Người phụ nữ đang đi bộ trên đường vào ban đêm, tiếng giày cao gót của cô đầy tiếng động lách cách trên nền bê tông.

Cô về nhà muộn vì phải làm thêm giờ, và trời đã quá nửa đêm.

Những con hẻm ngoài đường cao tốc như tĩnh lặng, không một ai đi qua ngoại trừ cô ấy.

Tuy nhiên, vẫn có nhiều ngôi nhà sáng đèn trong khu dân cư yên tĩnh, vì vậy người phụ nữ đi một mình cũng không thấy quá hoảng sợ.

Giờ là nửa đêm, không khí chưa hạ nhiệt vẫn cứ bám lấy cơ thể mệt mỏi của cô.

Người phụ nữ lấy tay áo lau mồ hôi trên cổ.

Cô rẽ sang một góc khác và đến một ngôi nhà, người phụ nữ phát hiện ra một điều.

Về phía trước khoảng 20 mét, cô có thể thấy một bóng đen ở bên đường, hầu như ánh đèn đường không chiếu sáng đến nó.

Ban đầu, cô nghĩ đó là một chiếc xe máy loại có ghế sau.

Nhưng khi khoảng cách ngày càng gần, cô nhận ra rằng nó lớn hơn rất nhiều. Nó cùng chiều cao với một người, hoặc cao hơn vậy.

Dù không rõ nó là gì, nhưng bình thường cô vẫn hay thấy những khối màu đen kỳ lạ trong bóng tối, vậy nên cô tiếp tục đi mà không để tâm.

Ngay cả khi "thứ đó" chỉ còn cách 10 mét, tất cả những gì cô thấy được chỉ là một vật thể tròn cỡ quả dưa hấu ở trên.

Nhưng khi lại gần thêm năm mét, cô đã nhìn ra nó là gì.

Đó là một Quái nhân xấu xí có gai cuốn khắp người, khuôn mặt giống hệt như quỷ.

Khi nhận ra hình dạng kia, cô tự hỏi tại sao cho đến giờ mình vẫn không hiểu những đường nét đó trong bóng tối.

Cô đã đánh rơi chiếc túi xách của mình.

Cùng lúc đó, Quái nhân cắn vào cổ người phụ nữ.

Cơ thể của cô không ngừng co giật dữ dội, mỗi lần như vậy da cô trở nên khô héo và tiều tụy.

Khi Quái nhân nhả miệng ra, người phụ nữ đã biến thành xác ướp. Cô ngã xuống cùng một âm thanh răng rắc. Quái nhân liếc nhìn lại rồi bỏ đi.

Hình dáng của Quái nhân gợn sóng theo từng bước chân, nó trở thành một người đàn ông mặc áo khoác dài và đội mũ.

Trong căn phòng tối tăm tựa như bên trong bụng mẹ.

Có một ánh đèn an toàn màu đỏ mờ và một tấm rèm đen ngăn ánh sáng từ bên ngoài. Một thế giới cô lập chật hẹp, dung dịch rửa ảnh chứa đầy trong xô.

Tsukasa không thực sự thích chụp ảnh, nhưng ở trong phòng tối khiến anh cảm thấy dễ chịu.

Khi trốn vào thế giới bên trong kính ngắm, Tsukasa lại không hề thích sự cô độc.

Đúng hơn là anh khá sợ điều đó.

Ý nghĩa của sự cô độc có đôi chút khác biệt so với thông thường.

Bản thân anh là một con người độc lập, tất cả mọi người đều khác biệt và cũng hoàn toàn độc lập. Sự khác biệt rõ ràng đó thật đáng sợ.

Tại sao anh không phải là người này hay người kia? Và ngược lại.

Khi anh nghĩ rằng trên thực tế, thế giới này có vô số cá thể hoàn toàn khác nhau, tri giác của anh chợt tan biến.

Những lo lắng như vậy luôn ẩn nấp sâu trong lồng ngực anh, khiến anh lúc nào cũng uể oải và không thể nào đối mặt với thực tại.

Căn phòng tăm tối chật hẹp an ủi niềm khát khao được trở về nơi bụng mẹ của anh, nó vẫn chưa được thỏa lấp.

Có một cảnh tượng sống động trong đầu của Tsukasa.

Đó là hình vẽ của một thai nhi chưa hoàn chỉnh.

Nó nhắm mắt lại trong tử cung tối tăm, đôi chân dang dở còn cong queo như giun đất đang quấn chặt trong lòng mẹ.

Đó là chính là Tsukasa ở thế giới thực.

Một sinh linh không bao giờ bị tổn thương vì được cơ thể người mẹ "ống kính" bao bọc. Nó tượng trưng cho sự non nớt của anh, khiến anh không thể đối mặt với thế giới bên ngoài.

