Dược thảo trong không gian càn khôn hấp thụ nguồn linh khí dồi dào mà vô cùng khỏe mạnh tốt tươi, một mọc hai, hai mọc thành bốn, liếc mắt qua nhìn rất là đồ sộ.

Khu cây ăn quả, quả sai trĩu cành, nhánh cây cong xuống, hận không thể cong sát đến tận mặt đất, tán cây ở trung tâm đã mọc thêm chồi mới, tổng cộng thêm ba tán cây, một cành dài hơn, tầng lá ngoài phủ một tầng bạch quang, lá cây xanh tươi ướt át.

Chỉ Yên kinh ngạc, tò mò cúi người xuống.

Dựa vào trực giác, nàng cảm thấy cây này có điều không bình thường.

“Đây là linh vương thụ!” Thấy Chỉ Yên kinh ngạc, Phi lão hảo tâm nhắc nhở.

“Đó là cái gì vậy?” Nghe Phi lão giải thích, Chỉ Yên càng thêm khó hiểu, linh vương thụ, đó là cái gì vậy?

Khuôn mặt xinh đẹp ẩn chứa nghi hoặc, đôi mắt mê mang, nhìn Chỉ Yên như vậy Phi lão không khỏi giựt giựt khóe miệng, nha đầu kia rõ ràng là một ma y, vậy mà đến tri thức đơn giản này cũng không biết, xem ra phỉa dành chút thời gian trau dồi chút tri thức ở đại lục này cho nàng rồi.

“Linh thụ vương, chứa đựng linh lực to lớn mạnh mẽ, là loại cây ăn quả cực phẩm, dựng dục mà ra cây giống*, cây có linh khí nồng đậm bức người, chuyên kết linh quả, ngàn năm trưởng thành, ngàn năm khai hoa, ngàn năm kết quả, vì là vương trong linh thụ nên ta nghe nói mỗi lần nó chỉ ra nhiều nhất sáu quả, mỗi quả trân quý vô cùng, có công dụng làm thuốc trị bách bệnh, còn có thể nháy mắt thăng cấp thực lực, trợ giúp đột phá giới hạn cấp bậc...”

Phi lão kiên nhẫn giải thích,ánh mắt Chỉ Yên run lên, trong mắt phát ra tia kinh hỉ tuyệt đối, nói như vậy, nàng lại có được bảo bối trong truyền thuyết, vui sướng vừa lan tràn khóe miệng thoáng chốc lại thu trở về, trên mặt hiện lên vẻ ảo não.

Cây quả thực là bảo bối trân quý cầu cũng khó có thể gặp, nhưng ngàn năm trưởng thành, ngàn năm ra hoa, ngàn năm kế quả thì xem ra nàng không có phúc hưởng.

Ha ha,nha đầu này tầm nhìn vẫn là quá ngắn, đừng nói là ngàn năm, chỉ cần thành thần, liền không còn khái niệm thời gian, thời gian ba ngàn năm đối với một sinh mệnh vạn năm mà nói thật sự không là gì.” Phi lão vuốt râu, nhịn không được trêu ghẹo.

“Nếu ta có thể thành thần thì còn cần đến linh quả đột phá cấp bậc làm gì?” Chỉ Yên bĩu môi trả lời.

“Thành thần?” Phi lão lắc đầu, khóe miệng hàm chứa một tia thâm ý, “Học không giới hạn, mặc dù là thần, cũng còn có thể dùng để thăng cấp không gian.”

Nghe vậy, cả người Chỉ Yên run lên, không thể tin được dự tính này của Phi lão, ý tứ của hắn là so với thần còn cường đại hơn nữa, cấp bậc còn cao hơn cả thần?

“Tốt lắm, đó đều là chuyện sau này, hiện tại nói cho ngươi một tin tức tốt, cây này ở thế giới bên ngoài phải cần đến ba ngàn năm mới có thể kết quả, nhưng không gian này thúc đẩy quá trình phát triển cực hạn, vấn đề thời gian...hắc hắc...có lẽ sau này sẽ đem đến cho ngươi kinh hỉ.” Phi lão hí mắt, mơ hồ nói.

“Được rồi, hi vọng lúc ấy ta không trở thành lão bà bà rụng hết răng.” Chỉ Yên bĩu môi, thuận tay hái xuống mấy quả trám, lắc mình, ra khỏi càn khôn không gian, đem đan thất sửa sang gọn gàng xong, liền rời đi.

