Editor: Lãng Nhược Y

Sau khi Hàn Hàn từ Lưu thôn trở về, tản đá đè nặng trong lòng được gỡ bỏ, mỗi ngày ngoại trừ nghiên cứu chế tạo độc dược, thì lại cùng Tình Không và Bích Tiêu ra ngoài đi dạo, đến xem các cửa hàng son phấn lớn, vì Hàn Phong Các sau này mà chuẩn bị một phen.

Mà Tiếu Nguyên Bồi cũng được Mộ Dung Ý cho phép, cách mỗi hai ngày có thể tới vương phủ ăn mỹ thực mà Hàn Hàn chuẩn bị cho hắn một lần, nhưng phải ở một mình trong phòng, bên cạnh có nha hoàn bà tử hầu hạ, không được ngồi ăn cùng bàn với Hàn Hàn. Đối với điểm này, Tiếu Nguyên Bồi cũng không có ý kiến gì, người tham ăn, chỉ cần có thể ăn thì đã thỏa mãn, quản Mộ Dung Ý có điều kiện như thế nào đâu.

Đương nhiên Hàn Hàn càng không có ý kiến, chỉ lo việc đến ngày làm tốt một bàn cơm rồi nhờ người mang qua cho hắn là được.

Bởi vì Mộ Dung Ý trừng phạt, Mộ Dung Tiên bị đưa đi vẫn chưa trở về, Tằng Lăng Nhi bị Tằng thị đuổi về Tằng gia, Mộ Dung Phong bị giam lỏng ở Vinh Thọ Đường không thể ra ngoài, Tằng thị dường như cũng an phận lại, mỗi ngày an tĩnh tụng kinh ở Phật Đường trong Hạc Cư, không hề dẫn theo người đi dạo trong phủ như lúc trước.

Mộ Dung Ý ở thư phòng nghe Ám Nhị bẩm báo tin tức, đáy mắt lóe lên suy nghĩ sâu xa, hắn không tin Tằng thị thật sự an phận, dốc lòng hướng Phật, nhớ lại việc Tằng thị làm hai ngày trước mà Ám Nhị bẩm báo, con ngươi hẹp dài trở nên nặng nề: “Vẫn chưa điều tra ra sao?”

Ám Nhị lắc đầu: “Thuộc hạ đã phái người đến mười ngôi chùa kia xem xét qua một lần, không phát hiện điều gì kì lạ, cũng sai người mang những kinh thư đó về nghiên cứu, không phát hiện bất cứ điều gì. Phật châu đưa đến cho Mộ Dung gia chủ, ngoại trừ màu sắc hơi cổ xưa một chút, không có chỗ nào bất thường, dường như Mộ Dung gia chủ cũng không rõ Tằng thị đưa Phật châu cho ngài ấy làm gì, cầm nghiên cứu nửa ngày, sau đó trực tiếp ném Phật châu vào hộp gỗ, không hề để ý tới nữa, thuộc hạ đã sai người đánh tráo, mang Phật châu ra ngoài.” Nói xong lấy một chuỗi Phật châu trong tay áo ra, “Thuộc hạ cũng đã phái người giám sát gia tộc Tằng thị, hai ngày này vẫn lui tới như ngày thường, không có hành động bất thường nào, mà Tằng Lăng Nhi sau khi hồi phủ cũng an an tĩnh tĩnh, chưa từng tiếp xúc với người ngoài.”

Mộ Dung Ý lật xem mấy lần, sau đó ném Phật châu cho Mộc Phong ngồi bên cạnh: “Nhìn xem có vấn đề gì?”

Mộc Phong cầm lấy nhìn nhìn, lại cẩn thận lắng nghe một chút: “Đây là một chuỗi Phật châu bình thường, chưa từng trải qua bào chế dược liệu.”

