Lần đầu tiên cô đào mới tới lầu Ngâm Xuân lên sân khấu hát một khúc mà người đời chưa bao giờ nghe thấy. Hát về một buổi sớm của năm nào đó, cô gái trong khuê phòng bị người thân bắt nạt, nếm trải sự ấm lạnh của lòng người, sau thay em gái lấy kẻ ác ma trong mắt người đời, ai ngờ sau khi kết hôn phu quân thân thiện, vợ chồng tôn trọng lẫn nhau làm người bên ngoài đều ngưỡng mộ. Nhà mẹ đẻ hối hận không thôi, lại liên thủ hãm hại con gái, cuối cùng cô gái bị bỏ, mang theo hận thù tự vẫn ở trước cửa nhà.

Cô gái trên sân khấu có vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều là diễn, mỗi bước đi mỗi điệu múa đều để lộ sự khéo léo, giọng hát lại càng đẹp đẽ. Màn che xanh màu trúc nhạt như khói chậm rãi hạ xuống, bóng áo xanh như ngọc, mắt được trang điểm màu đỏ tươi đẹp đến mức gần như sắp nhỏ ra máu, làm bật đôi mắt hoa đào không chân thật.

Nàng lui ra sau sân khấu để chủ đi ra nói với tân khách rằng vở diễn ấy được viết bởi chính tay cô gái hát hí, nàng chỉ hát vở mà mình tự viết. Lời hát uyển chuyển, hí kịch đặc sắc, kể từ sau khi Tự Thủy mất, thành Đồng chưa từng có vai đào nào đa tài đa nghệ nhường ấy.

Đàm Y đi ra từ cửa sau, Nguyệt Ninh đã đợi ở bên ngoài, phủ thêm áo choàng cho nàng rồi mới hỏi: “Vừa nãy chị hát hay quá, không kém gì phong thái của Tự Thủy năm đó. Làn điệu và tư thái như thế quả thật là chị không thầy mà nên ư?”

Nàng nhìn mặt trăng tựa như chiếc mâm bạc giữa màn trời đêm, giọng nói lạnh nhạt: “Khát vọng một việc lâu thì ngay cả ông trời cũng sẽ giúp em.”

Nguyệt Ninh ngó đông ngó tây, có chút lo lắng: “Chuyện này chớ để truyền ra, nếu để cha biết thì ắt sẽ không nhận chị làm con nữa đâu.”

Bước chân nàng ngừng lại, ánh trăng hắt cái bóng yểu điệu xuống khóm hoa lăng thảo ven đường, nước son ở khóe mắt còn chưa mờ hết, sinh ra vẻ đẹp đẽ mà lạnh lùng.

“Không nhận thì không nhận thôi, cắt đứt thì càng thanh tịnh.”

Nguyệt Ninh hoảng sợ, ngạc nhiên quan sát nàng một cách nghi ngờ: “Chị, sao chị lại nói ra những lời bạc bẽo như vậy?”

Nàng không trả lời, cả thân lộ ra vẻ đẹp lạnh lùng. Nguyệt Ninh theo sau lưng, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của nàng cực kỳ giống cô gái có tính cách bạc bẽo trong vở kịch ấy.

Thành Đồng đều đang thảo luận về vai đảo hiện ra đẹp đẽ như hoa quỳnh đêm đó. Cũng có người cho rằng là người có lòng muốn đạp lên Tự Thủy đã qua đời mà vào, chín người mười ý, kết quả là lúc Đàm Y lên sân khấu lần nữa thì lầu Ngâm Xuân chật ních người.

Tháng Sáu trời đổ mưa to, rơi xuống tảng đá trên đường rồi bắn tóe lên từng đóa hoa mưa lớn trong suốt. Trong màn mưa cô gái áo xanh cầm một chiếc ô trúc màu nhạt sáu mươi tư nan, khuôn mặt được trang điểm sơ qua giống như một đóa mẫu đơn xinh đẹp trắng thuần giữa đất trời, đẹp đẽ vô ngần.

Hôm mưa to của năm ngày sau, Đàm Y lần nữa lên sân khấu, vẫn hát khúc mới biên soạn. Phu quân chinh chiến sa trường, cô gái ngóng trông đến cạn nước mắt, xuân đi thu tới lại nhận được tin tức phu quân chết trận nơi sa trường. Sau khi đứt từng khúc ruột, nàng lấy lại lòng tin một lần nữa, đạp hết nghìn dặm cát vàng tìm chồng. Cuối cùng nàng tìm được một bộ xương trắng vướng tín vật của vợ chồng trong sa mạc, sau khi khóc lóc một trận thì ôm bộ xương tự vẫn, sống chết có nhau.

Nàng cất những bước múa mềm mại uyển chuyển, biểu hiện vô cùng tinh tế cô gái nhu nhược nhưng tính cách lại bền bỉ như lau sậy trong vở kịch. Nhất là cảnh tự tử cuối cùng, ánh mắt lộ ra sự cố chấp đối với tình yêu và trung trinh với phu quân, gần như khiến người khác cảm thấy thanh kiếm kia thật sự đã cứa xuống vậy.

