Chùa Seimeiji. Một ngôi chùa nằm tận cùng trong rừng sâu tại Yoshino.
Ở một góc Yoshino có một ngọn núi nhỏ tên là Kibouho. Ngôi chùa nằm trên đỉnh ngọn núi đó... Đây cũng chính là đích đến của Tatsumaki.
Kibouho không được vẽ trên bất kỳ bản đồ nào, hầu như cũng không ai nhắc đến tên nó.
Chùa Seimeiji đứng lặng lẽ trên đỉnh núi, đó cũng là một cơ sở bí mật nên rất ít người biết chùa. Vì tọa lạc ở Yoshino nên nó được biết đến với cái tên truyền miệng “Yoshino” trong thế giới ngầm của giới ninja.
Tất nhiên, rất ít người trong Mạc phủ biết đến sự tồn tại của Yoshino.
Những người duy nhất biết về nơi đó là Tướng quân đứng đầu Mạc phủ, những thuộc hạ thân cận của ngài và một số jonin từ nhóm ninja phái Iga thuộc bộ phận tình báo.
Ban đầu, Yoshino có được sự hậu thuẫn từ phía Triều đình. Nên dĩ nhiên họ có mối liên hệ hời hợt với Mạc phủ. Triều đình không chủ động tiết lộ thông tin về Yoshino cho Mạc phủ, gần giống như là che giấu hơn.
Vậy tại sao Triều đình lại miễn cưỡng tiết lộ về Yoshino?... Bởi vì những người bảo vệ chùa Seimeiji đều là “Oni”.
Như đã đề cập trước đó, Oni - Quỷ là sinh vật trong truyền thuyết thời xa xưa với khả năng tấn công và ăn thịt con người.
Tuy nhiên, có những người ở chùa Seimeiji đã thực sự biến thành “Oni”.
Hibiki, người đã giúp đỡ Tatsumaki trước đó, là một trong những “Oni”. Có thể nói rằng những người biến thành Oni đều là pháp sư đã được truyền thụ bí thuật biến hình.
Dòng dõi “Oni” đã được thành lập từ xa xưa, có niên đại từ thời Heian.
Khi đó kinh đô nằm ở Kyoto chứ không phải là Edo ngày nay, và chế độ Mạc phủ vẫn chưa tồn tại nên quyền lực nằm trong tay Triều đình.
Vào thời điểm đó, Kyoto đang bị một loại yêu ma quỷ quái hoành hành, chúng được gọi là “Makamou”, và dân chúng kinh thành đã phải mất ngủ nhiều đêm vì khiếp sợ.
Triều đình rất lo ngại về tình hình này nên đã tập hợp một nhóm pháp sư lành nghề, dẫn đầu bởi Âm dương sư Abe no Seimei. Triều đình ra lệnh cho họ nghĩ ra các biện pháp để tiêu diệt Makamou.
Vì vậy, Abe no Seimei nghĩ rằng những pháp sư trước tiên phải sở hữu một cơ thể cường tráng có khả năng chống lại Makamou, nên họ phải rèn luyện tối đa cơ thể của mình và áp dụng các thuật pháp Âm Dương vào thân thể. Điều đó cho phép họ biến thành một hình dạng kỳ dị và mạnh mẽ không kém gì Makamou.
Những pháp sư có khả năng biến hình đã học được chiêu thức gọi là “Âm Kích” như một kỹ thuật tấn công chống lại Makamou.
Ban đầu Makamou là những cục đất tiếp xúc với ác khí, và chúng đã bị một thế lực vô danh trong thế giới tự nhiên biến hóa thành những yêu quái khổng lồ.
Âm Kích là một thuật pháp Âm Dương mạnh mẽ, truyền đi một thứ linh khí gọi là “Âm thanh thanh tẩy” vào cơ thể của Makamou, phá hủy ác khí ở trung tâm nó và thổi bay nó thành từng mảnh.
Chiêu thức của Hibiki mà Tatsumaki đã chứng kiến là một trong những đòn Âm Kích đó. Âm Kích của anh ta tập trung linh khí vào đôi Âm Kích Bổng và đánh dữ dội như thể đang chơi trống vậy... Hay còn gọi là hệ tấn công bằng cách đánh trống.