Và một điều nữa.

Những con quái vật xấu xí đang lang thang khắp nơi và nuốt chửng con người một cách vô tư. Cảnh tượng về ngày tận thế cũng hiện trước ánh mắt Tsukasa, anh không thể rời mắt khỏi nó.

Khi những con người, động vật và thực vật đều đã bị ăn thịt, lũ quái vật bắt đầu xơi tái luôn cả đồng loại.

Chẳng còn gì sót lại sau bữa ăn đó. Mọi thứ trên đời này đều là hư vô.

Trạng thái sung sướng tận cùng đó là điều mà Tsukasa mong muốn.

Một tiếng chuông vang lên và Tsukasa rời khỏi phòng tối. Anh đi qua hành lang và mở cửa.

"Tsukasa, tôi đến chơi nè."

Một cô nàng có vẻ ngoài ấn tượng với đôi má bầu bĩnh và tròn trịa.

Mái tóc nhuộm nâu rất hợp với làn da trắng của cô và tạo nên cảm giác dễ chịu.

Tsukasa không thể tin vào mắt mình và cứng đơ người.

“Đây là lần đầu tiên tôi đến thế giới này, phải không nhỉ?”

Đó là Natsumi.

Biểu cảm, giọng điệu hay ngoại hình đó, không ai khác ngoài Natsumi, cô gái đồng hành cùng Decade qua các thế giới.

“Tại sao cô lại ở đây?”

Tsukasa thốt lên vì ngạc nhiên.

Đáng lẽ Natsumi là một nhân vật không hề tồn tại ở ngoài đời.

Khi Tsukasa sở hữu sức mạnh Decade, anh đã du hành đến các thế giới khác tựa như trong giấc mơ.

Tsukasa bị ám ảnh bởi một nỗi sợ hãi bí ẩn, rằng những người trong giấc mơ của anh đã xuất hiện ngoài thực tại.

"Đừng sợ như vậy chứ. Tôi đã cất công đến thế giới này chơi rồi, tôi nghĩ mình phải được chào đón nhiệt tình hơn chứ?"

"À không..."

Tsukasa không nói được gì.

Anh đang thắc mắc vì sao cô tồn tại ở thế giới này.

Nhưng băn khoăn đó liền biến mất một cách lặng lẽ.

Đó là vì cách cư xử của Natsumi tự nhiên đến nỗi anh cảm thấy mình mới là người phát điên.

"À, nếu được thì anh hãy ăn món này nhé. Coi như đây là lời chào thân thương của tôi.”

Tsukasa được đưa cho một cái túi bóng.

Đó là món bánh ngọt nướng bên trong lớp giấy bọc sành điệu.

Tsukasa cảm thấy đầu óc rối bời bắt đầu nóng lên khi nhìn vào trong túi.

"Chắc là không đủ rồi nhỉ? Nếu gia đình anh có nhiều người thì cầm thêm cái nữa nè."

"Tôi không có gia đình. Chỉ có tôi sống ở đây một mình thôi."

Natsumi tỏ ra ngạc nhiên. Dù có ngắm đi ngắm lại bao nhiêu lần, thì ngôi nhà này cũng không phải là nơi mà một thanh niên tuổi đôi mươi có thể sống một mình.

Cha mẹ anh đã đi công tác nước ngoài kể từ khi anh còn là học sinh năm hai trung học.

Họ chỉ trở về một hoặc hai lần trong một năm.

Do vậy nên mới có chuyện Tsukasa sống một mình tại nhà của cha mẹ.

“Oái!”

Natsumi đột nhiên hét lên và bật dậy.

Một con gián đang bò dưới chân Natsumi.

“Ối không”

Natsumi hoảng sợ và nhảy dựng lên.

Con gián vẫn chưa bay ra ngoài. Nó bò xung quanh như đang đuổi theo chân Natsumi.

Natsumi giờ đã hoàn hồn, cô trèo vào hành lang và cầm đôi giày của mình để trốn thoát khỏi kẻ thù.

"À, xin lỗi nha. Tôi hơi giật mình chút xíu."

Cô cúi đầu đầy vẻ hối lỗi.

"Để tôi lau sạch cho."

Natsumi nhìn xung quanh, trông có vẻ như đang tìm thứ gì đó để lau.

Từ hành lang bên phải chỗ cô đứng có thể thấy phòng khách và cánh cửa mở dẫn đến phòng ăn, bên trong hiện ra rõ ràng.

Nhìn cái đống này xem, chuyển động của cô bỗng dừng lại.