Màn biểu diễn đặc sắc tuyệt luân làm mọi người tâm phục khẩu phục, những kẻ muốn bất bình thay cho Tự Thủy cũng im re.

Tiết Dạ an vị ở vị trí bắt mắt nhất tầng thứ hai. Nàng đưa mắt nhìn, khuôn mặt anh tuấn của hắn không có biểu cảm gì, cặp mắt như đầm lạnh suối trong nhìn thẳng vào nàng như muốn nhìn thấu nàng.

Nàng thay quần áo ở phía sau sân khấu, còn chưa bỏ lớp trang điểm, Tiết Dạ đã vén rèm cửa đi vào. Nàng nhìn hắn qua gương đồng, không nhìn ra biểu cảm gì từ gương mặt dày đặc màu nước, có điều cặp mắt hoa đào kia dịu dàng như sắp chảy ra nước.

Hắn đến gần nàng, tiếng nói nghe không ra vui giận: “Cô tên là gì?”

Nàng khẽ nở một nụ cười: “Thanh Y.”

Mưa đêm đập vào cửa sổ, hắn trông nàng, một lát sau, khóe môi lộ ra nụ cười khó hiểu: “Hứa Đàm Y, tôi nhận ra ánh mắt của cô.”

Trong mắt nàng lóe lên vẻ kinh ngạc, nàng không ngờ bị hắn nhận ra dễ dàng vậy nên bỗng chốc thấy luống cuống. Hắn lại chợt đưa tay nắm lấy cằm nàng, hắn ghé sát vào nàng, giọng nói vẫn sáng tỏ như trước song lại mang theo sự lạnh lẽo âm u.

“Đừng hòng học theo nàng ấy, Hứa Đàm Y, cô không phải nàng ấy.”

Nếu là mọi ngày, nàng ắt sẽ xấu hổ và giận dữ xoay người chạy trốn, lúc này lại lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: “Tôi không học theo nàng ấy. Không học theo nàng hát hí khúc, thích chàng cũng chẳng phải do học theo nàng ấy.”

Nàng yêu hắn ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên biểu hiện tình yêu rõ ràng như thế. Tiết Dạ không ngờ được nàng sẽ phản ứng như thế, sửng sốt một lát rồi thu tay về, xoay người đi mất.

Tôi thích chàng, không e ngại bất kỳ thứ gì. Tựa như cô gái trong vở kịch, vì yêu mà bước trên con đường sinh tử, chẳng màng tới gian nan hiểm trở.

Dưới sự yểm hộ của Nguyệt Ninh, nàng về đến nhà, xóa bỏ lớp trang điểm rực rỡ, gương đồng phản chiếu ra khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn. Ngón tay nàng chậm rãi phất qua mặt chiếc gương đồng đột nhiên xuất hiện, mặt gương vốn bóng loáng lại nhộn nhạo như hồ nước, từng bức tranh lần lượt hiện ra.

Hình ảnh tái hiện cuộc đời mà một cô gái đã sống. Nàng nghe thấy tiếng ê a, hát về cuộc đời của cô gái trong gương. Khi xem hết cuộc đời của cô gái, ống tay áo nàng vung lên, cất bước múa khẽ hát lên, hát về câu chuyện của người trong gương.

Đây là một chiếc gương đồng có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.

Từ khi Đàm Y lên lầu Ngâm Xuân, Tiết Dạ không mua rượu uống nữa. Mỗi lần nàng thấy hắn rời chỗ ngồi đều sẽ thay quần áo, bỏ lớp trang điểm với tốc độ nhanh nhất, theo hắn về nhà rồi mới yên tâm rời đi. Thực ra hắn biết, song vẫn làm bộ không phát hiện ra, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cái bóng gầy gò bị ánh trăng kéo dài của nàng, cố chấp và cô đơn, trong lòng có tình cảm không tên.

Nàng nhanh chóng trở thành nàng đào hàng đầu lầu Ngâm Xuân. Tối nay nàng hát về một cô nương khuê các nhà quyền quý theo đuổi người thương mà không để ý đến thói đời ràng buộc. Tiết Dạ vẫn ngồi vị trí cũ, ngửa đầu trút một bầu rượu xuống, lảo đảo đứng dậy rời chỗ ngồi. Nàng thay quần áo đuổi theo, thấy bước chân hắn loạng choạng, đang vịn vào trụ cầu nôn ác liệt.

Nàng đưa khăn lụa tới, hắn lau qua quýt hai cái rồi ném xuống sông, ngẩng đầu với đôi mắt say lờ đờ mơ màng: “Hứa Đàm Y, cô lại làm trò gì với tôi thế hả? Về mà hát kịch của cô đi! Không phải là cô thích hát hí khúc à?”