Mộ Dung Ý gõ gõ ngón tay lên mặt bàn theo thói quen: “Bà ta liên hệ với người phía sau màn ngần ấy năm, vẫn không để lại chút manh mối nào, tất nhiên có cách thức liên hệ đặc thù, bà ta mời tăng nhân nhiều chùa miếu khác nhau vào phủ, lại cố tình an bài những điều đó, có lẽ chỉ muốn dẵn dắt chúng ta dời lực chú ý…… Tằng thị, bổn vương đã xem thường bà ta! Tăng cường giám sát Tằng thị, tất cả mọi thứ trong Hạc Cư đều không được bỏ qua!” Cũng không tin không tìm thấy manh mối!

“Dạ!” Ám Nhị vội vàng đáp, lui xuống sắp xếp.

“Ngày mai sứ đoàn các nước sẽ vào kinh, chủ tử định tự mình nghênh đón sao?” Vu Thanh ngồi trên ghế, đôi mắt nho nhã trầm tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Ý.

Đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Ý liếc nhìn sổ con sứ đoàn tam quốc phái người mang vào kinh trên bàn: “Bọn họ, không xứng!” Ngữ điệu đạm mạc trầm ổn, như đang thuật lại một sự thật.

Tuy Mộ Dung Ý là Vương gia, nhưng địa vị có thể so với Hoàng Thượng, quyền hành nắm trong tay đến cả Hoàng Thượng cũng không dám xúc động, có thể khiến hắn đích thân nghênh đón, cũng chỉ có hoàng đế Vân Quốc, Kiền quốc đích thân di giá, hơn nữa, đó còn phải xem hắn vui hay không mới được.

Đối với đáp án này, Vu Thanh cũng không ngoài ý muốn, nghe vậy cười nói: “Mỗi năm đều là Vĩnh Thân Vương tiếp đón bọn họ, đối với các sứ thần cũng đã thành quen, hơn nữa năm nay còn có hai vị tả hữu Thừa tướng hỗ trợ, nói vậy sẽ càng thêm viên mãn.”

Mộ Dung Ý không tỏ ý kiến, đôi mắt hẹp dài liếc Liên Cẩm vẫn một mực im lặng bên cạnh: “Hai kẻ Vân Quốc kia, đã tra được mục đích chuyến đi này của bọn họ chưa?”

Hai người Vân Quốc kia, dĩ nhiên là chỉ Đại hoàng tử Vân Quốc - Cung Khởi và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, danh hiệu ngũ công chúa - Cung Hồng Đan.

Liên Cẩm gật gật đầu, giọng nói cũng lạnh lẽo tàn khốc như bề ngoài: “Dường như bọn họ đang tìm kiếm một người, nhưng bọn họ hành động cực kì bí mật, tạm thời ám vệ không thể tra được bọn họ tìm người nào.”

“Tìm người?” Chân mày như vẽ của Mộ Dung Ý bất giác nhăn lại, yên lặng không tiếng động vào kinh chỉ vì tìm người, hơn nữa lại là Đại hoàng tử và Bế Nguyệt công chúa đích thân tìm kiếm…… Rốt cuộc là người nào lại có thể khiến hoàng đế Vân Quốc xem trọng như thế? “Tiếp tục điều tra, xem bọn họ rốt cuộc muốn tìm người nào!”

“Dạ. Thuộc hạ đã sai người theo dõi huynh muội Cung Khởi và Cung Hồng Đan suốt mười hai canh giờ, nhưng hai người này đều có ám vệ bảo vệ, không thể tiếp cận quá gần.”

“Không sao, chỉ cần quan sát hai người bọn họ là được.” Mộ Dung Ý gõ tay lên bàn. Tuy ám vệ của hắn lợi hại, nhưng không phải không gì không làm được. Cung Khởi và Cung Hồng Đan là hoàng tử công chúa Vân Quốc, lại rất được sủng ái, đương nhiên bên người không thiếu cao thủ bảo vệ, có thể tra ra hành tung của bọn họ mà không bị phát hiện thì đã không dễ, nếu phải điều tra trong khoảng cách gần, hiển nhiên không có khả năng.

