cũng là công việc mà em」
「Thì đúng. Nhưng đàn ông phải làm những việc lớn lao hơn chứ」
「Quả nhiên là con gái của người anh hùng muốn hòa giải các bộ tộc có khác」
「Á à, thì ra anh chọn cái chết」
Chồng tôi mỉm cười rồi xin lỗi tôi.
Anh ấy vẫn luôn dịu dàng, ân cần với vợ. Đối với con cái cũng vậy.
Tôi yêu anh từ tận đáy lòng.
Tình yêu mà anh dành cho tôi thật bao la, khác với sự bao dung ẩn sau vẻ nghiêm khắc của cha hay sự ân cần xuất phát từ quyết tâm mạnh mẽ như anh hai.
Chồng tôi là kiểu người hiếm thấy ở sa mạc. Anh luôn nở một nụ cười trên môi, mỗi khi tâm trạng tôi không vui, anh lại bày đủ trò để chọc cho tôi cười.
Tuy không xuất thân từ gia đình tộc trưởng nhưng anh luôn được bạn bè tin tưởng, được tộc trưởng tín nhiệm, và giữ nhiều chức vụ quan trọng trong bộ tộc khi tuổi đời còn rất trẻ. Hàng ngày, với tư cách là cố vấn của tộc trưởng, anh tích cực tham gia các công việc lớn nhỏ của bộ tộc.
Tất nhiên, khi có chiến tranh, anh sẽ cầm súng lên như bao người khác.
Tôi muốn hỗ trợ chồng từ hậu phương. Cứ coi đây là chút sức lực nhỏ nhoi của tôi, góp phần chống lại cái thế giới tàn nhẫn đã cướp đi cha tôi và đẩy anh hai vào con đường trả thù.
Vì cuộc sống hạnh phúc bên chồng con. Để làm được điều đó, tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình. Tôi không muốn trải qua nỗi buồn đó thêm lần nào nữa.
〝Maktab〟
Rồi tương lai của tôi sẽ ra sao đây?
Có chúa mới biết được.
「Sao vậy, em?」
「Xin lỗi. Em chỉ đang nghĩ linh tinh thôi. Không có gì đâu」
「Vậy à. Thế là tốt rồi。......À mà. Còn có chuyện này anh muốn nói với em」
Giọng anh ấy đột nhiên thay đổi.
Tôi cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Tôi có linh cảm rằng anh ấy sắp nói những điều chẳng lành về tương lai sắp tới.
「Đã có quyết định chính thức rằng bộ tộc của chúng ta sẽ đứng về một phe」
「Là vậy sao......」
Từ lâu, vị thế của bộ tộc này đã rất mong manh.
Trong bối cảnh nội chiến leo thang, cố gắng giữ thái độ trung lập đã không còn là cách. Nếu không sớm đưa ra lựa chọn, rất có thể chúng tôi sẽ trở thành kẻ thù của cả hai phe. Giữ thái độ mơ hồ lúc này sẽ chỉ khiến cả bộ tộc rơi vào tình thế nguy hiểm.
「Phải đến khi rơi vào hoàn cảnh tương tự, anh mới thấy được cha của em là người vĩ đại như thế nào」
Anh ấy không giấu được sự ngưỡng mộ đối với cha tôi.
Ông luôn giữ thái độ trung lập và cố gắng hòa giải các bên. Phải đến khi trưởng thành và chứng kiến công việc của chồng, tôi mới thực sự hiểu được việc ông làm mới khó khăn và vĩ đại như thế nào.
「Ước gì anh được bằng một nửa ông ấy」
Nói rồi, chồng tôi cúi đầu buồn bã. Có lẽ anh cảm thấy xấu hổ vì bản thân không thể làm theo tấm gương của cha tôi.
Anh đã cố gắng thuyết phục tộc trưởng giữ thái độ trung lập cho đến phút cuối cùng.
Đáng buồn thay, đề xuất của anh đã không được chấp thuận.
Tất nhiên, không phải là mọi người phản đối ý kiến của anh. Nhưng trong tình hình hiện tại, lựa chọn trung lập đòi hỏi một quyết tâm mạnh mẽ. Và cái giá phải trả để theo đuổi lý tưởng cao đẹp là sự tồn vong của cả bộ tộc, giống như bộ tộc của tôi khi ấy.
Chồng tôi hẳn cũng đã nghĩ đến khả năng đó, vì vậy anh chỉ đành làm theo quyết định của tộc trưởng. Tất cả để bảo vệ tôi, con trai chúng tôi và cả bộ tộc này.
Thấy anh cúi đầu thất vọng, tôi nắm lấy tay anh.
「Em tin anh đã đưa ra quyết định đúng đắn. Vì vậy, chúng ta cứ việc ngẩng cao đầu mà sống」
Chồng tôi cũng nắm chặt lấy tay tôi.
Anh ngẩng đầu lên và nói bằng giọng kiên quyết.
「Vậy thì anh sẽ chiến đấu」
Anh lại quay sang nhìn đứa con trai đáng yêu đang say ngủ nằm cạnh bên.
「Hy vọng khi đứa trẻ này lớn lên, nó không phải biết đến sự đau khổ của chiến tranh nữa. Vì điều đó, anh sẽ tiếp tục chiến đấu」
Nếu được như vậy thì hạnh phúc biết bao. Tôi cũng chẳng mong đợi điều gì hơn thế nữa.
「Maktab」
Anh thì thầm như đang cầu nguyện. Tôi cũng thì thầm trong miệng.
「Maktab」
Anh ôm tôi thật chặt. Còn tôi thì tận hưởng từng phút giây hạnh phúc trong lòng người mình yêu.
Mà không biết được bi kịch nào đang đón chờ ở phía trước.