Sắp sửa hoàng hôn, trên phố dân cư thưa dần. Đã là giờ cơm tối, nhà nhà hộ hộ, khói bếp bay lên.

Các nam nhân kết thúc một ngày vất vả, đều tự chạy về hướng gia môn nho nhỏ ấm áp của mình, trên mặt phần nhiều là mỏi mệt cũng vui sướng.

Nhìn trên trường nhai, người người đường về vội vàng, Địch Tam bỗng hơi hâm mộ.

Cuộc sống đơn giản của người bình thường, thật sự khiến người hâm mộ, tối thiểu, mỗi ngày ăn no ngủ ngon, áo cơm đủ, là mọi sự đều không lo nhỉ.

Y đã chẳng còn nhớ mình bao nhiêu ngày rồi chưa từng ăn một bữa cơm ngon.

Y và Địch Nhất chờ Phó Hán Khanh ở tửu quán trên đỉnh núi một ngày một đêm, cuối cùng không dám ngồi chờ nữa, cố kiên trì xuống núi liên hệ lại với Tu La giáo.

Đám Tiêu Thương ba người cũng không có tin tức của Phó Hán Khanh, ba người chiếm đạo lý, hung hãn mắng hai người một trận. Mắng xong vội vàng tận lực tìm kiếm.

Thế nhưng lúc ấy tam vương đều bị thương nặng, thủ hạ tinh nhuệ cũng mất quá nửa, lòng người không yên. Tuy rằng quan tâm an nguy của Phó Hán Khanh, nhưng với họ mà nói, cơ nghiệp của thần giáo càng ở trước Phó Hán Khanh. Chỉ sợ lại sinh biến cố, họ không thể không mau chóng quay về tổng đàn, cho nên nhân thủ lưu lại tìm kiếm Phó Hán Khanh cũng thật sự có hạn.

Địch Nhất nào dám gửi gắm toàn bộ hy vọng trên người họ, bản thân cũng nơi nơi tìm kiếm như ruồi, Địch Tam cũng tuyệt không thể bứt ra lúc này, chỉ đành làm bạn với Địch Nhất, lật tung cả thế giới lên mà tìm.

Đã lo lắng vì mãi không có tin tức của Phó Hán Khanh, nhìn Địch Nhất nhíu chặt chân mày không giãn và đôi mắt đã phủ đầy tơ máu kia, cũng càng thêm lo lắng.

Còn không tìm thấy y thì người này cũng phải gục ngã mất.

Lúc này chợt nhìn khói bếp nổi lên bốn phía, nghe tiếng nói cười trong những gia đình hai bên phố, nghĩ cảnh nhà nhà đoàn viên trước chiếc bàn con con, không khỏi cảm thấy vài phần cô tịch.

Người âm tín mù mịt kia, rốt cuộc ở phương nào…

Ánh mắt đang mù tịt nhìn quanh, chợt ngưng lại, trầm giọng nói: “Địch Nhất!”

Địch Nhất đang mù mờ đứng ở đầu đường, không biết bước tiếp theo nên đi đâu tìm kiếm quay đầu nhìn y: “Ngươi nhớ ra gì rồi?”

Hơn mười ngày bôn ba thiếu ngủ, Địch Nhất chỉ cảm thấy đầu óc mình đã rỉ sét, đờ đẫn từng đợt, không biết thân ở phương nào.

“Không phải!” Địch Tam chỉ một vệt mây khói phương xa: “Đó không phải khói bếp bình thường, đó là khói hiệu Địch Cửu dùng liên hệ với ta!”

Khi nói chuyện, đã bạt chân chạy đi.

Địch Nhất thoáng ngẩn ra: “Địch Cửu!” Vội vàng theo sau y, “Ngươi xác định? Liệu có thể có trá?”

Địch Tam lắc đầu: “Khẳng định là y. Ta là cao thủ y mời riêng đến tương trợ, y không tin ai, cho nên chưa từng đem hành tung của ta giao cho thủ hạ và người hợp tác. Ta và y là liên hệ đơn tuyến, y muốn tìm ta, liền đốt khói này…”

“Chỉ cần có khói là có thể tìm được y?” Địch Nhất hơi kinh ngạc: “Lòng nghi ngờ của y nặng như vậy, ngươi hiện tại cũng trở mặt với y, sao y chịu tiết lộ hành tung của mình cho ngươi?”

“Y làm việc luôn thận trọng, mỗi lần liên hệ với ta, đều cực cẩn thận thỏa đáng. Ta chỉ đi đến chỗ khói nổi, ở đó sẽ có chỉ thị khác, hoặc là tờ giấy, hoặc là ám hiệu chỉ có hai bên chúng ta hiểu. Nếu y không muốn gặp, ta căn bản không có khả năng trước một bước tìm ra vị trí của y.”

