"Mời Công chúa vào đi."

Hoàng hậu mỉm cười nhìn Siervian, ngay cả khi đứa trẻ loạng choạng đứng lại trước cửa. Đó là ân điển nhân từ mà Siervian biết rõ.

"Kính chào Hoàng hạu điện hạ ạ."

Phải một lúc sau, Siervian mới định thần lại nên vội vàng chào mẹ kế. Tuy nhiên, đó không phải là một cảnh đẹp vì cô đã lỡ vấp ngã trước khi bước vào.

“Sẽ tuyệt

hơn nếu con đẩy nhanh tốc độ về bài học xã giao của con đấy.”

“Con xin lỗi. . . ”

Hoàng hậu nhấp một ngụm trà, tư thế ngồi xem sách đầy tao nhã, thanh lịch.

Lời xin lỗi của Siervian tự động phát ra như một thói quen, và cơ thể trẻ lên năm tuổi của cô ấy cũng thuận theo tự nhiên.

“Con không phải lo lắng đâu. Ta sẽ lo liệu mọi thứ để sau này con sẽ không phải mắc thêm sai lầm nào nữa. ”

"Vaang."

"Đến gần đây nào."

Hoàng hậu nói với Siervian rằng nếu băn khoăn gì thì hãy thoải mái hỏi bà ấy. Vì bà luôn tin tưởng cô,

và lắng nghe điều cô ấy nói, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

Nhưng cửa sổ trạng thái liên tục xuất hiện khiến Siervian bối rối.

‘Độ hảo cảm âm sao?’

Khi cô đến gần chỗ Hoàng hậu ngồi, con số vẫn không thay đổi cho dù Siervian nhìn chằm chằm vào nó bao lâu.

“. . . Hôm nay trông con cũng thật xinh đẹp, Công chúa. ”

[Cybelle Erveldotte]

Suy nghĩ: Thật là một sự giống nhau đến khó chịu. Kinh tởm.

Khi Siervian bước lại gần, Hoàng hậu nhẹ nhàng nhìn công chúa, xem xét cô từ đầu đến chân. Siervian rất lo lắng vì cô cứ nghĩ về tất cả những chiếc bánh macaron mà mình đã ăn hôm qua.

Sau đó, ánh mắt của Hoàng hậu dừng lại trên dải ruy băng màu xanh lam.

[Cybelle Erveldotte]

Suy nghĩ: Ha. Xanh lam sao?

Có điều gì đó sai với dải băng sao?

"Hãy ngồi ở đây đi."

"Vâng, thưa Hoàng hậu điện hạ."

Siervian phải trả lời cho thật tốt dù lo lắng như thế nào. Cô không biết điều gì sẽ xảy ra vì đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy độ hảo cảm âm.

Cô ấy chắc chắn đã rất phấn khích khi trên đường đến đây, nhưng bây giờ đến nơi rồi thì. . .

"Ta nghe nói có điều gì đó không may đã xảy ra ở Cung điện Công chúa."

"Vâng . . . ”

Siervian cảm thấy buồn mỗi khi nhớ lại những gì đã xảy ra với Sarah ngày hôm đó.

Nữ hoàng dường như nghĩ rằng phản ứng của Siervian nằm trong dự đoán của bà, vì vậy bà không thắc mắc về điều này.

Bất cứ khi nào có chuyện xấu gì xảy ra, Siervian đều đến cung điện này, Hoàng hậu sẽ luôn hỏi Siervian.

Điều gì đã khiến con buồn như vậy?

Điều gì đã khiến Công chúa của chúng ta đau lòng như vậy?

'Tại sao lại như vậy chứ...?'

Siervian nhìn vào cửa sổ trạng thái của Hoàng hậu.

[Cybelle Erveldotte]

Suy nghĩ: Thật chướng mắt. Cái con nhãi này.

Mặc dù cô ấy không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, nhưng may là cô chưa thể hiện biểu cảm quá đà.

"Đó là lỗi của con, thưa Hoàng hậu."

Trước lời xin lỗi vội vàng của đứa trẻ, vẻ mặt của Hoàng hậu vẫn nhân từ. Thật kỳ lạ.

“Sarah là người giúp việc mà ta đã rất tin tưởng. . . Đừng nói với ta là cô ta lười biếng sao? ”

“. . . ”

Theo như Siervian nhớ, Cung điện Công chúa hoàn toàn thuộc quyền quản lý của Hoàng hậu. Nhưng lúc còn nhỏ, Siervian hoàn toàn không biết điều này.

“Là lỗi của ta khi không phát hiện điều đó sớm hơn. Con sẽ tha thứ cho ta chứ?"