Nhưng chỉ cần phái người quan sát, một khi bọn họ có hành động, tất nhiên mình sẽ là người biết đầu tiên. Đến lúc đó lại điều tra, tất sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

**

Từ thư phòng ra ngoài, Mộ Dung Ý theo đường nhỏ trở về Lạc Huy Uyển, còn chưa vào cửa, đã nhìn thấy một bóng dáng đỏ rực như lửa phóng đến.

Mộ Dung Ý hơi nhíu mày, vừa định giơ tay ngăn cản, lại thấy vật nhỏ kia giống như bị kinh hách, kêu lên hai tiếng “Chi chi”, thân thể giữa không trung uốn éo một vòng, lập tức thay đổi phương hướng, sau đó rơi trên mặt đất.

Bởi vì đột ngột thay đổi, thân thể vật nhỏ trụ không vững, lăn trên mặt đất hai vòng mới có thể miễn cưỡng dừng lại, đôi mắt đen long lanh như đá quý trừng to, nhìn trái nhìn phải, chuẩn bị chạy tiếp. Quá xui xẻo, sao vừa ra khỏi cửa đã gặp phải tên xấu xa này!

Còn chưa kịp động, thân thể bé nhỏ đã bị người khác nhấc lên, bên tai vang lên âm thanh nghiến răng nghiến lợi của Hàn Hàn: “Còn dám chạy! Cà chua của ta có phải bị ngươi ăn hay không?”

Khi Hàn Hàn rời Lưu thôn, cố ý mang theo một gốc cây cà chua đã kết quả non trở về, trồng ở sau viện của Lạc Huy Uyển, để tùy thời quan sát.

Tuy đều là quả cà chua, nhưng dù sao triều đại này cũng là hư cấu, Hàn Hàn không thể xác định cà chua mình ngẫu nhiên phát hiện ra và cà chua ở thời đại kia có điểm nào khác nhau hay không, bởi vậy, nàng mới đem một gốc cà chua về đây.

Nhưng mà, nàng lại quên mất tiểu hồ ly cũng thích ăn cà chua, thế nên hôm nay vừa ra khỏi cửa, khi trở về đã thấy cây cà chua chỉ còn lại chạc cây bị bẽ gãy và lá cây xanh mướt, hai quả đỏ rực trên đó lại chẳng thấy đâu.

Tiểu hồ ly bị Hàn Hàn túm lấy cổ áo, lập tức cào loạn bốn chân, “Chi chi”, không phải chỉ ăn hai quả trái cây thôi sao, ngươi là nữ nhân keo kiệt, mau buông ta ra!

“Ngươi còn ngang bướng!” Hàn Hàn xoay tiểu hồ ly đối diện mình, trên mặt nở nụ cười âm hiểm, “Hai quả cà chua kia ta lấy về dùng làm hạt giống, ngươi nói xem, ngươi ăn chúng nó vào bụng rồi, có phải ta nên mổ bụng ngươi, lấy hạt giống cà chua ra hay không?”

“Chi chi” tiểu hồ ly sửng sốt, bốn móng vuốt chợt dừng lại, ôm bụng nhỏ nhanh chóng lắc đầu, ta mới không cần ngươi mổ bụng ra đâu!

"Đến lúc này mới sợ, muộn rồi!” Hàn Hàn bị động tác của tiểu hồ ly chọc cười, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn nghiêm túc như cũ. Nếu lúc này không hù dọa nó, sau này mình có thứ gì tốt cũng sẽ vào bụng nó hết, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái, quay đầu nhìn người đứng một bên rất có hứng thú quan sát bọn họ, yên lặng không lên tiếng, Mộ Dung Ý, nở nụ cười, “Vương gia tới vừa lúc, ta nhớ dường như Mộc thần y muốn máu của Hỏa Nhi đúng không?”

