Ầm!
Trong tiếng gào thét của Thiên Huyền Môn, Diệp Thành rơi xuống đập tan một ngọn núi đồ sộ khiến nó sụp đổ.
Mà khi hắn ngã xuống, cánh cửa ánh sáng trên hư thiên cũng từ từ tiêu tán.
Advertisement
Giữa đống đổ nát, Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, đôi mắt màu máu phẫn nộ nhìn trời, nếu vào giây cuối cùng không có thiên khiển thì lúc này hắn đã lên cảnh giới Chuẩn Thiên viên mãn rồi.
Bùm!
Trên cửu tiêu lại có tiếng sấm nữa, cái nhìn phẫn hận của Diệp Thành dường như đã khiến ông trời tức giận.
Diệp Thành đi tới, bước từng bước nặng nề lên tường thành Nam Sở.
Mái tóc dài của hắn trắng như tuyết, hắn có phần không dám nhìn thẳng vào mắt mọi người, bởi vì hắn đã phá vỡ mọi hy vọng.
Diệp Thành im lặng dừng bước, khoé miệng còn có tia máu trào ra, hắn lẳng lặng nhìn về phương Bắc, dường như có thể nhìn thấy Thiên Ma Đại Đế đang ung dung nằm trên vương toạ từ nơi cách cả hàng triệu dặm.
“Hoang Cổ Thánh Thể, bản đế cho ngươi một cơ hội đầu hàng trước Thiên Ma Vực của ta”, đột nhiên một giọng nói hư ảo mà uy nghiêm vang lên trên Nam Sở, vang vọng khắp vùng đất phía Nam Đại Sở.