[Cybelle Erveldotte]

Suy nghĩ: Ta nghĩ Sarah sẽ là quá đủ đối với một đứa ngu ngốc như này rồi, đó là lí do ta cứ để như thế. Sarah, con ngu đó. Vô dụng thì mãi mãi là vô dụng. . . Ta phải xử lí cô ta trước khi cô ta hé miệng mới được.

Khi Siervian tiếp tục đọc cửa sổ trạng thái, cô cảm thấy cổ họng mình thắt lại trước sự khác biệt rõ ràng giữa giọng điệu quan tâm của Hoàng hậu và suy nghĩ bên trong của bà.

“Vâng ạ. . . ”

Trên đường đến đây, trong thâm tâm, cô nghĩ rằng có khả năng xảy ra trường hợp Hoàng hậu và Sarah giống nhau, rằng họ chỉ tỏ ra hiền lành.

Cô đấu tranh để đẩy những nghi ngờ của mình ra xa. Trong số những người cô biết, Hoàng hậu là người mà cô hết lòng tin tưởng.

Nhưng bây giờ, Siervian không biết phải làm gì.

"Con thật tốt bụng."

Hoàng hậu đưa tay lên vỗ đầu Công chúa. Khi bà làm vậy, một trong những chiếc nhẫn của bà bị mắc vào dải ruy băng. Bà nhẹ nhàng rút tay ra, nhưng trong giây phút đó, dải ruy băng mà Ellie cẩn thận chọn cũng bị vò nát và rời rạc.

“Nhân tiện, công chúa. Hôm qua con cũng đến thăm Bệ hạ à? Con đã đi đâu thế?"

Siervian luôn mong chờ sự quan tâm chăm sóc của Hoàng hậu, nhưng tại sao hôm nay tay cô ấy lại cảm thấy lạnh như vậy?

“Đến khu vườn của Bệ hạ ạ."

“. . . Khu vườn riêng của Bệ hạ sao? ”

[Cybelle Erveldotte]

Độ hảo cảm: -100

Suy nghĩ: Sao mày dám bước chân đến nơi đó ?!

"Vâng ạ."

Vẻ mặt của Hoàng hậu thoáng chốc đanh lại khi nhắc đến khu vườn riêng. Độ hảo cảm vốn đã thấp giờ lại thấp hơn. Trong một phần tư giây đầu tiên, Siervian đã nhìn thấy điều này rồi cô nhìn vào cửa sổ trạng thái.

"Chắc hẳn đáng sợ lắm."

Hoàng hậu nắm lấy tay của Siervian. Bà an ủi đứa trẻ, cho rằng nó còn sợ Hoàng đế.

"Đúng ạ."

Sự thật là Siervian đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp ngày hôm ấy. Cha cô đã đưa cho cô một chiếc nĩa đường mà ông đã tự tay chế tác bằng phép thuật. Nhưng khi cô cảm thấy những chiếc nhẫn lớn trên tay Hoàng hậu đang ghìm chặt bàn tay nhỏ bé của mình, cô buộc mình phải nói dối.

Bằng cách nào đó, cô cảm thấy rằng mình cần phải nói dối.

“Con luôn luôn có thể thẳng thắn với ta mà, Công chúa. Con biết mà đúng không? ”

Chắc chắn, Hoàng hậu đang nở một nụ cười ấm áp giả dối.

Siervian đã từng cảm thấy thoải mái khi nghe bà ấy nói điều này. . . nhưng giờ thì cô không chắc nữa.

"Cám mơn Người nhìu ạ."

“Bệ hạ chắc chắn đã làm sợ con rồi đúng không. Ngài ấy là trụ cột của Đế quốc, luôn thẳng thắn và nghiêm khắc. Con cảm thấy sợ hãi cũng là lẽ thường thôi. "

Thật kì lạ, mặc cho Hoàng hậu có ca ngợi Hoàng đế hay mỉa mai cô. Siervian chỉ có thể gật đầu, cô muốn gỡ tay ra khỏi cái nắm tay của Hoàng hậu.

May mắn thay, Hoàng hậu đã sớm buông cô ra và nâng tách trà lên.

"Con rất tốt bụng đấy, Công chúa."

Cô ấy luôn làm hết sức mình để có thể được khen như thế này, được khen giỏi khen ngoan. Nhưng bây giờ, cô tự hỏi tại sao mình lại có dự cảm không lành khi nghe điều này.

'Mình muốn đi khỏi đây.'