Tuy tiểu hồ ly thông minh có linh tính, nhưng dù sao cũng không phải người, cho nên dễ dàng bị Hàn Hàn lừa gạt, mà Mộ Dung Ý lại khôn khéo vô cùng, liếc mắt một cái đã nhìn ra tính toán trong lòng nàng, không nghĩ lại có ngày tiểu nha đầu sẽ đấu trí cùng một con hồ ly, mà dáng vẻ nghịch ngợm tinh quái kia lại đáng yêu vô cùng, trong lòng khó nhịn buồn cười, trên thực tế quả thật đã cười một chút, vô cùng phối hợp trả lời: "Đúng vậy.”

"Ồ” Hàn Hàn ôm tiểu hồ ly đưa về phía trước, “Tiểu hồ ly có sẵn, phiền Vương gia giao nó cho Mộc thần y thay ta, hãy nói vật nhỏ này ăn một loại hạt giống hi hữu của ta vào bụng, đến khi hắn động đao, hắn dùng máu nhiều hay ít ta không quan tâm, chỉ cần lấy hạt giống trong bụng Hỏa Nhi ra là được.”

Mộ Dung Ý cũng không đưa tay nhận lấy, chỉ đứng không quay đầu gọi một tiếng: “Người tới!”

Một người áo đen xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Mang tiểu hồ ly này đến chỗ Mộc Phong.” Mộ Dung Ý chỉ vào tiểu hồ ly phân phó một tiếng nhàn nhạt, vừa mới nói xong, liền thấy tiểu hồ ly đột nhiên xoay người, bốn chân nhỏ ôm chặt lấy cánh tay Hàn Hàn, kêu lớn “Chi chi”.

Hàn Hàn cúi đầu, thấy trong mắt tiểu hồ ly đều là sợ hãi, trong lòng có chút không đành lòng: “Ngươi ăn nhiều như vậy, quả thật ta không thể nuôi nổi ngươi, vẫn nên giao ngươi cho Mộc Phong vậy. Mỗi ngày hắn đều lấy máu của ngươi, nhất định sẽ cho ngươi ăn thật nhiều đồ ngon, mỗi ngày ngươi chỉ cần chịu đau một chút là được rồi.”

“Chi chi” tiểu hồ ly vội vàng lắc đầu, máu của nó vô cùng quý giá, mới không cần cho người ta lấy mỗi ngày đâu.

“Không muốn đi theo Mộc Phong ư?” Hàn Hàn nhíu mày suy tư một lúc, “Cũng đúng, nghe nói Mộc Phong rất thích dùng những động vật nhỏ làm thực nghiệm, vì luyện y thuật mà bẽ gãy tứ chi của chúng rồi nối lại, sau đó lại bẽ gãy, lại nối tiếp….” Cảm thấy tiểu hồ ly trên tay run rẩy không ngừng, cuối cùng Hàn Hàn cũng quyết định tốt bụng tha cho nó, “Giao ngươi vào tay Mộc Phong ta quả thật không yên tâm, nếu không, giao ngươi cho Vương gia đi. Tuy con người Vương gia lạnh lùng một chút, đối đãi với động vật nhỏ không kiên nhẫn một chút, thủ đoạn trừng phạt tàn khốc một chút, nhưng thứ tốt trong tay không ít, ngươi theo ngài ấy, tuy da thịt sẽ chịu khổ đôi chút, nhưng bù lại mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, thế nào?”

Hàn Hàn nói một câu, sắc mặt Mộ Dung Ý lại đen thêm một phần.

Người lạnh lùng một chút? Không kiên nhẫn một chút? Thủ đoạn tàn khốc một chút? Tuy những lời nàng nói đều là thật, nhưng những lời này từ miệng nàng nói ra, cảm giác trong lòng có chút không thoải mái.

