Lý Tư Nam không hề tận mắt chứng kiến tình hình Mục Thiếu Hoài cùng Gia Luật Phong giao thủ, chỉ bằng kết quả thăm mạch hỏi khám, liền nói rành mạch tổng thể những việc đã xảy ra.

“Miễn đề cập chuyện này, thương tích của Thiếu Hoài đã không còn còn nghiêm trọng rồi chứ?” Tiếu Dương vừa kinh vừa hỉ.

“Đúng vậy. Hắn đại thành chân khí, không lâu sau, độc tính tàn dư trong cơ thể sẽ tự ép ra. Ta sẽ phối mấy đơn thuốc cho hắn, sinh thủy kiềm mộc, phù chính trừ tà. Hính dáng của hắn cũng sẽ từng ngày khôi phục.”

Lòng rốt cuộc nhẹ nhõm, Tiếu Dương bái lễ, thành tâm thành ý nói: “Tiền bối, đa tạ!”

“Tạ cái gì mà tạ?” Lý Tư Nam mặt mày rạng rỡ, “Lão nhân gia ta đánh bạc thua ngươi, giúp hắn khám chữa cũng làm rồi. Nhưng kê toa phải tính riêng!”

“Không phải chứ?” Tiếu Dương nghiến răng. Xong việc rồi còn muốn ra chiêu này, người này thật sự rất thiếu ăn đập!

“Không dám không dám, xưa nay ta luôn rất công bình. Một việc, một đơn thuốc!” Lý Tư Nam cười tủm tỉm, nhìn Mục Thiếu Hoài: “Tiểu huynh đệ, thỉnh viết lại bí quyết hành công Thái Âm chân khí cho ta. Hiện tại trên đời trừ ngươi ra, chưa có ai hoàn toàn luyện thành Thái Âm chân khí. Cho nên, ta muốn mời ngươi dùng nó làm giúp ta một chuyện!”

Mục Thiếu Hoài gật đầu nhận lời: “Hảo, tiền bối, chuyện này ta đồng ý ngài. Bất quá, mong ngài trước đến xem bệnh cho sư tỷ của ta đi. Không biết nàng có bị chứng thất hồn hay không!”

Vừa nhắc tới việc này, Tiếu Dương liền đau đầu: “Mãi lo lắng cho Thiếu Hoài, bản nhị gia suýt chút nữa quên mất Triệu Uyển. Ai, bệnh của nàng rất nan giải, tuy rằng không chết người, nhưng thật sự làm người ta đau đầu!”

Tiểu Thu vội hỏi: “Vị tỷ tỷ kia đang ngủ trong nhã gian của quý khách phòng, ta gọi người mang tỷ ấy đến nha?”

Lý Tư Nam nhìn ba người, đột nhiên lắc đầu.

“Sớm nói qua, một việc, một đơn thuốc. Lão nhân gia ta đáp ứng trị liệu cho cô nương ấy khi nào?”

Ba người đều ngây dại, còn chưa kịp cùng hắn tranh cãi, ngoài cửa bỗng truyền đến một hồi huyên náo.

Một hoa nương lảo đảo tới, vừa chạy vừa là: “Nguy rồi! Triệu cô nương phát điên rồi! Nàng cào người bị thương, chạy ra khỏi cửa!”

Mặt Tiếu Dương biến sắc, vội vàng cùng Mục Thiếu Hoài đuổi theo ra cổng chính sòng bạc.

“Triệu Uyển! Ngươi đứng lại cho ta!” Hắn hô to.

Nghe phía sau vọng đến tiếng gọi quen thuộc, Triệu Uyển không khỏi dừng bước chân.

“Cao công công?” Nàng quay đầu lại, giọng trẻ con yếu ớt mang theo tiếng khóc, trong tay dường như còn đang nắm vật gì đó.

Bấy giờ là chính ngọ, bầu trời xanh thẳm như gội rửa, dương quang rực rỡ lóa mắt. Chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột tăng cường độ, hai người đều chịu không nổi díp mắt lại.

Gió nổi lên, chợt có một thân ảnh, như hồng nhạn giương cánh, như thần long vút bay, bỗng từ giữa không trung đáp xuống.

Bạch y ngày trước đã cũ sờn từ lâu, tuấn dung thanh gầy cũng mấy phần tiều tụy tóc mái điểm sương. Chỉ có cặp mắt của hắn, mờ hồ còn có thể nhận ra vài phần phong thái khí độ năm đó…

“Uyển nhi…” Hắn cất giọng gọi khẽ, ngữ thanh nghẹn ách.