Vì thế, những pháp sư có Âm Kích Thuật và cơ thể cường tráng sẽ được mọi người kính sợ và tôn thờ như những sinh vật kỳ lạ bảo vệ sự trị an của kinh đô khỏi yêu ma quỷ quái.
Do có vẻ ngoài dị thường nên cuối cùng họ được gọi là “Oni”.
Tuy nhiên, đó cũng là cơ hội mang đến những thay đổi bất ngờ của thời đại.
Sau khi Makamou bị xua đuổi khỏi kinh thành bởi nỗ lực của các Oni, samurai đã trỗi dậy.
Makamou cũng là mối đe dọa đối với các samurai, họ vốn là quân hộ vệ của Triều đình. Tuy nhiên, nhờ vào các Oni đã đảm nhận việc tiêu diệt Makamou, các samurai đã tránh khỏi việc lãng phí sức lực. Họ đã bí mật tăng cường vũ trang và thành lập đội quân samurai của riêng mình. Trước khi kịp nhận ra, họ đã phát triển thành một lực lượng quân sự đủ để đe dọa Triều đình.
Khi Triều đình biết được thì đã quá muộn. Triều đình rơi vào tình thế bị các samurai hùng mạnh chiếm đoạt quyền lực.
Đây là sự khởi đầu của một thời kỳ samurai trị kéo dài từ thời Kamakura cho đến Muromachi, Sengoku và Edo.
Tất nhiên, các samurai cũng cố gắng kiểm soát những Oni mạnh mẽ dưới trướng của Triều đình.
Nhưng khi samurai ép buộc Triều đình ra lệnh cho Oni, thì các Oni đột nhiên biến mất khỏi kinh đô.
Triều đình không phục sự trỗi dậy của samurai nên đã bí mật đưa các Oni đến Yoshino và chỉ đạo họ ẩn náu cho đến khi Triều đình lấy lại quyền lực.
Yoshino... Khu vực chưa ai khai phá này được bao phủ tứ phía bởi rừng núi sâu, là một nơi hoàn hảo cho các Oni ẩn náu và sinh sống.
Những vách đá và vách núi liên tục nối đuôi nhau, một khu rừng sâu và rộng đến nỗi một khi bị lạc thì không thể nào thoát ra... Một mê cung do thiên nhiên tạo nên. Thậm chí nếu có nhóm samurai đến tấn công thì cũng phải đòi hỏi nỗ lực gấp hàng chục lần so với việc tấn công một lâu đài bình thường, vì đây là một pháo đài tự nhiên bất khả xâm phạm.
Do đó không ai trong số các Lãnh chúa daimyo dám ép buộc phải tìm kiếm trên núi mặc dù họ đã biết về sự tồn tại của Yoshino.
Ngoài ra, ban đầu dãy núi Yoshino thường là nơi tu hành cho những tu sĩ khổ hạnh, nên người bình thường bị ấn tượng mạnh rằng họ không nên vào đó. Cũng có tin đồn rằng đó là “môi trường khắc nghiệt dành cho tu sĩ khổ hạnh và vượt ngoài tầm hiểu biết của con người”. Trước khi có ai khác nhận ra, Yoshino được biết đến như một “thánh địa” mà không ai có thể dễ dàng đặt chân, không ai có thể đến gần.
Tuy nhiên, vì Mạc phủ Edo của Tokugawa Ieyasu đã chiếm được quyền cai trị toàn quốc, Triều đình hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội phản chiến. Kết quả là nhóm Oni ẩn náu ở Yoshino không bao giờ có thể đường hoàng xuất hiện trở lại vũ đài, tên tuổi của họ chỉ còn lại trong lịch sử của thế giới ngầm tự lúc nào.
Lần đầu tiên Mạc phủ phái sứ giả đến Yoshino... sau nhiều thập kỷ.
Đó chính là Tatsumaki.
Sau khi được điều trị vết thương, Tatsumaki được đưa đến phòng chờ và rồi lão gặp Ibuki, người phụ trách của Yoshino.