Hàn Hàn không chú ý biểu cảm của Mộ Dung Ý, nếu đối phương có thể phối hợp với nàng, chứng minh hắn hoàn toàn hiểu ý của nàng, vậy tất nhiên cũng biết nàng đang cố ý nói như vậy chỉ vì hù dọa tiểu hồ ly, cho nên không cần thiết lo lắng hắn sẽ không vui. Lực chú ý của nàng lúc này đều đặt trên người tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly nghe Hàn Hàn miêu tả xong, lông mao trên đầu đều dựng đứng cả lên, kêu “Chi chi”. Nó mới không cần đi theo người xấu lại khủng bố kia đâu, lông mao xinh đẹp trên người nó là người kia cạo mất đấy.

Hàn Hàn nhíu mày, dáng vẻ khó xử: “Ai ngươi cũng không chịu theo cùng, ta nên làm thế nào mới tốt đây? Ta rất vất vả mới có những thứ tốt đó, nhưng toàn bộ đều vào bụng ngươi, cứ như vậy mãi, ta không nuôi nổi ngươi đâu.”

“Chi chi” tiểu hồ ly vội lắc đầu huơ huơ móng vuốt, sau này ta sẽ không bao giờ tùy tiện ăn thứ gì…… Bóng dáng màu đỏ bỗng chốc ngã xuống —— lúc bốn chân nó cuốn lấy Hàn Hàn, Hàn Hàn đã buông tay khỏi cổ áo nó rồi.

Căn bản Hàn Hàn không hề nghĩ tiểu hồ ly sẽ đột nhiên buông móng vuốt ra, chờ đến khi phản ứng lại, muốn bước tới đỡ lấy tiểu hồ ly thì đã không còn kịp rồi. Mà Mộ Dung Ý tuy rằng phản ứng rất nhanh, nhưng lại đứng không nhúc nhích, tiểu nha đầu vì hồ ly thối này mà nói hắn như vậy, vì sao hắn phải cứu nó, ngã hỏng luôn mới tốt, đỡ cho hắn phải ra tay! Người áo đen đứng một bên, không có sự phân phó của Mộ Dung Ý cũng không hề nhúc nhích, vì thế, ba người sáu con mắt trơ mắt nhìn tiểu hồ ly vững vàng rơi trên mặt đất.

“Chi chi” tiểu hồ ly đau nhe răng trợn mắt, đôi mắt đen láy vẫn nhìn về phía Hàn Hàn, sợ Hàn Hàn sẽ tặng nó cho người khác.

Lúc này Hàn Hàn đau lòng còn không kịp, nào còn tâm trạng nghĩ đến việc hù dọa tiểu hồ ly, vươn tay ôm nó vào lòng, một cánh tay kiểm tra xem đuôi nó có bị thương hay không, vừa rồi nàng nhìn thấy rõ ràng, là mông của vật nhỏ này rơi xuống đất trước.

Mặt Mộ Dung Ý tối sầm, tiểu nha đầu đáng chết này còn dám xem phía dưới của tiểu súc sinh lông đỏ, tiến lên hai bước đưa tay ra giật lấy tiểu hồ ly, xoay tay lại ném cho hắc y nhân bên cạnh: "Đưa cho Mộc Phong.”

Người áo đen đón được tiểu hồ ly xoay người rời đi.

"Này, ngài làm gì vậy, ta chỉ hù dọa nó, ngài dựa vào đâu mà tặng nó cho người khác?” Hàn Hàn lập tức xù lông, nhấc chân đuổi theo.

"Để Mộc Phong kiểm tra cho nó một chút.” Nhìn khuôn mặt nhỏ gấp gáp giận dỗi của Hàn Hàn, Mộ Dung Ý mặt không đổi sắc giải thích, trong lòng có chút không vui, có phải tiểu nha đầu quá để ý tiểu súc sinh lông đỏ này rồi không?