Có người qua đường nhìn về bên này, mặt nàng lộ vẻ khẩn trương, kéo chéo áo của hắn: “Chàng… nói khẽ thôi…”

Hắn ợ rượu, liếc mắt nhìn bốn phía, đột nhiên cười ra tiếng: “Sao thế? Sợ người khác biết cô chính là Đàm Y hát vai đào đó ư? Cũng phải, cô chiêu nhà dòng dõi Nho học mà lại làm nghề này, truyền đi…”

Nói còn chưa dứt lời, nàng đột nhiên nhón chân lên ôm lấy hắn. Hành động bất ngờ này khiến ngay cả Tiết Dạ cũng kinh sợ. Dường như hắn đột nhiên tỉnh rượu, gió sông thổi làm hắn thấy lạnh.

Còn nàng hình như còn thấy lạnh hơn hắn, cả thân thể, tiếng nói đều đang run rẩy.

“Tôi không quan tâm người khác nói gì, chàng thích nghe thì tôi hát cho chàng nghe. Chàng thích vai đào thì tôi đóng vai cho chàng xem. Tiết Dạ, việc chàng muốn, tôi đều bằng lòng làm.”

Hắn chưa từng thấy cô gái nào lớn mật như nàng, yêu cuồng liệt như nàng, có thể nói lời tâm tình dịu dàng nhường này như nàng.

Hắn nhớ tới dáng vẻ run lẩy bẩy của nàng lúc hắn cứu nàng từ trong tay sơn tặc, dáng vẻ gặp được hắn trong tình hình đặc biệt lúc ấy thì ngượng ngùng cúi đầu không dám nói lời nào, dáng vẻ lặng lẽ đưa hắn về nhà sau khi hắn say rượu. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu dịu dàng mà dài lâu như thế.

Đàm Y lên sân khấu lần nữa đã là chuyện của mười ngày sau. Mọi người có thể nói là trông mòn con mắt cuối cùng cũng trông thấy nàng, lầu Ngâm Xuân lại chật ních. Trong khói mù hoàng hôn, nàng khẽ nâng khóe mắt, Tiết Dạ vẫn ở vị trí cũ chỗ tầng hai, tay cầm một cái quạt khẽ đánh nhịp. Khi hai người nhìn nhau, hắn mất tự nhiên chuyển tầm mắt đi.

Lúc sắp chào cảm ơn, tên công tử vốn có tiếng ác ở thành Đồng nhảy ra, hét lớn: “Bổn thiếu gia muốn nghe “Tây sương ký”! Ngươi hát cho bổn thiếu gia một đoạn!”

Nàng vừa hát xong một đoạn về cô gái có tính cách lạnh lùng, không chịu khuất phục trước quyền quý, bây giờ kịch đã hết, vẻ mạnh mẽ trong kịch vẫn chưa thu lại, cười lạnh nói: “Công tử muốn nghe “Tây sương ký” thì tìm cô nương khác đi. Thanh Y chỉ hát khúc hí mình tự viết.”

Tên ác bá lập tức bất mãn, nhảy lên sân khấu muốn bắt nàng. Nàng lùi lại hai bước, một mảnh áo lam phất qua trước mắt, góc áo quét qua cằm nàng tựa như gió xuân thổi qua.

Tiết Dạ nhảy xuống từ tầng hai, chắn trước mặt nàng: “Trần công tử, đang nghe hí vui vẻ, cần gì phải ép buộc chứ? Nếu như anh dọa Thanh Y cô nương, sau này nàng không viết khúc hí lên hay sân khấu nữa thì chính là tổn thất của mọi người đấy.”

Người dưới sân khấu ồn ào theo. Vì sợ mất mặt nên Trần công tử đành phải phẫn nộ bỏ đi. Hắn xoay người lại nhìn nàng: “Không sao chứ?”

Nàng lắc đầu, ánh mắt không có vẻ nồng nhiệt như lần trước mà lộ ra sự thản nhiên và lạnh lùng, giống hệt như người trong vở kịch vừa rồi: “Đa tạ Tiết công tử ra tay cứu giúp.”

Hắn nhíu mày, nắm chặt lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra sau sân khấu, giọng điệu không tốt: “Ở nhà làm cô chiêu nhà danh giá của cô không tốt sao? Cô có biết nếu bị người bên ngoài biết được thân phận của cô thì sẽ có hậu quả gì không?”

Nàng gỡ trâm hoa xuống khỏi tóc mai, giọng nói lãnh đạm: “Tôi biết, nhưng tôi không quan tâm. Tiết Dạ, nếu như tôi hát vai đào có thể làm chàng quên Tự Thủy, không còn đau lòng vì nàng ấy nữa, không nói ra những lời như trên đời không còn ai có thể hát vai đào nữa.” Nàng quay đầu lại, đôi mắt hoa đào như làn thu thủy, lẳng lặng nhìn hắn, “Thì tôi nguyện hát cả đời.”

Hắn từng cho rằng sẽ không bao giờ gặp được người con gái dịu dàng như Tự Thủy nữa, không ngờ không những gặp được, mà nàng còn nặng tình đối với hắn. Hắn nhìn cặp mắt ấy, không thể nào bỏ qua tình yêu sâu nặng bên trong đó được nữa.