Sau khi Hiyori biến mất, Rin sẽ đến hòn đảo Koh Samui ở miền nam Thái Lan và dành thời gian nghỉ ngơi, trước đó cô cũng từng đến thành phố Chiang Mai ở miền bắc nước Thái.
Kagami ngay lập tức đến tiễn Rin lên chuyến xe khách đường dài vào đêm hôm đó.
“Anh có muốn đi cùng tôi không?”
Khi sắp đến giờ khởi hành, Rin mở lời với anh.
Rin là một cô gái khá dễ thương và trái tim Kagami như quặn thắt lại.
Nếu họ còn ở Khaosan thì cũng chẳng có manh mối nào để tìm thấy Hiyori.
Sẽ không phải ý tồi nếu đi chung trên chuyến xe và thư giãn trên một bãi biển ở hòn đảo phía nam.
Nhưng Kagami đã từ chối.
Nếu không phải là giúp đỡ Hiyori thì anh không muốn làm gì khác.
Sau đó, Rin đưa cho Kagami tờ tiền 1000 bath.
Kagami cố gắng từ chối nhưng Rin cũng không nhúc nhích.
“Anh đã đến đây vì bức thư tôi viết mà. Tôi cũng muốn giúp Hiyori nữa. But, khi nào hết tiền thì hãy đến đại sứ quán Nhật Bản nhé.”
Kagami lịch sự cảm ơn Rin và hứa với cô rằng anh sẽ trả ơn khi trở về Nhật Bản.
Sau đó, Rin ngồi rung lắc trên chiếc xe khách sang trọng cỡ lớn được người dân địa phương gọi là VIP và biến mất trong bóng tối của màn đêm.
Kagami lại ở một mình.
“Tận cùng thế giới... à?”
Kagami nghĩ ngợi khi bước xuống con hẻm bẩn thỉu, cố gắng không giẫm vào phân của lũ chó hoang.
“Nhưng bây giờ mình đang ở dưới đáy tận cùng thế giới rồi mà?”
Mặt khác anh lại nghĩ:
“Nhưng có lẽ, Hiyori không còn ở đây nữa.”
Ngày hôm sau, Kagami đến quán trọ nơi Rin và Hiyori từng ở để tìm kiếm manh mối.
Nó nằm bên bờ một con sông nhỏ cách khá xa trung tâm Khaosan, anh ngồi im lặng và cảm thấy có lỗi ở cuối con hẻm.
Người chủ trọ nhớ ra Hiyori nhưng không hề biết tung tích của cô.
Kagami cũng được dẫn đến xem căn phòng Hiyori từng ở.
Nhưng chẳng có manh mối nào được tìm thấy.
Tuy nhiên, vì chỗ ở rẻ và phòng sạch sẽ nên Kagami quyết định chuyển đến đây.
Không có hành lý nên Kagami không có việc gì khác để làm sau khi chuyển mấy cây nhang muỗi và nước về phòng.
Lúc này, Kagami nghĩ về nơi mà Hiyori đang đi đến.
“Tận cùng của thế giới…”
Kagami nghĩ rằng mình cũng muốn đến đó nếu có nơi nào như vậy.
“Mình chẳng có nơi nào để đi... Kể cả có quay trở lại căn hộ tồi tàn ở Tokyo, cũng không có gì cả... Mọi người đều đi hết rồi... Mình cô độc quá... Thật là cô đơn.”
Đột nhiên anh nhớ tới lời của Tendo.
“Bà tôi từng nói, khi cô đơn thì hãy đi đến một nơi nào đó cô đơn hơn nữa. Chỉ khi thực sự thấm thía nỗi cô độc, ta mới có thể đối mặt với trái tim mình.”
Sau khi nghe điều này, Kagami đã tự hỏi chính bản thân mình.
“Nếu đó là sự thật thì bây giờ mình đang ở đây rồi mà? Chẳng còn gì cô độc hơn thế này. Nhưng mình sẽ làm gì khi đối mặt với trái tim? Mình có thể làm một chuyện khó nhằn như vậy sao?”
Vì lý do nào đó, Kagami cảm thấy bực bội và muốn tiêu tiền nên đã đi ra ngoài phố.
Kagami mua một ít đồ lót và áo phông rẻ tiền. Trên đường về nhà, anh tìm thấy một nhà hàng Nhật Bản và ăn một bát katsudon lớn rồi uống lon coca mua ở cửa hàng tiện lợi.
Khi trở về nhà trọ, anh tắm nước lạnh, giặt quần áo bẩn trên sân thượng nhà trọ, vắt khô như giẻ lau rồi treo phơi trên rào lưới thép tránh trộm.
Và chẳng còn gì để làm nữa.
Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi trên mái nhà và nhìn ngắm hoàng hôn.
“Nếu lúc nãy mà đi cùng Rin thì bây giờ mình đã…!”
Một ý nghĩ lệch lạc thoáng qua đầu Kagami.
Đêm đó, Kagami đi ăn ở một quán ăn đông người nhất có thể để vơi bớt đi phần nào nỗi cô đơn.
Du khách từ khắp nơi trên thế giới vui vẻ dùng bữa tại các quầy hàng thực phẩm.
Đôi mắt những du khách sáng lấp lánh và nghĩ về nơi mình sắp đến.
Kagami cảm thấy mình như một du khách khi nhìn họ, và sau một thời gian dài chờ đợi, anh quay trở lại nhà trọ.
Khi Kagami ở một mình trong phòng, cảm giác cô đơn đến bất lực tràn ngập trong anh.
Nửa đêm, Kagami tỉnh dậy sau một giấc ngủ chập chờn, anh đi vào nhà vệ sinh và để ý thấy một chiếc giá sách nhỏ.
Những cuốn tiểu thuyết và sách hướng dẫn du lịch mà du khách đã đọc xong đều được để ở đó.
Trong số chúng có một cuốn sách bìa mềm cũ kỹ có tên “Deep River” của Endo Shusaku. [note55721]
Do không có gì để làm nên Kagami mang nó về phòng và bắt đầu đọc.
Ngay lập tức anh bị cuốn hút vào nội dung cuốn sách.
Và Kagami đã tìm ra nơi tận cùng thế giới mà Hiyori từng đề cập.
Đó chắc chắn là sông Hằng ở Ấn Độ.
Nhưng với điều kiện là Hiyori đã đọc cuốn sách này...