“Dám bất kính với Yên Nhi, kết cục chỉ có chết!” Minh Dập Hàn híp mắt, toàn thân tỏa ra khí thế bức người, cùng với giọng nói lạnh lẽo vang lên khắp nhã phòng.

Chỉ Yên đột nhiên cả kinh, trong mắt xẹt qua một tia sợ hãi.

Sa Toa và Sa Long cũng chấn động, đứng bật dậy theo Minh Dập Hàn, dường như bọn họ cảm thấy được có một luồng khí đang tụ lại xung quanh thân mình, rất đè nén, áp bức, khiến người ta hít thở không thông.

“Uy áp của cường giả!” Sa Long trầm giọng, trong mắt ẩn ẩn suy nghĩ không thể tin được.

“Cái gì, uy áp cường giả?” Sa Toa ngồi bên cạnh Sa Long nghe thấy lời này của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ nghi ngờ: Uy áp cường giả? Không phải chỉ có người trên Thánh Tông mới có thể có sao?

Chẳng lẽ nam tử trước mặt là cường giả Thánh Tông?

Mắt Sa Toa trừng lớn, cái miệng nhỏ nhắn mở thành hình chữ O, đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút không thông.

“A!” Không giống với phản ứng của hai người, trên sân vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, chỉ thấy hai thiếu nữ vừa mới bàn ra tán vào chuyện của Chỉ Yên, lúc này đang dùng hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

“A, đau, đau, tha mạng...” Vẻ mặt thiếu nữ hồng y trở nên dữ tợn, bất lực cầu xin Minh Dập Hàn, nàng ta chỉ cảm thấy đau đầu kịch liệt, gần như muốn nổ tung.

Ầm, xoảng...

Đồ ăn trên bàn rơi hết xuống đất, chén đĩa vỡ nát, toàn thân thiếu nữ không ngừng run rẩy, điên cuồng va chạm nhau, khiến tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.

Sau khi náo loạn qua đi, mọi người chung quanh đều đứng dậy, tỏ vẻ tránh không kịp vọt qua một bên, đồng thời nghi hoặc nhìn hai nàng đột nhiên điên cuồng, trong lòng cảm thấy càng thêm hoảng sợ. Vào giờ khắc này, bọn họ đã cảm nhận được thực lực kinh người của nam tử đối diện.

Loại chiêu thức không tiếng không động kia hẳn là công kích linh hồn trong truyền thuyết, đúng không?

Tất cả mợi người chỉ có thể trừng mắt nhìn, cứng đờ, đứng im tại chỗ, không dám nhúc nhích, chỉ e sợ người tiếp theo sẽ là mình.

“A, cứu mạng, cầu, cầu...” Thiếu nữ nước mắt giàn giụa, mãnh liệt trừng mắt, sợi tóc hỗn độn, xoã tung trên đỉnh đầu, làm sao còn bộ dạng thiên kim quý tộc như lúc thường nữa?

“Ngươi đã làm gì bọn họ?” Nhìn hai người đau đớn giãy dụa, Chỉ Yên tò mò hỏi Minh Dập Hàn.

Nàng vốn tưởng hắn sẽ lấy mạng hai người này tại chỗ, cũng nhân tiện kéo thêm cho nàng không ít phiền toái lại không ngờ hắn không có ý định giết chết hai người này.

“Tiểu Yên Nhi đang hỏi ta sao?” Khí thế Minh Dập Hàn lập tức thu lại, khí lạnh khiếp người cũng tan rã, vẻ mặt vô cùng dịu dàng nhìn Chỉ Yên.

Thái độ hắn chuyển biến cực nhanh, khiến mọi người hoảng loạn đến run rẩy, trái tim hung hăng nhảy lên hai cái.

“Trừ ngươi ra thì còn có thể là ai?” Chỉ Yên câm nín, hung hăng trừng hắn, cũng nhân tiện độp lại một câu.

“Chắc Tiểu Yên Nhi đã nghe qua công kích linh rồi hồn đúng không, vừa rồi ta chỉ thoáng dùng thử một phần lực mà thôi.” Minh Dập Hàn cong môi, con ngươi màu u lam lóe lên ý cười yếu ớt, vẫn chăm chú nhìn Chỉ Yên, dịu giọng nói.

Giọng nói thuần hậu như gió xuân phả vào mặt, đặc biệt dễ nghe.