Không có một món ăn tráng miệng nào trên bàn trà của Hoàng hậu. Chỉ là trà đen đắng cho một đứa trẻ, giống như những gì Hoàng hậu đang dùng. Cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mặt nước nhẵn bóng của trà đen, màu của nó gần như là một màu đen vực thẳm.

"Một vài tháng nữa thôi, con cũng sẽ có thể uống được trà Harmin thôi."

"Vâng."

Mọi trẻ em trong Đế quốc đều được yêu cầu phải uống trà Harmin. Điều này là để ngăn không cho dòng mana tràn vào cơ thể.Lí do là vì toàn bộ Đế quốc được bao quanh bởi một vòng tròn mana.

‘Đặc biệt là sinh nhật lần thứ sáu của mình. . . '

Siervian im lặng hồi tưởng quá khứ.

May mắn thay, sự im lặng kéo dài tự nhiên được xoa dịu vì người phục vụ trưởng đã đưa ra một thông báo miễn cưỡng.

"Thưa Hoàng hậu, Thái tử điện hạ đến ạ."

"Ồ, vào đi, vào đi."

Thái tử Damian, bất ngờ xuất hiện. Hoàng hậu đứng dậy vui mừng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình bước đi thanh lịch chạy đến chào đón anh ấy.

Siervian không ngạc nhiên lạ khi cô nhìn điều này.

"Mẹ."

"Sao Thái tử của chúng ta lại đến đây mà không báo trước gì thế?"

Nhớ lại hành động anh trai trong bữa tối lần đó, Siervian cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Cô cũng nên chào anh ấy nhỉ?

“Con chỉ muốn gặp người thôi, thưa Mẹ. . . Con không biết là mẹ đang có khách ở đây. "

Nhưng ngay cả trước khi giao tiếp bằng mắt, giọng điệu lạnh lùng, khắc nghiệt của Thái tử làm cô sởn gai ốc. Đó là cách nói thô sơ mà anh dành riêng cho cô mà cô phải biết rõ, như thể cô là người lạ nào đó đối với anh, không phải là một thành viên trong gia đình.

Tự nhiên, vai của Siervian chùng xuống khi cô ấy cúi đầu.

"Công chúa cũng chào con kìa."

Siervian làm theo gương của Hoàng hậu, tạo dáng đẹp nhanh nhất có thể vì không muốn bị ghét bỏ.

Tuy độ hảo cảm trên cửa sổ trạng thái đã cho cô biết rằng liệu mình có bị ghét hay không, nhưng những thói quen cũ sẽ khó bỏ, vì vậy cô cố gắng hết sức để làm hài lòng những người xung quanh.

“Chúng ta gặp lại nhau rồi, công chúa.”

Không giống như anh trai của mình, cô rất vụng về với cách chào hỏi.

Thái tử và Công chúa chỉ cách nhau ba tuổi, nên họ liên tục bị đem ra so sánh, từ ma pháp cho đến những chi tiết nhỏ nhất như nghi thức xã giao.

Thái tử là một thiên tài của thế kỷ. Anh ấy đã trải qua giai đoạn thức tỉnh năm sáu tuổi.

Bởi vì anh ấy đã thức tỉnh ở độ tuổi khá sớm, nên anh được đào tạo để quản lý các công việc nhà nước từng bước một khi còn rất trẻ.

Anh ấy là một thành viên xuất sắc của Hoàng gia, và thật buồn cười khi so sánh anh ấy với Siervian, người thậm chí còn không thể nói năng rõ ràng.

Chắc lần trước có lẽ do cô nhìn nhầm.

Cô đã có chút hy vọng sau khi ăn tối với cha và anh trai lần trước, nhưng bây giờ khi đối mặt với hiện thực một lần nữa, Siervian nhận ra rằng mình chỉ đang tự huyễn hoặc bản thân thôi.

'Mình muốn rời khỏi đây.'

Với đôi mắt u ám, cô đi ngang qua Thái tử ra khỏi phòng. Đúng như dự đoán, anh ấy thậm chí còn không cho cô vào mắt.

Nhưng thứ đó lại đập thẳng vào mắt cô.

[Damian Erveldotte]

Suy nghĩ: Mình đã đến đây nhanh nhất có thể rồi mà, nhưng mà giờ Siervian không khỏe sao?

Liếc mắt về phía cửa sổ trạng thái, Siervian nghĩ lại rằng tất cả đều quá kỳ lạ. Tại sao anh ấy lại phải gấp rút đến Cung điện Hoàng hậu?

* * *

"Công chúa, Người không khỏe ạ?"

"Ừmmm."