“Thật là khó tin! Anh không thể nào ăn mãi ba cái thứ này được. Ăn quá nhiều mì ly sẽ gây độc cho cơ thể đấy.”

Trong phòng ăn, có rất nhiều ly mì rỗng vương vãi khắp nơi.

Natsumi xông vào trong cùng với đôi giày và thốt ra một giọng trách móc.

“Ôi chao. Mốc lên rồi nè.”

Ngoài mì ly, vài chai nước bằng nhựa đang uống dở và quần áo đã mặc vứt xó xung quanh.

Tsukasa dở tệ trong việc dọn dẹp. Natsumi cau mày trước một bãi chiến trường kinh khủng.

“Dù cô có nói thế thì tôi cũng đã ăn như vậy từ lâu rồi, tôi vẫn chưa thấy sức khỏe mình tệ đi.”

Tsukasa nhận ra rằng công tắc can thiệp của Natsumi đã bật.

Nếu như cô nàng Natsumi hay du hành cùng anh và cô gái trước mặt anh bây giờ là cùng một người, thì anh biết thừa kiểu hành xử của cô.

"Không, không được đâu. Cứ như vậy chẳng khác nào tự tử cả.”

“Cơ thể tôi có bị như thế nào thì tôi cũng không quan tâm đâu. Từ trước đến giờ, tôi không thấy khó khăn khi sống chút nào.”

Tsukasa rất ghét bị người khác chỉ trích, anh đã chán ngấy và trở nên bực bội.

Natsumi nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt đen to tròn.

“Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ nấu ăn cho Tsukasa.”

“Làm vậy để làm gì chứ? Cô dừng lại giúp tôi đi, thật khó chịu.”

“Người ta nói rằng cuộc sống cực kì mong manh! Có rất nhiều người trên thế giới này muốn sống lâu hơn nhưng chẳng còn cơ hội. Tôi không thể chấp nhận những ai còn sống mà nói những điều như vậy. Một khi anh đã no nê với bữa cơm tôi nấu, chắc chắn suy nghĩ của anh sẽ thay đổi. Tôi sẽ thay đổi điều đó.”

Natsumi thở dài với khuôn mặt như đang khóc lóc.

“Tsukasa, lúc nào lời nói của anh cũng đầy mạnh mẽ khi du hành qua các thế giới, nhưng ở thế giới này thì lại rất khác đấy nhé.”

Natsumi rời đi mà chẳng nói câu nào.

Tsukasa nhìn vào những dấu chân rải rác trên sàn nhà.

Nó khiến anh biết rằng cuộc gặp này không phải là giấc mơ.

Những thế giới song song, hay nói cách khác, điều bí ẩn về cô nàng Natsumi trong trí tưởng tượng của Tsukasa, thực sự tồn tại.

Nếu vậy hành trình của anh với tư cách là Decade không chỉ là một giấc mộng viển vông.

Ý nghĩ đó khiến da anh ngứa ran.

Anh cảm thấy mình như đang phạm phải tội lỗi khủng khiếp nhất.

Thực chất đây là đâu? Anh cảm thấy chân mình run rẩy và ngồi xổm xuống.

“Đây là thế giới của ai chứ?”

Nó không giống bất kỳ thế giới nào khác mà anh đã đi qua. Đầy thống khổ và phiền muộn.

Chẳng thích nơi này chút nào, mình phải đến một thế giới khác sớm thôi.

Tsukasa đứng dậy để đi đến hiệu ảnh Hikari và khi mở cửa nhà ra.

Kaito đã ở đó.

“Chào”

Mái tóc đen xõa ngoài của anh cùng với một biểu cảm mà không ai có thể hiểu được ý định thực sự.

Đó rõ ràng chính là Kaito, người có khả năng biến thành Diend.

“Đã lâu rồi không gặp nhỉ? Tôi là Kaito Daiki, từ hôm nay tôi sẽ sống trong ngôi nhà này.”

Anh ta hạ chiếc túi Boston đang khoác trên vai xuống lối vào.

Âm thanh của một vật nặng vang vọng qua lòng bàn chân.

“Đừng có hết người này đến người khác xông vào nhà tôi chứ. Tại sao cậu lại xuất hiện ở đây? Chuyện gì thế này?”

“Chuyện đó không quan trọng. Đối với tôi thì thế giới này chỉ là một thế giới khác, giống như Den-O và những thế giới còn lại. Giống như lần trước Tsukasa đến thế giới Den-O, tôi đến đây để chơi thôi.”

“Nhảm nhí. Cả Natsumikan và cậu đều không nên tồn tại. Các người chỉ sống trong những giấc mơ mà tôi thấy trong hiệu ảnh đó thôi.”

“Cậu nói cái gì sao tôi nghe không hiểu?”