(Cậu ta nói rằng tên mình được viết là Uy Xúy Quỷ, nhưng không biết liệu cậu ta có biến thành quỷ không nữa...)
Tatsumaki nghĩ vậy khi nhìn vào khuôn mặt của Ibuki đang lặng lẽ xem qua bức mật thư của Mạc phủ. Từ vẻ ngoài khôi ngô và đẹp đẽ của Ibuki, không hề có dấu hiệu nào cho thấy cậu biến thành Oni.
Qua những gì Tatsumaki thấy, tuổi của Ibuki là 15 hoặc 16. Khuôn mặt thon trắng trẻo, toát ra vẻ nho nhã khiến lão phải tự hỏi liệu cậu có đúng là đã từng lớn lên trên núi hay không.
(Nếu Minamoto no Yoshitsune được cho là có đôi lông mày đẹp, có thể Ibuki sẽ trông giống hệt ngài ấy lúc còn sống.)
Ngay cả một lão nam nhân như Tatsumaki cũng phải bất giác nhìn chăm chú vào khuôn mặt của cậu.
“Thiếu chủ của chúng tôi tuấn tú đến mức cụ cũng phải đắm đuối đúng không ạ?”
Nghe những lời đó, Tatsumaki quay lại vì sốc.
Rồi lão thấy Hibiki đang ngồi sau lưng mình với nụ cười vô tư.
“Trông mặt cụ cứ như khoe hết cả tâm can ra vậy. Cụ là người thật thà nhỉ, dù là một ninja.”
Hibiki nói tiếp khi đang cười lớn.
(Ta thường hay nghe mấy câu như vậy...)
Tatsumaki cười gượng. Một ninja phải ẩn cái tâm nằm sâu thẳm trong tim mình, và sẽ không để cho ai đọc thấu. Nhưng lão lại là một người trung thực đến ngốc nghếch.
Những đồng môn thậm chí còn nói rằng lão không phù hợp để trở thành ninja, nhưng mặt khác, sự trung thực và chân thành lại là điều khiến lão được mọi người yêu mến và ngưỡng mộ.
Hibiki tiếp tục khi Tatsumaki nhăn mặt vì xấu hổ.
“Cũng không có gì to tát lắm đâu ạ. Ai lần đầu gặp Ibuki thì cũng đều bị mê hoặc như vậy dù có là nam hay nữ.”
E hèm!
Người lặng lẽ hắng giọng là Kidou, đang ngồi cạnh Ibuki.
Hibiki lè lưỡi và nhún vai, thừa nhận rằng mình đã nói hơi quá, nhưng có vẻ Kidou không thích thái độ đùa giỡn đó, Kidou mở to mắt hơn nữa và trừng mắt nhìn Hibiki.
Với cái đầu trọc lóc và thân hình mập mạp như loài gấu, tướng mạo Kidou trông giống như một nhà sư hào sảng đã từng phá giới, và khi Kidou trừng mắt lên, Hibiki chẳng khác nào chú tiểu trong chùa bị một vị hòa thượng thô lỗ mắng mỏ.
Tatsumaki cười khúc khích và Kidou lại trừng mắt vào lão. Tatsumaki nhún vai khi bắt gặp ánh nhìn đó.
“Nè, thật đáng sợ phải không ạ?”
Hibiki thì thầm sau lưng Tatsumaki.
“Hibiki!”
Kidou cuối cùng cũng lên tiếng.
“Thôi đi, Kidou... đang trước mặt khách đấy.”
Kiryuu, người cũng ngồi cạnh Ibuki, đã khiển trách Kidou bằng một giọng trầm tĩnh.
Kiryuu bằng tuổi Kidou, nhưng trái ngược với Kidou trông giống một hòa thượng đã phá giới, Kiryuu có mái tóc dài được buộc gọn gàng, khuôn mặt cạo râu sạch sẽ khiến ông có vẻ ngoài khá điềm tĩnh và toát ra hào quang tao nhã, nhìn vào khó mà biết được ông đang sống ở chốn thâm sơn cùng cốc.
Kiryuu hướng ánh mắt điềm tĩnh về phía Hibiki và nói.