Dung nhan tựa băng tuyết, tuấn dật, lóa mắt. Con ngươi trong suốt, như loại đá bảo thạch màu lam quý giá. Bờ môi mỏng gợi cảm, cả người như bước từ trong tranh ra, yêu nghiệt, mị hoặc, mê hoặc lòng người.

Cái miệng nhỏ nhắn của Chỉ Yên khẽ nhếch, khuôn mặt tinh xảo mềm mại nhiễm lên một tầng si mê, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lấy lại được bình tĩnh.

Minh Dập Hàn đứng bên cạnh lặng lẽ thu hết những vẻ mặt của nàng vào trong mắt, ý cười cũng dần dần tràn ra, khiến cả người hắn trở nên nhu hòa không ít.

Hắn muốn nàng như vậy, đơn thuần, ngây thơ, chất phác, tính trẻ con lại đáng yêu vô cùng, làm hắn nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng mà thương yêu. Chỉ tiếc lúc này nàng vẫn còn nhỏ, vì không muốn dọa nàng, hắn sẽ từng bước từng bước bên cạnh nàng, chậm rãi chờ nàng lớn lên.

“Công kích linh hồn, hình như đã nghe qua một lần?” Chỉ Yên nhíu mày, lại nhìn hai người nằm co ro trên đất, khóe miệng giật giật.

Thì ra chỉ mới thử một phần mà đã có hiệu quả thế này, so với việc nàng rải phấn độc còn hiệu quả hơn. Nếu nàng học được công pháp công kích này thì, hắc hắc…

Khóe môi nhếch lên, trong lòng Chỉ Yên không ngừng tính toán...

“Cái gì, là công kích linh hồn?” Một người ở khá gần Minh Dập Hàn, nghe hắn nói vậy cảm thấy trong lòng như có gió to sóng lớn, thất thanh hô lên.

“Xoảng!” Tiếng bát đũa đồng thời rơi xuống, mọi người trừng mắt, gần như dùng bộ dạng cúng bái mà nhìn người mặc hoa bào màu ánh trăng là Minh Dập Hàn.

Công kích linh hồn, cường giả Thánh Tông?

Chỉ có cấp bậc Thánh Tông mới có thể sử dụng uy áp cường giả, cũng chỉ có cấp bậc Thánh Tông mới có thể thi triển công kích linh hồn, nói như vậy, nam tử dáng vẻ bất phàm trước mặt chính là cường giả Thánh Tông đã gần như đã tuyệt tích trong truyền thuyết?

Vẻ mặt các thiếu nữ dại ra, vô cùng khiếp sợ, miệng mở lớn, trái tim thình thịch đập không ngừng: Cường giả Thánh Tông, không ngờ lại là cường giả Thánh Tông. Trời ạ, trẻ tuổi như thế, anh tuấn như thế mà lại là cường giả Thánh Tông?

“Ác, sẽ không phải là thật chứ?” Đối lập với những nữ nhân háo sắc đang dại ra vì kinh ngạc kia, biểu hiện của Sa Toa lại hơi hờ hững.

Cả người Sa Long cứng đờ, bàn tay buông xuống bên thân không tự chủ được mà nắm lại thật chặt.

Lồng ngực hắn phập phồng, con ngươi ẩn chứa sóng to gió lớn bao gồm thất vọng, đau đớn, địch ý và không cam lòng…

“Các nàng làm sao vậy?” Chỉ Yên lấy lại tinh thần đầu tiên, khó hiểu nhìn hai thiếu nữ ngây ngốc ngồi dưới đất hỏi.

Đường đường là Ma đế mà lại không có chút bản lĩnh thì sao có thể quản lý đám người dưới trướng được?

“Tâm trí hỗn loạn, từ điên loạn đến si ngốc, sau này hai người đó sẽ luôn bị như vậy.” Minh Dập Hàn trả lời vô cùng ngắn gọn. Nghe xong lời hắn, thân thể nhưng người xung quanh lại run lên, đáy lòng bắt đầu nghĩ mà sợ.

Từ điên loạn đến si ngốc, từ nay về sau cứ tiếp tục bị như vậy!

Chỉ trong nháy mắt mà đã có thể khiến hai người bình thường trở nên si ngốc, hơn nữa họ còn là hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa. Đối với nữ nhân mà nói thì chuyện này tàn nhẫn cỡ nào chứ? Xem như cả đời này của họ đã hoàn toàn bị hủy rồi.