Kaito nhún vai như đang diễn kịch.

Kaito nói và mỉm cười với một người cực kì cảnh giác như Tsukasa.

“Còn cậu thì sao, Tsukasa? Tôi cũng đang tự hỏi tại sao mình lại ở đây. Hãy giải thích thử xem, Tsukasa.”

Đó là một câu hỏi như đang đọc thấu tâm trí.

Câu hỏi đặt ra là: Thế giới này là của ai? Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Tsukasa cảm thấy bất an vô cùng.

Đó là điều anh không bao giờ nên nghĩ đến.

Tsukasa mơ hồ nhận ra rằng suy nghĩ về nó sẽ dẫn đến những sự thật kinh hoàng.

“Thôi, đừng nghĩ nhiều về nó nữa. Chẳng có ai hiểu được điều đó đâu nhỉ. Nào, cậu dẫn tôi về phòng được chứ? Vì tôi làm gì có chỗ ở tại đây đâu.”

“Cứ việc dùng dãy cuối của tầng hai.”

Tsukasa nói với thái độ quyết tâm muốn Kaito biến khỏi mắt anh càng nhanh càng tốt.

Kaito nhặt chiếc túi Boston và đi lên cầu thang.

“Cảm ơn. Xin đừng vào phòng tôi nhé. Tôi có rất nhiều bí mật đó.”

Anh nghe thấy tiếng cửa phòng trên tầng hai đóng lại.

Đây là thế giới của Kadoya Tsukasa.

Nhưng điều mà Tsukasa sợ nhất là phải chấp nhận thực tại này như thế giới của anh.

Cuối cùng, Tsukasa nhắm mắt cho qua sự thật rằng mình chỉ có thể sống trong đời thực này.

Mặc dù nó tương đồng với những thế giới khác mà Tsukasa đến, nhưng khuôn mặt anh bắt đầu run rẩy và trở nên tối tăm hơn.

Anh không còn muốn đến hiệu ảnh và nhìn vào kính ngắm của máy ảnh trong phòng khách.

Ống kính ngay lập tức tách Tsukasa khỏi thế giới thực.

Rồi anh cảm thấy rằng mọi thứ đã xảy ra đều là chuyện của người khác, một sự tĩnh lặng và yên bình đến cô đơn lan tỏa trong trái tim anh.

Trời đổ mưa lần đầu tiên sau một thời gian dài.

Chiếc áo ướt đẫm bám trên đôi vai.

Những chiếc ô của Kaito và Natsumi đang đung đưa trước mặt Tsukasa.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi họ xuất hiện. Hai người vẫn đang ở cùng anh.

Kaito và Natsumi sống trên tầng hai của nhà Tsukasa.

Một cuộc sống chung nhà kỳ lạ bỗng nhiên bắt đầu.

Nhờ có Natsumi mà ngôi nhà hoàn toàn sạch sẽ và ngăn nắp.

Nhưng kỹ năng nấu ăn của cô ấy lại dở tệ.

Cô đã nấu món cà ri vào ngày hôm trước. Cà rốt và khoai tây cắt nhỏ chưa đủ chín và cứng sượng.

Âm thanh ầm ầm phát ra từ miệng của ba người đang ngồi quanh bàn.

Roux thì quá ngọt và dính dính một cách kỳ lạ, hoàn toàn không hề nói quá. [note50821]

"Tôi quen nấu hơi nhiều cà ri một chút. Đang còn rất nhiều đó, hai người ăn thoải mái nha."

"Không, tôi đang bị viêm dạ dày nên không ăn được nhiều. Dù rất muốn ăn thêm nữa nhưng tôi sợ lại không ngừng ăn được mất. Tiếc quá, đành nhường cho Tsukasa vậy."

Việc Kaito bị viêm dạ dày chắc chắn là nói dối.

Natsumi dường như không nhận thức được rằng mình nấu ăn rất tệ, cô luôn mồm mời mọi người ăn thêm.

Kaito né nó và đẩy sang cho Tsukasa.

“Cậu ăn nhiều thế này cơ mà, chắc là hợp khẩu vị lắm nhỉ.”

"Tốt quá. Nào, anh cứ ăn thêm nữa đi nhé."

Natsumi múc thêm vào đĩa của Tsukasa từ cái nồi trên bàn. Một nụ cười vô tư đến đau khổ.

Kaito đang nhàn nhã nhấm nháp ly cà phê đá.

Tsukasa cực kỳ bực bội.

Món ăn dở tệ của Natsumi và việc Kaito độc chiếm một căn phòng mà không được phép, thật khó chịu và kinh khủng.