“Không cần Mộc Phong kiểm tra, tự ta xem cho nó cũng được.” Bản thân nàng cũng hiểu y thuật, còn cần đến Mộc Phong sao? Hơn nữa, vừa nhìn Mộc Phong thì đã biết không có lòng tốt, thật sự giao tiểu hồ ly cho hắn, vạn nhất bị thương thì phải làm sao bây giờ?

“Ngươi là nữ nhân.” Không vui trong lòng Mộ Dung Ý lại tăng thêm một phần, có chút hương vị nghiến răng nghiến lợi.

Chậm trễ một giây, bóng dáng người áo đen ôm tiểu hồ ly đã không thấy nữa.

Hàn Hàn quay đầu, trừng mắt: “Ta là nữ nhân thì làm sao vậy?”

“Hồ ly kia là nam!” Đáng chết, không phải tiểu nha đầu này rất chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân sao, sao bây giờ lại không thèm để ý!

“……” Hàn Hàn chớp mắt hóa đá, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, “Nó chỉ là hồ ly!” Cũng không phải người, có cần chú ý nhiều như vậy không?

Sắc mặt Mộ Dung Ý lập tức đen thui: “Hồ ly cũng không được, đừng quên, ngươi là nữ đầu bếp riêng của bổn vương!” Ngoại trừ hắn, hồ ly cũng không được xem!

Hàn Hàn bị hắn chọc tức đến phát cười, đây là luận điệu kỳ quái gì thế này, nghiến răng nói: "Ngài nói như vậy, người ngoài không biết, còn tưởng ta là lão bà của ngài đấy!”

Mộ Dung Ý sửng sốt: “Lão bà? Đó là cái gì?”

Hàn Hàn lười để ý đến hắn, cùng nam nhân bá quyền như vậy, nàng không có tiếng nói chung, quay người trở về: “Hỏa Nhi có thể để Mộc Phong kiểm tra, một lát phải trả về cho ta. Phiền ngài nói với Mộc Phong, nếu hắn dám tùy tiện lấy máu của Hỏa Nhi, ta sẽ lấy máu của hắn.”

Từ khi thủ đoạn chế độc sửa trị Tằng thị bị Mộc Phong biết, Mộc Phong đã tới cửa vài lần muốn tìm Hàn Hàn luận bàn một chút, thành công bị Hàn Hàn hạ độc hai lần, về sau cũng không dám tới nữa, chuyện này Mộ Dung Ý cũng biết, bởi vậy đối với việc Hàn Hàn dám uy hiếp Mộc Phong, hắn không ngạc nhiên chút nào, gật gật đầu: “Truyền lời lại.” Nhấc chân, đi theo Hàn Hàn vào sân.

Hàn Hàn ngồi xổm xuống chăm sóc chạc cây cà chua bị bẻ gãy, lại tìm một cây gậy gỗ để chống đỡ, sau đó dựng thẳng nó lên.

Lòng Mộ Dung Ý khẽ động, cúi đầu nhìn Hàn Hàn bận rộn: “Nếu ngươi thích, có thể trồng các loại hoa cỏ trong viện.”

Hàn Hàn đã bất mãn bố cục quỷ dị áp bách trong viện từ sớm, nhà ai lại xây dựng phòng ngủ bên trong tường đá, trong viện lại trồng những loại cổ mộc che trời, hơi thở âm trầm làm nàng bất chợt nhớ tới《Lâu đài cổ William》, nhưng dù sao nàng cũng không phải chủ nhân nơi này, tuy rằng không thích, cũng phải miễn cưỡng chịu đựng.

Lúc này nghe Mộ Dung Ý nói như vậy, Hàn Hàn gần như có chút không thể tin vào tai mình: “Ngài nói thật à?” Phải biết rằng bố cục trong sân, có quan hệ rất lớn với tính cách chủ nhân nó.