Ngưng mắt nhìn khói hiệu phương xa, Địch Nhất ánh mắt sâu thẳm: “Nói như vậy, y sẽ ẩn trong chỗ tối, mà chúng ta ngược lại sẽ bị bại lộ.”

“Nhưng Phó giáo chủ sau cùng là rời đi với y!” Địch Tam còn chưa dứt lời, Địch Nhất bên cạnh đột nhiên tỉnh ngộ, thân hình bỗng gia tốc lướt về trước!

Địch Tam nhún người đuổi kịp: “Chúng ta cẩn thận phòng bị.”

Cho dù là có trá, hai người cũng đành phải vậy.

Hai người lao đi như điện, đi đến vị trí phát ra khói hiệu kia, lại là một thôn trấn nhỏ. Đi hai vòng trên con đường cái vẻn vẹn tại thôn trấn, Địch Tam không phí nhiều sức lực, đã tìm được ám ký Địch Cửu lưu lại. Theo ám ký chỉ dẫn, họ cuối cùng tìm được, là một tiểu y quán phổ thông dưới ngọn núi nhỏ ngoài trấn, dựa núi mà dựng.

Theo hỏi thăm trước đó, nơi này ở một vị đại phu nghe nói y thuật không tồi trong trấn, chỉ là gần đây trong nhà đại phu dường như xảy ra chút chuyện, y quán đã mấy ngày chưa mở cửa.

Hai người không dám sơ suất, tách ra trái phải, cẩn thận nương cây đá yểm hộ, im hơi lặng tiếng lẻn đến gần dịch quán, đợi cho đến gần, nhìn đại môn đóng chặt kia, trong lúc nhất thời cũng không dám tùy tiện đến gần.

Địch Cửu chưa bao giờ là người lòng dạ rộng lượng, bị Địch Tam cho một vố như vậy còn phát ra khói hiệu triệu hoán, trời biết trong đây rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì.

Hai người vừa không dám tùy tiện tới gần, lại không thể bỏ đi, đang lúc do dự, trong y quán chợt vang tiếng cười: “Đã có gan đến, chẳng lẽ không có gan tiến vào.”

Hai cánh cửa hé ra mấy tấc, khuôn mặt anh lãng của Địch Cửu bên trong cánh cửa rõ ràng mang theo chế nhạo cười khẩy.

Địch Nhất nhướng mày động thân, từ sau đại thụ lướt ra, lạnh giọng quát hỏi: “Chúng ta đã đến, tự nhiên sẽ không sợ ngươi, ngươi giấu A Hán đi đâu rồi.”

Địch Cửu hai tay kéo một cái, mở rộng cả đại môn, thản nhiên nói: “Ngay trong y quán.”

Địch Nhất lúc này mới nhìn thấy hoàn chỉnh khuôn mặt y, bất giác chấn động: “Ngươi…”

Địch Tam cũng từ sau một tảng đá lớn bên cạnh chạy ra, cùng y sóng vai đứng một chỗ: “Mặt ngươi…”

Địch Cửu không chút để ý quay người đi vào trong: “Các ngươi hiện tại nên quan tâm không phải là mặt ta.”

Địch Nhất và Địch Tam nhìn nhau, dù trong lòng không yên, cũng chỉ có thể kiên trì theo vào.

Địch Cửu hoàn toàn không để ý hai cao thủ đứng đầu lòng đầy địch ý phía sau, buông tay thong thả bước vào trong, dường như chưa từng mảy may phòng bị.

Đẩy cánh cửa phòng trong ra: “Y ở bên trong…”

Chưa dứt lời Địch Nhất đã lướt đến trước giường, đại phu trung niên trông ở đầu giường kia sợ đến trắng bệch mặt. Địch Nhất lại chẳng buồn nhìn ông ta, cúi đầu gọi người hai mắt nhắm nghiền trên giường: “A Hán…”

“Vô ích, y không nghe thấy đâu.” Địch Cửu nói nhàn nhạt: “Ta đã dùng hết mọi biện pháp, đều không thể gọi tỉnh y. Đến bây giờ y đã hôn mê nửa tháng. Ta thật sự không còn cách khác, cho nên đành phải tìm các ngươi giúp một chút.”