Đi xuống lầu một, đại sảnh lúc này tụ tập không ít người, đám người Lăng Chấn vẫn còn ở đó, còn có Tống Tiểu Hổ khỏe mạnh kháu khỉnh, Diệp Văn tôn giả rốt cuộc đang cùng bọn họ bàn bạc cái gì mà lại khiến cho Tây Môn Thịnh nhàm chán đi lại xung quanh?

Nghe thấy tiếng động, phát hiện ra sự xuất hiện của Chỉ Yên đầu tiên, thân thể cường tráng cùng khuôn mặt cương nghị thoáng chốc hiện lên nét vui mừng.

“Ha ha, đây không phải Tiểu Yên Nhi sao?” Tây Môn Thịnh nói to, nhất thời khiến tất cả mọi người chú ý về phía này.

Thấy Chỉ Yên xuống lầu, Diệp Văn tôn giả gật gật đầu, trong mắt hàm chứa ý cười,

“Tây Môn hội trưởng hảo, Diệp Văn tôn giả hảo!” Chỉ Yên gật gật đầu, đối với hai người cung kính nói.

“ Tốt, tốt,..lâu tồi không thấy, không biết Tiểu Yên Nhi luyện đan đã đạt tới cảnh giới nào rồi?” Diệp Văn tôn giả còn chưa trả lời, Tây Môn Thịnh đã tán thưởng hỏi.

Mọi người sững sốt, giây tiếp theo liền nhìn về phía Chỉ Yên, đúng vậy, bọn họ đến bây giờ còn không biết trình độ luyện đan của nàng đã đạt đến cấp bậc gì.

“Tây Môn hội trưởng nói đùa, trừ bỏ nội hỏa ngoại phóng, Yên Nhi vẫn chưa có tiến triển.” Ánh mắt chợt tắt, Chỉ Yên hờ hững nói, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không giống như đang nói dối.

“Tiểu Yên Nhi không cần để ý, chỉ cần cố gắng, sớm hay muộn cũng sẽ đột phá nội hỏa ngoại phóng, có thể đạt tới nhất phẩm đan sư.” Diệp Văn tôn giả bước đến gần Chỉ Yên, nhẹ giọng an ủi, làm như sợ nàng sẽ chịu đả kích.

“Cái gì, thật là nội hảo ngoại phóng?” Một vài vị nhị phẩm đan sư không nhịn được nói thầm, bọn họ vẫn đều ngờ vực vô căn cứ trình độ luyện đan của Chỉ Yên, tuy nhiên bọn họ càng tin tưởng hơn nàng không chỉ là trình độ như vậy, nhưng nghe chính miệng Chỉ Yên nói, lại có chút không thể không tin.

Một người như Diệp Văn tôn giả lại đi coi trọng một nha đầu lực lực chỉ đạt nội hỏa ngoại phóng?

“Nếu không ngươi nghĩ tại sao ta không tham gia đan dược đại tái lần này?” Chỉ Yên ngiêng đầu, không đáp mà hỏi lại. Thanh âm non nớt phiêu tán đến bên tai mỗi vị đan giả, mọi người toàn thân chấn động, ánh mắt lộ ra tia hiểu rõ, đúng vậy, nếu không tại sao lần đan dược đại tái này nàng không tham gia?

Cơ hội tốt như vậy, tin chắc rằng không có ai lại muốn bỏ qua, hơn nữa lần này phần thưởng là tứ phẩm linh hồn phục nguyên đan, cho dù tiểu oa nhi chín tuổi này có cao ngọa đến đâu, cũng không có khả năng đỗi với tứ phẩm linh hồn phục nguyên đan một chút quan tâm cũng không có.

Giờ phút này, mọi người đã nhận định chắc chắn rằng trình độ của Chỉ Yên chỉ là nội hỏa ngoại phóng,những người trước đó nịnh bợ lấy lòng Chỉ Yên, hiện tại có đáng tiếc, có thoải mái, có hèn mọn ghen tị.

Ghen tị thực lực của nàng còn không bằng mình mà lại may mắn như vậy, được Diệp Văn tôn giả coi trọng.

“Tốt lắm, những gì cần biết cũng đã biết, các ngươi đều lui cả đi.” Nhìn một số người còn há mồm muốn nói, Diệp Văn tôn giả không kiên nhẫn nói.

