"Kẽo kẹt! "

Cánh cửa căn nhà gỗ mở ra rồi Bạch Mộc Trần quần trắng áo trắng đi từ bên trong ra, trên mặt hiện rõ vẻ khoan khoái và cả thân hình giống như đã được thay da đổi thịt.

Lần này bế quan chỉ ngắn ngủn có nửa tháng nhưng có thể nói thu hoạch không tệ chút nào.

Chẳng những thương thế của mình đã hoàn toàn khôi phục mà tu vi còn tiến thêm một tầng, quan trọng nhất vẫn là Tiên Chủng đã khôi phục khiến cho hắn có một tia cơ hội bước vào đỉnh phong tiên đạo. Đây mới là chỗ dựa căn bản của hắn sau này. Còn kiện ngọc phiến thần bí kia thì với tu vi bây giờ của hắn còn không có tư cách tìm tòi nghiên cứu mà chỉ có thể tạm gác lại để sau này có cơ hội thử lại.

Nghĩ đến đây, Bạch Mộc Trần bất giác nhìn vào cổ kính trong tay, trên mặt hiện rõ vẻ tiếc hận.

Mặt cổ kính này đúng là kiện vật phẩm mà Bạch Mộc Trần lấy ra từ trong không gian của ngọc phiến kia. Nó chỉ nhỏ bằng bàn tay, khung kính điêu khắc vô số văn ấn kỳ dị, trên mặt kính có vô số vết rạn li ti còn chuôi kính đã không thấy đâu nữa, toàn bộ thân kính không có một chút ánh sáng nào giống y như một vật chết vậy.

Đúng vậy! Cổ kính bị hủy hoại này chính là tiên bảo "Cửu Long Hỏa Thần Tráo ", nhưng hiện tại đã là một kiện phế phẩm.

"Cửu Long Hỏa Thần Tráo" vốn do Bạch Mộc Trần đoạt được từ tay Thiên Tiên Quách Nam, sau đó Bạch Mộc Trần bị cuốn vào trong gió lốc hỗn loạn nên mất sạch đồ đạc trên người, vì thế tiên bảo này cũng không biết tung tích nơi nào nữa.

Bạch Mộc Trần vốn tưởng rằng tiên bảo này đã bị cuốn vào trong không gian hỗn loạn nhưng không ngờ nó lại xuất hiện ở bên trong ngọc phiến rồi được hắn mang ra ngoài.

"Nếu như tiên bảo này còn có thể sử dụng thì tốt quá, đáng tiếc a! "

Tiên bảo mất rồi mà tìm lại được vốn là chuyện đáng để cao hứng, đáng tiếc vật ấy bị ăn mòn xác xơ trong gió lốc hỗn loạn nên linh tính cũng hoàn toàn biến mất và bị hư hỏng nặng chẳng khác gì phế phẩm. Bằng không, có tiên bảo tương trợ thì Bạch Mộc Trần cũng có tự tin đối mặt chiến đấu với Thiên Tiên.

"Thái Nhất Tông, Huyền Thanh tặc tử, nhất định ta sẽ tìm đến các ngươi, nhất định sẽ...

Sư tôn cùng các sư đệ đang từ trên trời cao dõi theo ta, mà ta chính là hương hỏa duy nhất của Huyền Ất Môn nên nhất định ta không để cho bản thân gặp chuyện gì không may, nhất định ta phải sống cho thật tốt... Sư tôn, ngài cũng nghĩ như vậy đúng không! "

Khẽ thở dài rồi Bạch Mộc Trần thu hồi lại cổ kính và cũng thu hồi lòng cừu hận của mình.

Hiện tại hắn còn rất nhỏ yếu nên căn bản không thể đối mặt với một con quái vật lớn như Thái Nhất Tông, thậm chí hắn còn không thể biểu lộ ra một chút hận ý nào trước mặt cừu nhân mà ngược lại còn phải nhẫn nại trong sự dày vò. Kỳ thật trong lòng hắn rất là đau khổ, rất là đau khổ, chỉ có điều hắn không muốn biểu lộ ra ngoài mà thôi.

"Đại thúc..."

Theo tiếng gọi to, Ôn Nhã mang theo tiểu Ức Khổ bước nhanh đến.

"Mộc Trần ra mắt phu nhân, tiểu thư."

Bạch Mộc Trần khách khí thi lễ mà không có một chút thái độ được nuông chiều nào.

Thật sự mà nói thì Tịnh Viễn Cư này xem như là căn nhà đầu tiên của Bạch Mộc Trần. Cho dù hiện tại thì hai mẹ con này không quyền không thế, sinh sống kham khổ, nhưng tâm địa thiện lương của các nàng làm cho người ta có cảm giác thân thiết, cũng làm cho Bạch Mộc Trần có cảm giác ấm áp về một gia đình.

Có người quan tâm dù sao vẫn thích hơn.

Bất kể là ân cứu mạng hay là sự dịu dàng khó mà có được này đều khiến trong lòng Bạch Mộc Trần tràn ngập sự cảm kích. Đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, vào lúc ngươi gặp khó khăn và bất lực mà có người bằng lòng giúp ngươi vô điều kiện thì đó chính là bằng hữu.

Kỳ thật, rất nhiều đạo lý cũng rất đơn giản, chỉ có lòng người là phức tạp mà thôi.

"Ha ha, tiên sinh không cần khách khí."

Ôn Nhã thấy thái độ Bạch Mộc Trần vẫn kính cẩn như cũ thì trong lòng không khỏi thở nhẹ một hơi và lời nói cũng càng ôn hòa hơn: "Lần này tiên sinh vì việc của Ôn Nhã mà bôn ba vất vả, thiếu chút nữa rơi vào vòng nguy hiểm, lúc nguy nan lại cứu Khổ nhi một mạng khiến Ôn Nhã thực sự vô cùng cảm kích. Xin nhận một lễ của Ôn Nhã..."