Tsukasa muốn dành thời gian một mình ở thế giới này, anh lặng lẽ nhìn vào thế giới trong kính ngắm của chiếc máy ảnh.

Anh không ngừng nhìn vào đó khi họ ở bên cạnh. Anh buộc phải đối mặt với thực tế.

Biến khỏi đây hết đi, thật phiền phức nếu các người còn ở lại nhà tôi nữa.

Mặc dù anh đã nói rõ ràng như vậy, nhưng Natsumi vẫn năn nỉ lo lắng về cách ăn uống của Tsukasa, còn Kaito thì lúc nào cũng đều chìm trong khói thuốc.

Tsukasa chỉ có thể đứng nhìn bất lực khi họ quen dần với ngôi nhà.

"Nếu có gì mà anh không ăn được thì nói cho tôi biết đi. Lần sau tôi sẽ tham khảo trước."

Natsumi hỏi lại.

"Tôi không thể ăn rau các loại nói chung, thịt nói chung và cá nói chung nữa."

“Vậy anh ăn gì để sống?”

"Hmm, cơm trắng?"

Kaito trả lời bằng một giọng gầm gừ khó ai mà biết được là nghiêm túc hay đùa giỡn.

"Còn Tsukasa thì sao?"

Tsukasa miễn cưỡng trả lời khi bị gọi tên.

"Tôi ghét hải sâm."

Natsumi và Kaito im lặng một lúc, rồi họ phá lên cười.

"Tsukasa thú vị phết nhỉ."

Anh không hiểu tại sao họ lại cười mình. Tsukasa lẩm bẩm trong lòng rằng muốn ở một mình càng sớm càng tốt.

Rồi mọi người bắt đầu trò chuyện cùng nhau.

Mặc dù là cuộc nói chuyện ba người, nhưng hầu như Natsumi mới là người nói. Tsukasa cứ cúi gằm mặt từ đầu đến cuối, Kaito chẳng hề tỏ ra bận tâm, còn Natsumi thì nói rất nhiều.

"Nhắc mới nhớ hình như có một vụ việc về ma ca rồng đang xảy ra ở thế giới này."

Natsumi nói trong khi đưa ra món cà ri lần nữa.

Tsukasa không biết gì. Anh hầu như không bao giờ đọc tin tức hoặc báo chí.

"Cậu thực sự không biết sao? Khó tin thật, nó vẫn đang xuất hiện trên tin tức mỗi ngày đấy."

Kaito nhún vai như muốn tỏ ra rất ngạc nhiên.

"Nói cho đơn giản thì, đó là một vụ án giết người hàng loạt. Đã có gần 20 nạn nhân trong ba tháng qua."

Natsumi dường như cũng biết sơ qua về vụ án ma cà rồng, cô giải thích nó cho Tsukasa.

"Tại sao lại là ma cà rồng?"

Tsukasa hỏi.

Cụm từ Vụ án ma cà rồng bằng cách nào đó đã thu hút Tsukasa.

Nếu cho cậu biết thì cậu sẽ không thể đi vệ sinh vào ban đêm nữa đâu đấy. Kaito bắt đầu kể sau lời mở đầu giống như vừa dọa ma trẻ con.

“Tất cả các nạn nhân đều bị giết theo cách giống nhau. Trên cổ họ có vết sẹo do bị răng nanh cắn, toàn thân thì khô héo như xác khô. Một người còn sống cho đến ngày hôm qua đã được tìm thấy, và thi thể thì trông như đã chết qua nhiều ngày. Gọi là vụ án ma cà rồng vì nó giống như là ma cà rồng hút máu vậy. Động cơ vẫn là một bí ẩn. Không hề có manh mối nào về hung thủ.”

Đó có lẽ là dấu hiệu của ngày tận thế.

Từ xa xưa, mỗi khi loài người ra tiên đoán về tận thế, khi ngày đó đến gần, sẽ có những sinh vật lạ xuất hiện khắp trái đất. Khi phải đối mặt với nỗi sợ hãi và lo lắng tột cùng, mọi người thường tìm đến những câu chuyện huyền bí và ma quái.

Sợ hãi những thứ như vậy khiến ta quên đi những vấn đề thiết yếu của mình.

Sự trốn tránh đó đã tạo nên nào là con cá có chân người, đứa bé sơ sinh mọc sừng hay linh mục đầu trâu mặt ngựa.

Tsukasa nhớ ra một điều được viết trong cuốn sách nào đó.

“Vậy nên là tôi có một đề nghị. Tại sao chúng ta không làm rõ sự thật vụ án ma cà rồng này nhỉ? Anh Tsukasa luôn phá giải các vụ việc và hiện tượng xảy ra ở các thế giới khác mà, phải không?”

