Giữa ánh trăng mờ ảo, Lưu Sênh cúi đầu thở dài một tiếng, nụ cười thản nhiên hiện trong mắt: “Cả đời này tôi từng nghe vô số câu chuyện nhưng chuyện xưa của cô cũng là chuyện tôi thích nhất. Viên mãn như vậy thật là khiến người ta ước ao.”

Nàng dùng ngón tay điểm lên nước Vong Xuyên đã trở nên trong suốt, hình ảnh dập dờn nổi lên tựa như mộng.

“Cô nói cô chỉ muốn liếc hắn một cái nhưng có chuyện để cho cô biết cũng không sao.”

Hình ảnh là dáng vẻ thuở thiếu thời của nàng, sau khi hỏi thăm được phủ của Mạnh Bình thì đá văng cửa Mạnh phủ, mắng chửi Mạnh Bình lòng lang dạ sói ra vẻ đạo mạo, bị gã sai vặt của nhà họ Mạnh vây đánh.

Mạnh Bình tránh trong phủ không gặp nàng, nàng ôm đầu ngồi xổm ở cửa bị đấm đá vẫn cắn chặt môi không nói lời nào, chỉ cắn răng thề, nhất định phải làm quan lớn hơn cả y, trả lại tất cả nhục nhã hôm nay.

Nàng chẳng biết họ ngừng đánh chửi lúc nào, ôm đầu nằm trên mặt đất, thở thoi thóp. Tần Tuyên mặc bộ đồ đen đứng ở bên nàng, nhìn khuôn mặt quật cường nhắm chặt hai mắt kia, hắn nghĩ, cô nương này thật là kiên cường.

Sau đó liền dặn thuộc hạ đưa nàng đến y quán, còn mình thì đến thăm hỏi Tô Thiện. Ai ngờ thuộc hạ báo lại, cô nương kia nửa đường chạy mất, không biết tung tích. Hắn chỉ tiện tay làm việc thiện nên chưa từng để ở trong lòng, cho đến khi nhìn thấy nàng ở Lâm quan.

Vẫn là khuôn mặt quật cường ấy, mày hếch lên, mắt hẹp dài, khóe môi nở nụ cười không sợ hãi.

Hắn cứu nàng một lần, bây giờ cuối cùng đã tới lúc nàng trả lại, dù nàng không biết thực ra từ nhiều năm trước người trước mặt này đã từng gặp nàng.

Một giọt nước mắt rơi vào chén trà, nhuộm lấy hình ảnh đang chậm rãi biến mất. Cả đời này nàng rất ít khi rơi lệ, cho dù là lúc Tần Tuyên mất cũng chỉ cười hôn mắt hắn. Nàng kiên cường từ nhỏ, thoạt nhìn không mềm yếu song cứng quá dễ gãy, một khi động tình thì đến chết mới thôi.

May mà nàng gặp được hắn, may mà hắn gặp được nàng.