15.

Tôi tìm được mẹ với một đơn thuốc.

Trông bà bình tĩnh, còn trách Cố Kiêu nhiều chuyện.

Không cần đoán cũng biết chắc chắn Cố Kiêu đã nói chuyện riêng với bà nhiều lần rồi.

Có điều cũng vô ích thôi.

Sau khi thuyết phục mẹ, tôi xin hiệu trưởng nghỉ dài hạn.

Ông không hỏi nhiều, thở dài để tôi đi.

Lúc chuẩn bị đồ trong phòng, chiếc trực thăng đưa Cố Kiêu đến lại tới một lần nữa.

Nhờ đặc ân của Cố Kiêu, lần đầu tiên trong đời tôi được ngồi trực thăng.

Cân nhắc tình hình sức khỏe của mẹ tôi, Cố Kiêu sắp xếp một chiếc xe hơi đến đón.

Tuy đến Bắc Kinh muộn hai ngày so với chúng tôi nhưng lại an toàn hơn.

Gặp lại Thẩm Diệp Châu, suýt chút nữa tôi đã không nhận ra.

Anh nằm lặng lẽ trên giường, khắp người cắm đầy ống và nối đầy dụng cụ.

Khuôn mặt mà tôi ngắm mãi không chán ấy, giờ đây gầy đến hóp vào.

Phần cổ trắng nõn thon thả lộ ra một đoạn gạc trắng.

Làn da anh tái ngắt, còn nhợt hơn cả bức tường trắng xung quanh và tấm ga trải giường màu trắng dưới người anh.

Chính vì vậy nên bóng xanh dưới mí mắt anh dễ dàng thấy được.

Nhưng vẻ mặt anh rất thanh thản, như thể đang trong một giấc mộng ngọt ngào.

Bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh thùng thình trên người anh.

Cổ tay mảnh khảnh lộ ra từ tay áo, mu bàn tay bị kim qua, trên đó nổi rõ những mạch máu xanh tím.

Anh vốn gầy, nhưng chưa bao giờ cô thấy anh suy nhược đến độ thế này.

Tựa như một con búp bê mô phỏng tinh xảo.

Lại giống như một bức tượng sáp mong manh.

Như thể sương mai trên núi, chỉ một làn gió là có thể thổi bay.

Tôi nhìn anh qua lớp cửa kính.

Không nghe được nhịp thở của anh, không cảm nhận được nhịp tim của anh, cũng không thể trông thấy sức sống của anh.

Từ lúc quen anh tới giờ, anh luôn bao bọc bởi vẻ ngoài cứng rắn.

Giờ thì lớp vỏ đã xé đi, anh cũng vỡ…

Cố Kiêu thương lượng thành công với bác sĩ, có y tá dẫn tôi đi khử trừng rồi đưa cho tôi một bộ quần áo bảo hộ.

Tôi đeo khẩu trang, đội mũ rồi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Hồi yêu Thẩm Diệp Châu, tôi chỉ hận mỗi ngày không thể dính lấy anh.

Thế mà bốn năm nay, số lần chúng tôi gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hiện giờ, tôi lại đến bên anh.

Nhưng giữa chúng tôi có cả trăm sông ngàn núi, muôn vàn cách trở…

Hai hôm sau mẹ tôi đến Bắc Kinh, cùng bệnh viện với Thẩm Diệp Châu.

Cố Kiêu nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng, tôi hầu như không làm gì cả.

Chức năng cơ thể Thẩm Diệp Châu tổn thương nghiêm trọng, nửa tháng sau mới tỉnh lại.

Lúc nhìn thấy tôi, anh sững sờ hồi lâu.

“A Du, em tới rồi à.” Anh cười chào tôi.

Giọng điệu bình thản ôn hòa, không còn đối chọi gay gắt giương cung bạt kiếm như lúc trước.

Nhưng bàn tay run run chứng tỏ sự bồn chồn của anh.

Tôi gật đầu: “Sức khỏe mẹ em không ổn, bệnh viện này có thể điều trị tốt nhất.”

“Ra là vậy.” Khóe miệng anh cong lên, “Cố Kiêu rất quen bên này, có việc gì cứ tìm anh ta, chúc dì sớm ngày khỏe mạnh.”

“Ừm.” Tôi nhẹ nhàng đáp.

Tôi không hỏi gì, chỉ im lặng nhìn anh.

Chúng tôi từng không giấu nhau chuyện gì.

Nhưng sau bốn năm chia tay, rất nhiều lời lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

“Anh muốn xin lỗi vì sự vô lý hôm họp lớp…”

Một lát sau, anh chủ động gợi chuyện.