Mọi người lui ra, toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại Chỉ Yên, Diệp Văn tôn giả cùng với Tây Môn Thịnh.

Không khí nhất thời trở nên trầm mặc, Tây Môn Thịnh hí mắt đánh giá Chỉ Yên, so sánh với lúc ở ngoài sân thi đấu, hắn cảm giác lúc này Chỉ Yên có một điểm khác lạ khó nói rõ, linh khí di động, hào quang khiếp người!

“Trên mặt ta có chữ viết sao?” Chỉ Yên nhíu mày, nhìn lại Tây Môn Thịnh hỏi.

“Không có.”

“Vậy ngươi nhìn ta làm cái gì?” Chỉ Yên xem thường, thật chưa từng thấy một người nào có thể không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm người khác như hắn.

“Mặt của ngươi mặc dù không có chữ viết, nhưng ta biết ngươi đang cất giấu bí mật, một bí mật kinh thiên động địa.” Khóe miệng Tây Môn Thịnh khẽ nâng, không mặn không nhạt nói rõ từng chữ.

Nghe hắn nói, trong lòng Chỉ Yên mặc dù cả kinh nhưng trên mặt vẫn thản nhiên “ Bí mật? Là điều gì mà ta lại không biết.”

“Được rồi, đi thôi, nha đầu kia cũng không phải dễ chọc vào.” Diệp Văn tôn giả ngăn không cho Tây Môn Thịnh tiếp tục hỏi, ánh mắt cố ý vô tình đảo qua Chỉ Yên, kỳ thật khi mới vừa nhìn nàng được mấy giây hắn đã cảm thấy nàng không tầm thường.

“ Đi đi đi, có ngươi che chở, ai dám chọc vào nàng.” Tây Môn Thịnh xua tay liên tục, bỡn cợt nói.

“ Không có việc gì nữa, vậy ta đi trước đây.” Ngây người ở luyện đan thất chắc cũng được bốn canh giờ rồi, nếu còn không đi ra chắc mấy người Sa Toa sẽ sốt ruột lắm đây.

“Cũng nên đi thôi, trên đường nhớ cẩn thận.” Diệp Văn gật gật đầu, nếu không có Tây Môn Thịnh ở đây, hắn còn có thể lôi kéo Chỉ Yên nói rõ một trận, nhưng tình huống trước mắt này, hiển nhiên không phải thời cơ tốt để nói chuyện.

Từ luyện đan đường đi ra, những người ở luyện đan viện cũng đi được gần hết, Tống Tiểu Hổ tiến lên, vẻ mặt nghẹn đỏ, nhát gan nhìn Chỉ Yên.

“Có việc gì sao?” Nhìn Tống Tiểu Hổ, Chỉ Yên nghi hoặc nói.

“Đây là đan dược ta luyện chế trong trận đấu hôm nay, ngươi nhất định phải nhận lấy đấy.” Tống Tiểu Hổ nói xong, đem hai bình sứ đựng đan dược nhét vào trong tay Chỉ Yên, một là cầm máu đan, một là khí huyết đan.

“Cho ta?” Chỉ Yên kinh ngạc, những người ở luyện đan đường kia cho mình đan dược cũng không nằm ngoài dự tính, nhưng thiếu niên trước mắt này, có vẻ như mình cùng hắn số lần xuất hiện cùng một chỗ cũng không có bao nhiêu.

“Cảm tạ ngươi trở lại luyện đan đường, trước kia là ta không cẩn thận có chút va chạm với ngươi, bây giờ xin nhận lỗi, mấy đan dược này hi vọng ngươi không ghét bỏ.” Nhìn Chỉ Yên mờ mịt, thiếu niên cuống quýt giải thích.

“Không cần, thứ này ngươi nhận lại đi, trở về luyện đan đường là quyết định của riêng ta, chuyện này đối với ngươi không có liên quan. Còn nữa, chuyện lần trước, nhận lỗi cũng nhận lỗi rồi, thứ này ngươi nhận về đi.” Đem bình sứ trả lại trong tay thiếu niên, Chỉ Yên lắc mình, ra khỏi luyện đan viện.

Sắc trời ám trầm, gió lạnh quất vào mặt, có lẽ là do vừa tắm bồn xong mà tâm tình Chỉ Yên rất thoải mái, đi qua cầu gỗ, nghênh diện, Lạc Ánh Tuyết một thân váy lụa mỏng màu vàng, bên cạnh là hai thiếu nữ khác tiến đến.