Địch Nhất nóng lòng quan tâm, Địch Tam lại vẫn duy trì cảnh giác và cẩn thận vừa đủ, tuy nói dọc đường đến đây, vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu có bất cứ ai ẩn trong tối, ánh mắt y lại vẫn nhìn chằm chằm Địch Cửu, mỗi một phân mỗi một tấc thân thể đều kéo căng ngưng đầy kình khí, lúc này chỉ nhìn Địch Cửu, trầm giọng nói: “Thanh âm của ngươi cao mà không có lực, vang mà không có sức, rõ ràng trung khí không đủ, nội phủ bị thương. Dáng vẻ bước đi, tư thế đẩy cửa tuy nói cực lực bảo trì tự nhiên, nhưng vẫn thoáng lộ vẻ cứng nhắc, chỗ yếu hại trên ngực ngươi đang có trọng thương. Tứ chi ngươi cũng có những vết thương nhẹ lớn nhỏ không đều, ảnh hưởng hành động. Lúc trước Truy Nguyệt phong từ biệt, ngươi tuy tâm mạch bị tổn, nhưng chỉ cần điều dưỡng tốt, hẳn vẫn có thể miễn cưỡng khôi phục. Trong khoảng thời gian này, ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

So với sự thận trọng tỉ mỉ của y, phản ứng của Địch Nhất trực tiếp hơn. Y gọi Phó Hán Khanh không tỉnh, một phen xốc chăn lên, nhìn thấy hai tay Phó Hán Khanh bị băng bó chặt, lập tức nổi giận, nắm tay Phó Hán Khanh, lạnh lùng quát hỏi: “Địch Cửu! Ngươi đã làm gì y?”

Sau trận Truy Nguyệt phong, Tu La vốn đã sót mỗi ngũ vương, cũng một tử ba thương, còn mất một vị giáo chủ. Minh quân tan hết, cao thủ ba bộ khác tổng đàn cùng phân đàn các nơi điều đến Lạc Phượng lĩnh, có thể sống và còn sức chiến đấu, chỉ được phân nửa.

Tiêu Thương, Dao Quang thương thế trầm trọng, cho dù lo lắng an nguy của Phó Hán Khanh, cũng không thể không tức tốc rút về tổng đàn, hội hợp cùng Mạc Ly. Mà Bích Lạc thương thế khá nhẹ, chưa tổn căn bản, sau khi dược tính của thuốc tê lui đi, liền không thể không gắng gượng thân thể bị thương, vờ như vô sự, tuần tra các nơi, làm yên lòng người.

Liên quan đến chuyện Phó Hán Khanh mất tích, nàng tự nhiên không dám tiết lộ nửa chữ. Mỗi khi đến một chỗ, cũng chỉ dám liên lạc với nhân mã phong tín tử của Tiêu Thương ở bản bộ, tiếp tục tìm kiếm. Chỉ là hiện giờ bộ hạ tinh anh của Tiêu Thương tổn thất cũng hết sức nặng nề, lúc này tinh lực trọng yếu vẫn phải đặt ở việc thăm dò tin tức các phương, cam đoan căn cơ trong giáo không bị Địch Cửu hoặc thế lực khác thừa nguy mà vào, lại không thể công khai tìm kiếm, cho nên, Phó Hán Khanh người này, họ thủy chung không tìm thấy.

Cục diện gian nan như vậy, Bích Lạc trong lòng lo âu hơn, cũng không dám lộ ra một chút sơ hở trước mặt người khác, vẫn cười nhạt thong dong, trước sau như một.

Lại tuyệt đối không ngờ đến, Phó Hán Khanh nàng tìm khắp không thấy, sẽ yên lành đưa lên tay nàng.

Ngày hôm đó, Địch Nhất đánh một chiếc xe ngựa, đi vào cửa phân đàn, để người báo tên vào.

Địch Nhất tuy đã rời khỏi Tu La giáo, nhưng thân mang lệnh bài giáo chủ, có thể liên hệ với phân đàn các nơi, muốn dò được hành tung của Bích Lạc tất nhiên là không khó.

Trong lòng Bích Lạc tuy khá hận y ngày đó giúp Phó Hán Khanh cứu Địch Cửu đi, rốt cuộc vẫn nể mặt Phó Hán Khanh, không thể không gặp y, chỉ là tuyệt đối không ngờ được, Địch Nhất ôm ra từ trong xe ngựa, lại là Phó Hán Khanh hôn mê bất tỉnh.

Bích Lạc không kịp hỏi nhiều một câu, lật đật toàn lực chẩn trị kiểm tra cho Phó Hán Khanh, một lần nữa điều động lực lượng các nơi, tìm kiếm danh y các phương hội chẩn, điều động linh dược các nơi, bắt phân đàn mỗi ngày bay ra vô số bồ câu đưa tin, tin gấp văn kiện mật bay loạn đầy trời.

Song mấy móng tay của Phó Hán Khanh bị lật dễ xử lý, mấy chỗ tiên thương trên người cũng không tính là đặc biệt nặng, không có vấn đề gì. Chỉ là vấn đề hôn mê bất tỉnh này, Bích Lạc đã thử hết thảy biện pháp nàng có thể nghĩ đến, cũng để rất nhiều danh y khác tham gia trị liệu, nhưng hoàn hoàn toàn toàn không có hiệu quả.