Nói xong, Ôn Nhã thi lễ với Bạch Mộc Trần một cách chân thành mà người sau nhẹ nhàng lách người tránh đi.

"Phu nhân đã nghiêm trọng vấn đề rồi."

Bạch Mộc Trần lắc lắc đầu và nghiêm mặt nói: "Ngày trước phu nhân cùng tiểu thư có ân cứu mạng ta, rồi sau đó lại bằng lòng thu nhận người không rõ lai lịch như ta, ân đức như thế ta sao có thể quên được? Hơn nữa chuyện lần này cũng có một phần lỗi của ta, nếu ta có thể đưa tiểu thư rời đi sớm một chút thì cũng sẽ không khiến tiểu thư bị hoảng sợ như thế."

"Tiên sinh nói vậy là sai rồi."

Nghe được giọng nói thành khẩn của Bạch Mộc Trần, Ôn Nhã hoàn toàn yên lòng, nàng vuốt tóc tiểu Ức Khổ với vẻ yêu thương rồi nói:"Đứa nhỏ này từ xưa đến nay đều sinh hoạt ở bên trong Nam Môn thị tộc nên không biết sự hiểm ác ở thế giới bên ngoài, lần này để nàng đi ra ngoài tăng thêm kiến thức cũng là điều tốt, ít nhất hiện tại nó còn hiểu chuyện hơn so với trước kia."

Nghe mẫu thân nói như vậy, hai má tiểu Ức Khổ ửng đỏ rồi ngượng ngùng cúi thấp đầu.

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, không khí vô cùng hòa hợp, mà Ôn Nhã cũng không có hỏi đến bí mật của Bạch Mộc Trần giống như không hề quan tâm đến chuyện này.

"Xèo xèo! "

Một đạo bóng đen nhoáng lên rồi thấy con chồn tiên nhỏ đứng ở trên vai tiểu Ức Khổ và kêu to hai tiếng với Bạch Mộc Trần.

Con vật nhỏ này hình như rất sợ Bạch Mộc Trần nên cứ một mực quấn quýt xung quanh đùa nghịch với hắn.

"Ha hả, tiểu gia hỏa này thật có linh tính."

Bạch Mộc Trần cười cười với con chồn tiên nhỏ rồi sau đó nói với Ôn Nhã: "Phu nhân, một khi tiểu thư đã tìm được Khổ Tâm Thảo thì kế tiếp sẽ bắt đầu trị liệu thương thế của ngươi nhé! "

"Được, được! "

Ôn Nhã kích động gật gật đầu, trong lòng sốt ruột vô cùng. Nàng thấy Bạch Mộc Trần vừa mới đi ra nên ngượng ngùng không dám mở miệng nhờ vả, không ngờ đối phương chủ động nói ra khiến nàng cảm động không thôi.

"Đại thúc..."

Tiểu Ức Khổ vừa vui vẻ vừa nói với vẻ thấp thỏm: "Thật... Thật sự có thể chữa khỏi cho mẫu thân sao? Có thật như vậy chăng? "

Tất nhiên Bạch Mộc Trần hiểu được tấm lòng của một người con đối với mẹ nên trả lời một cách thẳng thắn: "Tiểu thư yên tâm đi, ta nắm chắc tám thành nhưng cần thêm một vị thuốc để hỗ trợ."

"Là thuốc gì hả đại thúc? "

"Mặc Tiên Đài."

Nghe được lời ấy, khuôn mặt khẩn trương của tiểu Ức Khổ nhất thời thả lỏng ra.

Nếu là linh dược gì khác thì thật sự nàng không có nắm chắc lấy được nhưng Mặc Tiên Đài này thì có thể hái thoải mái tại Hắc Phong Nhai. Từ trước đến này nàng vẫn thường xuyên đến Hắc Phong Nhai để hái thuốc này để giảm bớt cơn đau cho mẫu thân mình mà.

Trong tổ cư của Nam Môn thị tại Vọng Thiên Phong.

Lúc này, Mai Tinh đang ở trong thư phòng sửa sang lại sổ sách trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.

Mấy ngày nay Nam Môn gia chủ đi ra ngoài chưa về nên cả thị tộc từ trên xuống dưới có chút hỗn loạn mà Mai Tinh thân làm chủ mẫu nên phải xử lý tất cả các chuyện lớn nhỏ trong thị tộc. Chỉ có điều loại người như Mai Tinh từ trước đến nay đều là chuyên quyền độc đoán, lại không chịu trao quyền lợi cho cấp dưới để họ chia sẻ bớt việc cho nên sao mà không mệt mỏi cho được?

"Bẩm báo đại phu nhân, lão gia đã trở lại."

"A! "

Nghe tiếng thông báo của hạ nhân từ bên ngoài truyền đến khiến sắc mặt Mai Tinh trở nên vui vẻ rồi vội vàng buông hết chuyện đang làm và chuẩn bị tự mình đi đón. Không ngờ nàng vừa ra khỏi cửa liền thấy Nam Môn Tiêu Viễn một thân áo lam đầy bụi đường đi đến với vẻ mệt mỏi.

"Phu quân, tình huống bên Thiên Vi Phủ thế nào rồi? A, Sao Vô Song không trở về cùng với ngươi? "

"Ôi! Chuyện có chút phức tạp, chúng ta đi vào rồi nói sau."

Sau khi thở mạnh ra một hơi thật dài thì Nam Môn Tiêu Viễn đi thẳng vào trong thư phòng rồi ngồi xuống, sắc mặt nặng nề vô cùng.

Thấy tình hình như vậy, trong lòng Mai Tinh dấy lên một tia dự cảm không tốt.