Cũng may các nàng chưa làm chuyện gì không tốt, còn may, còn may…

Các nàng đứng một bên vừa cảm thán bản thân may mắn vừa đồng tình liếc nhìn hai thiếu nữ trên mặt đất. Nghe nói gia thế của hai người này rất lớn, đáng tiếc cho dù gia thế có lớn thế nào cũng không thể đối đầu với vị cường giả Thánh Tông trước mắt, mà nếu bọn họ dám đến thì người ta cũng chỉ cần dùng một chiêu công kích linh hồn đã có thể giải quyết mọi chuyện rồi.

Sau khi đồng tình với hai thiếu nữ trên đất, tầm mắt của mọi người lại dời lên người Chỉ Yên lần nữa, nhưng đều không đến một giây lại tự động thu về, trong lòng còn âm thầm cảnh báo tuyệt đối không thể đắc tội vị tiểu thần này.

Đắc tội nàng cũng giống như đắc tội với vị cường giả Thánh Tông kia.

“Được rồi, loại trừng phạt này có thể miễn cưỡng chấp nhận được.” Chỉ Yên bĩu môi, hoàn toàn không chút đồng tình với kết cục của hai thiếu nữ trên đất.

“Sắp đến giờ lên lớp rồi, Yên Nhi ăn xong chưa?” Sa Long vỗ đầu, lấy lại tinh thần, mí mắt hơi hạ xuống, trong mắt xẹt qua một tia kiên định, đến khi ngẩng đầu nhìn Chỉ Yên chỉ còn lại sự ôm hòa và dịu dàng cưng chìu.

Cường giả Thánh Tông cũng được cũng không trở ngại đến chuyện hắn quan tâm Chỉ Yên. Chỉ cần nàng muốn thì hắn sẽ tiếp tục đối xử tốt với nàng cho đến khi nàng thấy phiền mới thôi. Trước khi mọi chuyện được xác định, hắn vẫn còn cơ hội.

Nhìn Sa Long nhanh chóng khôi phục bình tĩnh như vậy, Minh Dập Hàn nhíu mày, con ngươi băng lam xẹt qua một tia tìm tòi nghiên cứu.

Bề ngoài nhìn có vẻ ôn nhuận như ngọc, nhưng tính tình lại rất cứng cỏi, thậm chí sau khi biết hắn là cường giả Thánh Tông thì trong mắt cũng không có nửa phần sợ hãi.

Người như thế khiến Minh Dập Hàn không khỏi coi trọng hơn một phần.

“Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi.” Chỉ Yên gật gật đầu, đi ngang qua Minh Dập Hàn, muốn rời khỏi nhã phòng.

Nhưng chưa đi được mấy bước thì cổ tay đã bị người bắt lấy, giây tiếp theo, nàng đã trực tiếp rơi vào cái ôm ấm áp quen thuộc. Hương thơm thanh nhã vờn quanh chóp mũi, hơi thở nam tính bao vây toàn thân. Một bàn tay to từ đâu khoát lên lưng nàng, ấn cả người nàng dán lên một lồng ngực cường tráng, co giãn, khiến nàng thậm chí còn nghe thấy nhịp tim đập trầm, ổn, mạnh mẽ của ai đó.

Vành tai Chỉ Yên đỏ lên, khuôn mặt vốn tươi cười cũng trở nên giận tái đi: Hừ, làm cái gì vậy, muốn nàng không thể hô hấp được luôn à?

Khi thích thì ôm một cái, không thích thì vứt nàng sang một bên, thậm chí còn nói muốn thị tẩm nữ nhân khác ở trước mặt nàng?

Hừ, thật đáng ghét, nàng chưa từng gặp qua người nào đáng giận như vậy. Nàng cũng đã chịu đựng rất lâu rồi, hắn còn muốn làm gì nữa?

Cứ nghĩ đến lần trước hắn phái người đuổi nàng đi, trong lòng lại dâng lên một cỗ ác khí, vì thế nàng dứt khoát cúi đầu, hung hăng há to miệng cắn lên cánh tay Minh Dập Hàn.

Hàm răng cắn chặt, đem tất cả oán khí mà nàng phải chịu trước kia trả lại trên cánh tay hắn, máu chảy tràn lan, mùi nồng ngập mũi...