Trăm gọi không tỉnh, y dược vô hiệu. Mặc người bên cạnh bận rộn lo âu như thế nào, y lại chỉ bình yên ngủ say.

Cuối cùng, kết luận Bích Lạc cho Địch Nhất biết là tàn khốc.

“Cái gì? Y không sống lâu? Vì sao? Y chỉ hôn mê thôi mà, đâu có thương bệnh khác. Ngươi không có bổn sự chữa trị thì thôi, y ở đâu mà không sống lâu!” Địch Nhất nhịn không được đập bàn đứng dậy.

Bích Lạc bình tĩnh nói: “Thừa nhận mình vô năng, thừa nhận mình không cứu được bằng hữu. Ngươi cho là trong lòng ta dễ chịu? Nhưng ta là bằng hữu của y, lại là y giả. Chức trách của y giả, không thể không nhìn thẳng vào sự thật, y thuật không phải tiên thuật thần thuật, chuyện người chết sống lại xương trắng sinh thịt chẳng qua là thế nhân đặt ra. Ta không biết y vì sao hôn mê bất tỉnh, nhưng ta cùng các đại phu xuất sắc nhất đương thời khác, đều đã làm tất cả những gì có thể. Các loại biện pháp đều đã dùng hết, y cũng không thể tỉnh lại, thế thì đời này e rằng y sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.”

Nói đến chỗ này, ngữ khí của nàng cuối cùng cũng không thể thủy chung bảo trì bình tĩnh, dần dần yếu ớt, thoáng bi thương: “Y không tỉnh, e rằng chỉ là bản thân y không muốn tỉnh thôi. Kỳ thật, đây hoặc giả cũng là thiên ý. Chúng ta đều biết, y là dị loại. So với chúng ta, so với thế giới này, y vẫn là dị loại. Một ngày nào đó, y mệt, muốn ngủ, liền không muốn nhìn thế giới này nữa.”

Địch Nhất cố gắng kiềm chế, cố gắng làm mình bảo trì bình thản, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn không được, khẽ quát một tiếng: “Cho dù không tỉnh lại, cũng đâu nhất định sẽ chết, y…”

Bích Lạc lắc đầu, vô tình đập tan ảo tưởng của y: “Ngươi biết hàng năm dân gian có bao nhiêu người bởi vì nhiễm bệnh mà hôn mê bất tỉnh, lại có bao nhiêu người cuối cùng bởi vậy mà chết? Người hôn mê làm sao ăn uống? Cho dù có thân nhân chăm sóc, ngày qua ngày, thời gian dài, cổ họng người ta cũng sẽ quên mất nuốt thế nào. Quên mất nuốt thế nào, cho dù có thể dùng ống nhỏ đưa đồ ăn vào dạ dày, tràng vị người ta cũng sẽ quên mất làm sao tiêu hóa, người hôn mê, tiểu tiện không thể khống chế, tiêu hóa rối loạn, bài tiết liền không thông…”

Thanh âm của Bích Lạc liền hóa đau thương: “Ngươi muốn y sống tiếp như vậy sao? Mỗi ngày bị người nhiều lần dùng ống ép đổ thức ăn, bị đổi tã, bị người dùng tay móc táo… Tứ chi của y, sẽ bởi vì trường kỳ không sử dụng mà dần dần héo rút, đến cuối cùng, khi mà cả xoa bóp cũng chẳng có tác dụng, y sẽ chỉ còn lại một tấm da khô, lỏng lẻo đeo trên khung xương. Trên tấm da kia còn sẽ sinh ra hoại tử, thối rữa sâu đến mức có thể thấy xương. Ta đã thấy người hôn mê hơn một năm… Dùng hết tất cả linh dược… Những người thân nhất trước kia khóc cầu y giả vô luận thế nào cũng giữ lại cho y một hơi, cuối cùng là khóc cầu y giả, làm sao có thể cho y một sự thống khoái! Địch Nhất! Ngươi muốn y như vậy, từng chút từng chút, chậm rãi chết đi sao!”

Sắc mặt Địch Nhất dần dần xanh trắng, răng cơ hồ cũng nghiến vang ken két, cuối cùng không thể nhịn được nữa, một chưởng thật mạnh, đập sập bàn nát chén: “Đủ rồi! Ngươi đừng nói nữa!”

Bích Lạc thản nhiên cúi mắt, nhìn đống hỗn độn đầy đất kia, rốt cuộc nhẹ nhàng nói: “Hiện tại, ngươi còn không muốn nói cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì sao?”

Nàng từ từ đưa mắt, ánh mắt thanh minh như nước, nhìn cố định Địch Nhất: “Là ai thương y đến nước này, là ai khiến y ngủ say không tỉnh, ngươi lại làm sao tìm được y, nói cho ta biết.”