Tsukasa vô cùng sợ hãi trước đề nghị của Natsumi.

Anh không muốn coi thế giới thực này giống như những thế giới khác.

Nó như thể so sánh việc đánh bại một con quái vật trong game và đối đầu với quái vật ngoài đời thực vậy.

“Chuyện này thật điên rồ. Cô có đoán được hung thủ là ai không?”

Tsukasa nói với vẻ mặt khó chịu rõ ràng.

"Tôi sẽ đi tìm manh mối kể từ bây giờ. Bởi vì tôi không thể để những người khác gặp nạn thêm nữa."

Natsumi, một cô gái có niềm tin công lý mạnh mẽ quá mức cần thiết, lời nói và hành động của cô giống hệt khi ở các thế giới song song. Nhưng đối với Tsukasa, ý nghĩa lại rất khác.

Thế giới này không phải là thế giới song song đối với Tsukasa. Hiển nhiên rằng đây là thế giới mà anh đã sinh ra và lớn lên.

“Chuyện này thú vị đấy, vì vậy tôi muốn giúp một tay. Tôi biết một phóng viên tốt bụng. Có thể người đó sẽ có vài thông tin không được công khai.”

Mới đến thế giới này được vài ngày, nhưng có vẻ như Kaito đã có những mối liên hệ như vậy.

“Vậy chăm sự nhờ anh! Tôi cũng đang lúng túng vì không biết phải làm gì. Cảm ơn hai người rất nhiều, Kaito, Tsukasa!”

Tsukasa có cảm giác tồi tệ khi được cảm ơn cùng với Kaito.

Thực sự tôi phải đi cùng với tên đó sao? Câu trả lời đã rõ ràng khi anh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Natsumi mà không cần lời xác nhận.

Không quan trọng có bao nhiêu người chết trong vụ án ma cà rồng.

Nó không ảnh hưởng gì đến Tsukasa khi anh đã bị ống kính cô lập.

Anh cảm thấy xanh xao khi hàm răng đang phải nhai món rau chưa chín, từ phía xa, anh chợt nghĩ Natsumi và Kaito giống như những người xa lạ khi họ đang thảo luận điều gì đó.

Và hôm nay là ngày hẹn gặp với tay phóng viên.

Trời đã chạng vạng khi mặt trời sắp lặn.

Kaito đang đi trước, rồi anh dừng lại. Biển hiệu của quán cà phê đổ một vệt bóng dài.

Cuộc hẹn với phóng viên sẽ là ở đây.

Cả ba bước vào phòng có máy lạnh. Một bóng đèn mờ nhuộm sắc cam cho bức tường.

“Có vẻ như người đó vẫn chưa đến nhỉ.”

Nhìn quanh bàn, Kaito ngồi ở phía sau. Tsukasa và Natsumi cũng lần lượt ngồi theo.

“Tsukasa, vai anh ướt rồi này.”

Natsumi lấy khăn tay ra và lau vai cho Tsukasa ngồi bên cạnh.

Tsukasa có một tật là luôn để bị ướt vai phải.

“Anh cầm ô hậu đậu như con nít vậy.”

Anh ghét cái cách chọc ngoáy đó.

Natsumi nhặt chiếc ô của Tsukasa trên sàn và đặt nó vào giá đỡ bên lối vào.

“Bước vào quán rồi thì phải đặt ô vào giá đỡ chứ. Để như vậy thì ướt nhẹp quán người ta mất.”

“Sao cô lúc nào cũng ồn ào thế? Cô chẳng quyến rũ gì hết, cách nói chuyện thì như một bà mẹ chồng non choẹt vậy. Nếu tôi bị cảm lạnh hay sàn nhà bị ướt thì cũng có sao đâu.”

“Tsukasa mà bị ốm tôi sẽ lo lắm đấy, và nếu sàn nhà bị ướt thì điều đó sẽ gây phiền toái cho quán. Nhân tiện, tôi có nét quyến rũ nha.”

Kaito cười toe toét với Tsukasa đang cau mày khó chịu.

“Hai người giống như một cặp vợ chồng vậy. Một cô vợ chu đáo và một ông chồng lười biếng, hợp quá đi thôi.”

“Vợ? Cô ta còn chẳng phải gu tôi.”

“Còn tôi thì muốn một ai đó đáng tin cậy hơn anh.”

Một tuần sau khi Kaito và Natsumi đến nhà Tsukasa, vai trò của họ đã dần hiện rõ ra.

Natsumi tức giận khi Tsukasa không quan tâm đến bản thân hay người khác, anh luôn đưa ra những lời càm ràm.

Natsumi đang chăm sóc cho một Tsukasa ngờ nghệch với lẽ đời.