“Cả Hibiki nữa. Thường thì chính điện này không phải là nơi để một kẻ như cậu bước vào đâu. Nhờ nỗ lực giúp đỡ vị khách này nên Ibuki đại nhân mới cho phép cậu đặc biệt được ngồi cùng đấy. Hãy nhớ hạn chế hành xử thô lỗ như mọi khi lại.”
Dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng lời nói của Kiryuu lại có sức mạnh nội tâm không thể nhầm lẫn.
“Vânggg”
Hibiki lại nhún vai lần nữa.
Kidou nghiêng người về phía trước một lúc khi nghe câu trả lời của Hibiki, nhưng sau đó, có lẽ Kidou nghĩ rằng sẽ là vô nghĩa nếu gây chuyện thêm, ông trừng mắt nhìn khuôn mặt của Hibiki, thở dài thườn thượt và lại cau mày ngồi xuống.
Kidou và Kiryuu... Đây là hai trợ lý của Ibuki, người lãnh đạo tộc Oni.
Vai trò của hai người là giúp đỡ Ibuki, cậu đã kế thừa danh xưng và vị trí người đứng đầu Yoshino từ khi còn trẻ, thay cho Ibuki tiền nhiệm đã mất mạng trong trận chiến với Makamou vài năm trước.
Nếu Kidou là một người cứng rắn, thì Kiryuu lại mềm mại. Nếu Kidou là lửa thì Kiryuu là gió. Mặc dù cả hai có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau nhưng đều có chung mong muốn bảo vệ truyền thống Oni.
Kidou là một Oni uy quyền được biết đến với cái tên “Quỷ Đường”. Ông là một pháp sư mạnh mẽ, có thể dễ dàng thổi một chiếc vỏ ốc xà cừ khổng lồ mà ngay cả người thường cũng khó mà nâng nổi. Ông có thể phóng ra những đòn Âm Kích mạnh mẽ. Có lẽ ông cũng là người mạnh nhất về Âm Kích ở Yoshino. Mọi người đều âm thầm ngưỡng mộ sức mạnh của ông.
Kiryuu cũng là một Oni tài giỏi và được gọi là “Quỷ Long”, nhưng do những vết thương khi chiến đấu với Makamou, ông không còn khả năng biến thành Oni nữa. Từ đó trở đi, với tư cách là người đứng đầu bộ phận tình báo, ông đã phái Oni đến nhiều địa điểm khác nhau để thu thập thông tin.
Tất cả Oni của Yoshino đều được hai người này huấn luyện khi còn nhỏ. Kidou sẽ dạy cách tạo ra cơ thể và Âm Kích của Oni, còn Kiryuu sẽ dạy dỗ những kỹ năng và kiến thức cần thiết để trở thành Oni. Hibiki và Ibuki cũng đã học được những điều cơ bản về Oni từ họ khi còn nhỏ, Kidou và Kiryuu giống như cha mẹ đã nuôi dạy các Oni của Yoshino vậy.
Tatsumaki thấy Hibiki có vẻ không thoải mái trước mặt Kidou và Kiryuu, đồng thời nhận ra Hibiki là một chàng trai vui tươi và hóm hỉnh, cậu ấy có vẻ không thích những người lớn này.
Trong khi Tatsumaki đang suy nghĩ vậy, Ibuki đã đọc xong bức mật thư, cậu lặng lẽ ngước lên.
Tatsumaki lại nhìn Ibuki.
“Nói cách khác, Mạc phủ… đang muốn mượn sức mạnh từ chúng ta sao?”
Đôi mắt của Ibuki tràn ngập ánh sáng gay gắt khi cậu hỏi Tatsumaki câu đó.
“Vâng... Tướng quân thực sự muốn có sự giúp đỡ của các vị.”
Tatsumaki trả lời trong khi cúi đầu kính cẩn.
“Ta từ chối.”
Ibuki trả lời lạnh lùng và ngay lập tức. Khuôn mặt cậu vẫn mang vẻ ngây thơ của một cậu bé, nhưng giọng nói lại mang vẻ trang nghiêm và sức nặng của một người cai trị dòng dõi Oni.
“Cậu Ibuki...” Ibuki ngắt lời Tatsumaki vẫn đang kiên trì.