Cảm giác đau đớn đánh úp lại, phản ứng đầu tiên của Minh Dập Hàn là cả kinh, chờ đến khi nhìn thấy động tác tiếp theo của Chỉ Yên, lam mâu trở nên sâu thẳm như biển, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ngập cưng chìu, dung túng, thân thể cũng theo đó mà bất động, mặc nàng cắn xé, giải tỏa cảm xúc…

Hít!

Hành động này lại khiến mọi người xung quanh hít sâu vài ngụm khí lạnh, ngạc nhiên nhìn một màn trên sân. Không ít người trừng to mắt, con ngươi như muốn rớt xuống đất, trong lòng lại bắt đầu bi ai thay đứa nhỏ trước mặt: Trời ạ, người ta là cường giả Thánh Tông đấy, mạo phạm như thế tuyệt đối là tự tìm đường chết.

Mà có người lại bày ra vẻ mặt hâm mộ. Nhìn theo hành động của Chỉ Yên, cả người nàng không khác gì lọt thỏm trong lòng Minh Dập Hàn, cánh tay trái của Minh Dập Hàn ôm lấy vòng eo nàng, bình tĩnh nhận lấy sự tập kích của nàng, thân thể dây dưa, tư thế mờ ám đến không còn gì để nói.

Nhìn người đường đường là cường giả Thánh Tông lại bị như vậy, không ít thiếu nữ dâng lên một chút hâm mộ, ghen tị trong lòng, hận không thể biến thành Chỉ Yên, mềm mại nằm trong ngực Minh Dập Hàn, tận tình làm nũng...

Một phút trôi qua, nam nhân ôm nàng vẫn không nhúc nhích, chẳng qua miệng nàng đã mỏi, hơn nữa máu tươi còn tràn vào trong miệng, cảm giác cực kì khó chịu.

Quên đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, trước tiên cứ nhớ kĩ món nợ này đã.

Hừ nhẹ một tiếng, Chỉ Yên buông lỏng miệng ra.

Máu tươi chảy dọc theo khóe môi xuống dưới, khiến da thịt trắng nõn, mềm mại của nàng càng thêm động lòng người, mê hoặc, nguy hiểm đến trí mạng.

Ánh mắt Minh Dập Hàn tối sầm lại, cánh tay nhanh chóng quấn chặt eo Chỉ Yên.

“Hừ, lưu manh, mau thả tay ra!” Chỉ Yên gào lên đau đớn, chân mày lúc càng nhíu chặt, ấn tượng đối với Minh Dập Hàn lại hạ xuống thêm một phần.

Minh Dập Hàn hoảng hốt, theo bản năng buông lỏng cánh tay đang ôm cả người Chỉ Yên ra. Đột ngột thoát khỏi giam cầm, trọng tâm của Chỉ Yên không vững, lập tức ngã người về phía trước.

“A...” Chỉ Yên nhất thời hoảng loạn, chỉ có thể trừng mắt, mặc cho mình ngã xuống. Nhưng…

“Ôi...” Thắt lưng căng thẳng, nàng đã rơi vào một cái ôm ấm áp…

“Ha, may mắn có huynh đỡ được ta!” Chỉ Yên ngẩng đầu, cảm kích nhìn Sa Long nói. Hai mắt nàng ngậm nước, nước mắt như trực trào ra, say đắm lòng người, khiến Sa Long nhìn thấy không khỏi ngẩn ngơ, con ngươi như ngọc lục bảo càng trở nên u ám nóng rực...

“Ha ha, Tiểu Yên Nhi quá tuyệt vời, cường giả Thánh Tông thì sao? Đùa giỡn lưu manh phải bị cắn.” Sa Toa hoàn toàn không thèm quan tâm đến tình huống trước mặt, nàng ấy lại gần lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Chỉ Yên, đắc ý cười ha ha.

“Loảng xoảng...” Tiếng chén đĩa lại rơi xuống đất, mọi người đồng loạt cảm thấy choáng váng.

Đùa giỡn lưu manh?

Ha hả, trước mặt cường giả Thánh Tông lại nói người ta đùa giỡn lưu manh?

Quá bá đạo!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chỉ Yên đỏ rực như muốn nổ tung, dựa theo lời nói của Sa Toa, chẳng phải vừa rồi nàng đã bị lưu manh đùa giỡn?