Dù thấy thế nào thì Kaito cũng đang nhìn cả hai với một nụ cười trên khuôn mặt.

Từng chút một, Tsukasa dần dần bắt đầu mở lời.

Giống như anh đang từ bỏ hơn là chấp nhận chúng. Tuy nhiên, Natsumi đã giúp anh bỏ được mỳ ly và ăn uống tốt hơn.

Nhờ cô mà anh đã có được một tâm trí và cơ thể khỏe mạnh.

“Ba ly cà phê được không?”

“Ồ”

Khi đang gọi đồ, anh nhận ra rằng chỉ còn lại một thanh đường trên bàn.

Khi Tsukasa lấy nó, Natsumi lập tức giật lại. Tsukasa lại cướp nó lần nữa.

“Đợi đã nào! Anh nên nhường nhịn con gái một chút đi chứ.”

“Tôi từ chối. Đáng lẽ tôi phải cần 3 thanh đường cơ. Đưa nó cho tôi.”

“Anh lớn vậy rồi mà vẫn còn thích ăn đồ ngọt sao? Vào những lúc như thế này, cách cư xử của người trưởng thành là im lặng và nhường nó cho phái nữ.”

“Cô phải trở thành phụ nữ đích thực đi đã rồi tính vụ trưởng thành sau nhé.”

“Thật quá đáng! Anh Kaito mau nói gì đi chứ.”

Kaito đang nhâm nhi ly cà phê đen và hút thuốc.

Bàn tay mảnh mai thấu cả xương trông thật đẹp khi chìm trong làn khói trắng.

Sâu trong khói thuốc, Kaito đang nhìn Tsukasa với ánh mắt nghiêm trọng thay vì vẻ mặt trêu ngươi thường ngày.

Khi Natsumi bắt chuyện, anh nhếch mép lại với vẻ ngạc nhiên.

“À ừ, Tsukasa xấu tính quá nhỉ... Có vẻ như người đó đến rồi.”

Một người đàn ông dáng cao, xanh xao đang đứng trước cửa quán cà phê.

Nhận ra Kaito đang giơ tay phải lên, mặt anh ta nhăn nhó.

“Này cậu Kaito. Tôi thực sự không thích mưa mùa hè lắm đâu. Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh đấy. Người có đầu óc thông minh như cậu Kaito chắc không thể nào bị cảm lạnh mùa hè đâu nhỉ.”

Cách nói của anh ta có vẻ xu nịnh.

Nụ cười mỏng manh, niềm nở trên đôi má gầy guộc của anh ta trống rỗng và mang vẻ gian xảo.

“Cậu Kaito, cậu chưa tiết lộ bất cứ điều gì cho những người này phải không?”

Người đàn ông ngồi cạnh và ghé sát mặt vào Kaito, rồi anh khua tay như đang xua đuổi côn trùng.

“Thôi nào, tôi không muốn nói là anh đang móc nối với người ngoài và bán thông tin công việc đâu nhé.”

“Được rồi, tôi nói! Tôi sẽ nói mà!”

“Không muốn bị lộ thì chỉ việc nói những gì cần thiết thôi. Thật buồn nôn khi cố gắng làm hài lòng một tên thấp kém như anh.”

“Aha. Vậy là cậu muốn biết về vụ án ma cà rồng à? Nhưng cả tôi cũng không biết nhiều lắm đâu.”

Người đàn ông dường như đang bị Kaito nắm thóp. Anh ta thậm chí còn không dám phản kháng ngay cả khi bị gọi là thấp kém.

“Vâng, tất nhiên là tôi vẫn sẽ kể mọi thứ mà tôi biết. Đó quả là một vụ việc kì bí. À, tên tôi là Toono và tôi đang làm việc cho tòa soạn XX. Như mọi người thấy thì giờ tôi không thể cãi lại cậu Kaito được.

Hầu hết quá nửa số vụ như thế này đều do các bên truyền thông bịa ra, và khi sự thật hé lộ, động cơ lại rất đơn giản. Có vẻ lần này là một số ít ngoại lệ. Vì mẫu DNA lấy được từ vết cắn trên cổ nạn nhân không phải của con người. Một dạng sống bí ẩn gần giống với loài người. Ít nhất thì có lẽ DNA đã chỉ ra đó là thủ phạm.”

Cả nhóm im lặng, có thể nghe thấy giọng nói của những vị khách bên cạnh.

Những lời than thở yêu đương cũ rích của họ khiến lời nói của Toono trở nên khó tin hơn.

Tsukasa uống cà phê. Rốt cuộc ly cà phê lại đắng kinh khủng vì Natsumi đã lấy mất thanh đường.