Từ nhỏ Mộ Dung Ý đã lớn lên ở quân doanh, sát phạt quyết đoán không nương tay chút nào, những điều hắn trải qua khi còn nhỏ đã dưỡng thành thói quen, bồi dưỡng hắn trở nên lạnh nhạt, khát máu, tàn nhẫn, bởi vậy, nơi ở của hắn cũng mang theo loại hơi thở âm âm u áp bách. Lúc này, hắn lại muốn nàng thay đổi bố cục ở đây, đáy lòng Hàn Hàn khẽ động, dường như có thứ gì đó xẹt qua, nhưng lại không kịp bắt lấy, đáy mắt tràn ra ý cười: “Đây là ngài nói, đến lúc đó không được đổi ý.”

"Dĩ nhiên, bổn vương tuyệt không đổi ý!” Ánh mắt Mộ Dung Ý bỗng trở nên dịu dàng, đáng tiếc, lúc này Hàn Hàn ngồi xổm, không thấy được.

Xử lý xong cây cà chua trong tay, Hàn Hàn phủi phủi tay đứng lên: “Có phải đói bụng rồi không? Chờ một chút, ta đi nấu cơm.”

"Ừm” Mộ Dung Ý thấp giọng đáp một tiếng, vươn tay giữ chặt tay nhỏ của Hàn Hàn, lấy một chiếc khăn từ trong ngực ra chậm rãi lau sạch bùn đất dính trên tay nàng, động tác nhẹ nhàng thuần thục như đã làm qua mấy trăm lần vậy.

Mộ Dung Ý đột ngột hành động thân mật như vậy, hai tai Hàn Hàn bỗng chốc nóng rang, tim cũng đập nhanh một cách khó hiểu: “Cái đó, không cần lau, một lát ta dùng nước rửa sạch là được.” Tay khẽ động, nhưng cũng không rút ra.

Mộ Dung Ý không nói gì, khăn trong tay không ngừng lại, xoa nhẹ lên tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, tâm trí rung động, nghĩ đến mỗi buổi tối đôi tay nhỏ này…… Bụng dưới căng thẳng, vội vàng quay đầu đi, thanh âm khôi phục vẻ lạnh lùng quyến rũ ngày thường: “Không cần nấu cơm, bổn vương cho người may một bộ y phục mới, một lát sẽ có người mang đến đây, ngươi mặc thử xem thế nào, thay xong, chúng ta ra ngoài ăn.”

Hàn Hàn buồn bực liếc hắn một cái, sao nói thay đổi sắc mặt là lập tức thay đổi sắc mặt thế này? Nhưng dù sao cũng đã quen với tính cách âm tình bất định này của hắn, đáy lòng cũng tự động xem nhẹ nghi vấn chợt lóe lên vừa rồi: "Được thôi, nhưng sao lại muốn may y phục, ta vẫn còn có rất nhiều y phục chưa mặc đâu.” Trong ngăn tủ của nàng có hơn trăm kiện y phục đủ loại kiểu dáng, mỗi ngày đổi một kiện, cũng đủ để nàng mặc nửa năm, nào cần y phục mới nữa chứ.

Mộ Dung Ý bị cái liếc mắt kia của Hàn Hàn làm chột dạ, khụ một tiếng xoay người: “Ngày mai có cung yến, ngươi cùng bổn vương tham gia. Một lát Vu quản sự sẽ dẫn người đến đây.” Nói xong không đợi Hàn Hàn nói gì, đã bước nhanh ra ngoài.

Bóng dáng vẫn hiên ngang như cũ, nhưng Hàn Hàn lại có cảm giác như hắn đang chạy trối chết, nghi vấn trong mắt lại hiện lên lần nữa, nhưng lập tức bị áp xuống, lắc đầu: “Suốt ngày cứ như thế, cảm giác thật kì quái.” Bỗng nhiên nghĩ đến lời mà Mộ Dung Ý nói, mẹ nó, cung yến! Cung yến thì dẫn theo một tiểu trù nương như nàng làm gì? Rốt cuộc Mộ Dung Ý có biết hắn đang nói gì hay không?