“Kẻ thù của chúng ta chỉ có thể là Makamou. Ta không có ý định cho ai khác mượn sức mạnh để chiến đấu.”
Mối quan hệ giữa Triều đình và Mạc phủ được mô tả ở trên.
Không đời nào tộc Oni lại ngoan ngoãn cúi đầu trước hậu duệ của samurai - những kẻ đã chiếm đoạt quyền lực từ Triều đình và tự mình tiến sâu vào núi.
Tatsumaki nhận thức rõ điều này. Tuy nhiên sau khi đã đến một nơi biệt lập như vậy, lão không thể nào trở về được. Nhiệm vụ quan trọng của Tatsumaki là thuyết phục tộc Oni hợp tác.
Khi Tatsumaki đang tính chuyện nói tiếp, Ibuki nhanh chóng đứng dậy.
“Ông đã vất vả khi đến tận đây rồi. Xin hãy tiễn ông ấy về.”
“Ôi, xin cậu hãy đợi đã!”
“Còn gì nữa sao...?”
Tatsumaki tiếp tục nói với Ibuki đang quay lưng đi.
“Quả đúng như cậu Ibuki đã nói, các samurai nhiều năm về trước đã cướp lấy đất nước và gây ra những xung đột tồi tệ giữa con người. Tuy nhiên chuyện đó đã xưa lắm rồi. Lãnh chúa Ieyasu quá cố đã thống nhất thiên hạ được vài thập kỷ. Không có chiến tranh thực sự nào nổ ra ở đất nước này, và cuối cùng thiên hạ cũng được thái bình. Tuy nhiên giờ đây, có những kẻ vẫn đang gieo mầm mống xung đột và cố gắng đẩy thế gian vào chiến tranh một lần nữa. Để có thể chống lại chúng thì chúng tôi cần sức mạnh của Oni…”
“Như ta đã nói trước đó, Oni chúng ta không cho mượn sức mạnh để chiến đấu.”
Lời nói của Ibuki lạnh lùng từ chối.
Nhưng Tatsumaki vẫn tiếp tục với giọng điệu mạnh mẽ hơn.
“Thậm chí kẻ châm ngòi gây ra trận chiến đó có là đồng minh của các vị...?”
Ibuki quay lại vì những lời này.
Không, không chỉ có Ibuki. Cả Kidou và Kiryuu đều bị thu hút bởi câu nói bất ngờ của Tatsumaki.
“Đồng minh của chúng ta?... Như vậy nghĩa là sao?”
Hoàn toàn trái ngược với lúc nãy, Ibuki đang nhìn chằm chằm vào Tatsumaki với vẻ mặt nghiêm túc.
Tatsumaki nói tiếp.
“Mọi chuyện vẫn chưa thể rõ ràng. Tuy nhiên, có khả năng rất cao rằng kẻ muốn gây ra chiến tranh lần nữa là một Oni.”
“Ăn nói hàm hồ! Oni nhất định sẽ không bao giờ gây nên chiến tranh!”
Ibuki nói với Tatsumaki với khuôn mặt đẹp đẽ đầy phẫn nộ.
“Dĩ nhiên là tại hạ rất muốn tin vào trường hợp đó. Nhưng để mà tin được thì tại hạ phải xác minh được danh tính thực sự của kẻ đó.”
Ibuki tiếp cận khi Tatsumaki trả lời bình tĩnh.
“Kẻ đó là ai...?”
Tatsumaki hít một hơi và lặng lẽ trả lời.
“Tani no Kijuu.”
“Cái gì...”
Kidou là người lên tiếng.
Kiryuu liếc nhìn Kidou. Kidou vội vàng ngậm miệng lại nhưng Tatsumaki đã kịp nhận ra.
“Quả nhiên... có vẻ như các vị nhớ cái tên này.”
Tatsumaki nhìn mọi người.
Kidou và Kiryuu im lặng. Ibuki cũng không nói gì và cau mày.
Sự im lặng của mọi người cũng đủ để trả lời câu hỏi của Tatsumaki.
Người duy nhất không hiểu chuyện gì đang xảy ra là Hibiki, anh đang nhìn họ im lặng với vẻ ngạc nhiên.