Tsukasa từng nghĩ vụ án này không quá đáng sợ khi anh nghe về nó vào ngày hôm trước, giờ đột nhiên anh cảm thấy lạnh gáy.

Anh đảo mắt khỏi cửa sổ vì cảm thấy có xác chết khô héo đang bị mắc kẹt bên ngoài cửa sổ, và trên cổ có vết cắn.

“Vậy anh thực sự nghĩ đó là một tội ác ngoài tầm với con người sao?”

Natsumi có vẻ bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

“Chà, vẫn chưa một ai biết sự thật cả.”

Toono mỉm cười toe toét.

“Thật là ghê rợn. Có nhân chứng nào nhìn thấy hung thủ không?”

Kaito nói rồi lại châm một điếu thuốc.

“Nghe nói hắn đã giết mấy chục người mà không rơi một sợi tóc, không để lại dấu vân tay nào. Manh mối duy nhất là mẫu DNA bí ẩn được phát hiện trong vết thương của các nạn nhân.

Với kinh nghiệm lâu năm làm nhà báo, trực giác của tôi mách bảo rằng những tên tội phạm như thế này thường để lại lời nhắn ở hiện trường vụ án, nhằm đe dọa và thị uy sức mạnh của chúng, nhưng lần này thì không. Có lẽ mục đích của hung thủ hoàn toàn khác. Dường như có gì đó còn nghiêm trọng hơn là những vụ án mạng ngớ ngẩn đó. Chà, tôi đang mong chờ nó lắm đây.”

Trời mưa không ngớt cho đến khi về nhà. Nước đã bắn đầy vào bên trong giày.

Tsukasa cố hết sức chú tâm vào cái cảm giác ngột ngạt, bực bội đó.

Anh làm như vậy là để tránh phải để tâm đến những ý nghĩ khó chịu đã bắt đầu nhen nhóm.

“Tsukasa có tin đây là do lũ Quái nhân gây ra không?”

“Không đời nào. Quái nhân chưa bao giờ tồn tại ở thế giới này.”

“Tôi thì nghĩ đó là trò của bọn Quái nhân. Thật vô lý khi con người, giống loài không hề có móng vuốt hoặc răng nanh, lại có thể thống trị tối cao trong muôn loài. Những loài động vật máu lạnh hơn, thiện chiến hơn chắc chắn sẽ thế chỗ con người vào một lúc nào đó.

Một vũ khí tàn bạo đi kèm ác ý còn tệ hơn cả dàn tên lửa chỉ thích việc tàn sát con người, phân nửa chúng chỉ để cho vui thôi. Tsukasa đã đi qua nhiều thế giới như vậy rồi đúng không?”

Tsukasa đã nhìn thấy cảnh đó nhiều lần.

Ở thế giới khác nơi Tsukasa đến, lũ quái vật luôn hoành hành và tấn công con người.

Đây là thế giới thực duy nhất không tồn tại bọn quái vật.

Giờ đây quái vật cũng đã xuất hiện trong thế giới này. Đó quả là một việc tồi tệ.

Natsumi và Kaito thực sự đến từ những thế giới khác, nhưng họ kề vai sát cánh với Tsukasa. Nên quái vật cũng không phải ngoại lệ.

Một Tsukasa mạnh mẽ khi ở thế giới khác không bao giờ nao núng trước bất kỳ kẻ thù nào.

Nhưng việc lũ quái vật tàn nhẫn đang ẩn nấp đâu đó ngoài hiện thực khiến cho lòng anh quặn lại.

Cho dù có vô song đến đâu trong game thì anh vẫn chỉ là người bình thường.

Nếu game trở thành hiện thực, anh sẽ bị giết ngay lập tức.

Đối với Tsukasa, thế giới song song và hiện thực có cùng mối liên hệ.

“Không sao đâu. Ngay cả khi Quái nhân là hung thủ, thì Tsukasa vẫn sẽ hạ gục chúng ngay thôi. Nếu trong tình huống khẩn cấp, tôi sẽ sử dụng bí thuật gây cười nhà Hikari. Anh không sợ một con quái vật đang cười đấy chứ?”

Natsumi vui vẻ nói khi nhận thấy sự chán nản trên mặt Tsukasa.

Tuy nhiên, tâm trạng của Tsukasa đang không rõ ràng.

Để thoát khỏi những suy nghĩ tồi tệ, Tsukasa quyết định đến hiệu ảnh và tới một thế giới khác.

“Xin lỗi nhé, tôi vừa nhớ ra chút chuyện cần làm.”

Bỗng nhiên Tsukasa cảm thấy Natsumi và Kaito đang nhìn sau lưng mình một cách khó hiểu, rồi anh bước đi đến hiệu ảnh.