Thành thật mà nói, cô không, nhưng cô lại trả lời Ellie đang lo lắng bằng một lời nói dối trắng trợn. Bất kỳ thành viên nào của Hoàng gia luôn có thể nói ra suy nghĩ của mình và nói rằng họ ổn khi họ không ổn, và cô ấy muốn mình thật mạnh mẽ.

"Người không thích búp bê sao?"

"Ta thích mừ!"

Cảnh tượng Siervian ôm chặt con búp bê đã bắn một mũi tên thẳng vào tim Ellie.

[Ellie]

Độ hảo cảm: +30

Siervian mở to mắt sung sướng khi thấy độ hảo cảm tăng đột ngột.

[Ellie]

Tâm trạng: Kìm chế bản thân để không phá vỡ bức tường vì quá đáng yêu

Suy nghĩ: Công chúa của chúng ta đúng là đáng yêu hơn cả búp bê. . . ! Thần nhất định phải

làm một bộ sưu tập kỷ niệm cuộc sống hàng ngày của nàng công chúa dễ thương của chúng ta mới được. . . ! ★

Đó là một con búp bê mà Ellie làm cho Siervian. Đôi tai dài của chú thỏ trắng nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay nhỏ của Siervian và cô vô cùng ngạc nhiên vì đây là món quà mà ở kiếp trước cô không hề có.

'Không hiểu sao mình cảm thấy thật thoải mái khi ôm con búp bê này.'

Ban đầu, Sarah là người hầu trưởng cho đến khi Siervian mười lăm tuổi.

Sarah chưa bao giờ tặng cô ấy một con búp bê.

Đó là lý do tại sao Siervian rất vui khi nhận được món quà từ Ellie. Chỉ cần như thế này cô cũng đã quên độ hảo cảm âm cực của Hoàng hậu rồi.

“Hừmm. Công chúa của chúng ta không hoạt bát như mọi khi nữa rồi. Người thấy có đói không? ”

"Nếu ta ăn quá nhiều, ta sẽ lại bị phạt mứt."

Cô ấy đã ăn rất nhiều khi ở với cha hôm qua, vì vậy cô ấy có thói quen nghĩ rằng mình phải kiềm lại bản thân.

“Lại đây nào, Công chúa. Thần đã nói với Người rằng trẻ em thì cần phải ăn uống đầy đủ mà."

"Nhưng mà . . . ”

Siervian cố gắng nói không với Ellie, nhưng cô đã ngăn mình lại. Chính Hoàng hậu là người đã luôn dặn dò cô là phải giữ dáng.

"Công chúa phải quên tất cả mọi thứ mà Sarah đã nói, được chứ?"

Đúng là Sarah là hầu gái theo phe của Hoàng hậu, tuy nhiên, hóa ra Sarah cũng một phần cố tình hành động như vậy.

Mặc dù vậy, Hoàng hậu đã cầu xin sự tha thứ từ Siervian, ngay cả khi đó không phải là lỗi của bà ấy. Siervian ở kiếp trước hẳn sẽ rơi nước mắt vì sự chân thành đầu cảm động của Hoàng hậu. Vì điều đó khiến cô nghĩ rằng Hoàng hậu thực sự quan tâm đến cô ấy.

'Buồn thật.'

Sau khi nhìn thấy cửa sổ trạng thái của Hoàng hậu, Siervian nhận ra rằng không phải tất cả những gì Hoàng hậu nói đều là sự thật.

Trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là điều khiến Siervian sốc nhất.

"Thôi được rồi. Vậy thần nên làm gì để làm cho Công chúa của chúng ta phấn chấn lên được đây? ”

[Ellie]

Suy nghĩ: Công chúa đang không khỏe ở đâu sao? Mình lo lắng quá.

Với biểu hiện tối sầm lại, Ellie lại càng lo lắng cho Siervian hơn, nhưng vì Siervian không muốn chị ấy lo lắng quá nhiều, cô buộc mình phải thẳng lưng và ưỡn ngực.

“Đáng lẽ thần nên tìm thứ gì đó tốt hơn cho Công chúa, nhưng thần có một thứ rất đặc biệt muốn dành riêng cho Người.”

"Đặc biệt sao?"

“Bữa ăn bổ dưỡng đúng là rất quan trọng, và thần biết rằng Công chúa cũng đang cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân. Nhưng mà đây này, chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi đấy nhé. ”

Sau đó, Ellie mang ra một cái khay.

Đó là một chiếc bánh nhỏ.

Ngay khi nhìn thấy nó, Siervian tái mặt lại vì những gì Ellie nói vừa rồi.

'Mình sẽ lại bị ghét bỏ mất.'

***