Một đời, rốt cuộc có thể được mấy lần tương ngộ?

Người này chẳng phải ai khác, chính là danh sĩ Giang Bắc năm đó, trợ thủ đắc lực của Hoàn Nhan Tông Hàn, nghệ nhân tạo tác ngọc thiên hạ đệ nhất – Khâu Nột Ngôn.

Nhận ra là hắn, Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài đều run rẩy trong lòng. Hai người đều sải bước dài tiến lên trước, một tả một hữu đứng bên cạnh Triệu Uyển.

Triệu Uyển ngơ ngác nhìn hắn, không rõ nhìn bao lâu, trong mắt bỗng hiện lên vẻ sợ hãi: “Khâu, Khâu…”

Nàng đột nhiên che miệng, nhìn trái nhìn phải, rụt rè trốn sau lưng Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài, mỗi tay nắm chặt một góc vạt áo: “Cao công công! Người xấu tới… Uyển nhi sợ!”

Lòng bàn tay buông lỏng, một nhân vật bì ảnh nhẹ nhàng rơi xuống đất, dường như đã từng thấy qua.

Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài nhìn nhau. Thì ra nàng bị tượng bì ảnh ở chỗ Tiếu Thu kích thích!

“Uyển nhi, chớ sợ chớ sợ!” Mục Thiếu Hoài hiện tại còn thấp hơn nàng vài phân, lại vỗ vỗ đầu nàng, ôn nhu an ủi.

“Ân, Cao công công, Uyển nhi nghe lời!” Triệu Uyển ôm lấy cánh tay hắn, ngoan ngoãn nghe lời.

Khâu Nột Ngôn nhìn tình cảnh này, không khỏi đâu xót trong lòng.

Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương thì dĩ võng nhiên. (Tình này đã có thể xem hồi ức, chỉ vì trước đây không biết quý trọng. Trích “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn)

Đôi mắt thâm tình luôn luôn si mê dõi theo hắn, không bao giờ còn nhìn hắn như thế nữa…

“Khâu Nột Ngôn, cuối cùng ngươi cũng hiện thân!”

Giữa tiếng nói trầm thấp, Lý Tư Nam huyền y hắc bào, dẫn theo Tiểu Thu chậm rãi bước ra cửa sòng bạc.

“Sá? Đại thúc?” Tiểu Thu vừa qua khỏi bậc cửa, liền ngẩng đầu nhìn thấy hắn, ngược lại vô cùng cao hứng toét miệng cười.

“Dược sư a, ngươi biết vị đại thúc này sao? Chính thúc ấy cho ta rất nhiều đồ chơi thú vị. Đúng rồi, tượng nhân vật Tiếu đại ca bọn họ dùng trong ảnh hí cũng là thúc đưa cho ta đó! Hắn đối đãi ta thực thân thiết… Sá?”

Rốt cuộc phát hiện bầu không khí bất thường, hắn lúng túng ngậm miệng.

Tiếu Dương quay đầu nhìn hắn, mặt đầy hồ nghi. Tiểu Thu, có lẽ… kỳ thực là Tiểu Khâu?

Tựa như đoán được nghi ngờ của hắn, Lý Tư Nam mỉm cười: “Không sai, Tiểu Thu chính là Tiểu Khâu.”

Hai mươi năm trước, Khâu Nột Ngôn một thân tang phục, rời biên giới Kim trở về cố quốc, tùy thân còn mang theo một hài nhi mặt thích kình ấn. Dọc đường bị hắn chặn đứng, hai người một lời bất hòa, trở mặt động thủ trên biển.

Khâu Nột Ngôn bị hắn đả thương, hài nhi kia cũng bị hắn đoạt đi. Hắn ước chừng đoán được thân phận của hài nhi, nhưng vẫn giả vờ không biết, thuận miệng liền gọi hắn Tiểu Thu (Tiểu Khâu) đi… (“Thu” và “Khâu” đều phát âm là “qiū”)

Chuyện đến hôm nay, “Lục hợp bát pháp” trong Thủy Tinh Đăng, đã sắp được hắn thu thập đầy đủ.

Người luyện thành sáu loại chân khí này, cũng từng bước tìm thấy. Có người ít nhiều thiếu hắn nhân tình, có người cùng hắn liên quan. Như vậy –

Việc hắn muốn làm, thật sự có thể… thành công không?

Cách mấy bước xa, Khâu Nột Ngôn nhìn hắn, nét mặt lãnh đạm, nhưng đáy mắt rõ rệt vẫn còn vẻ oán hận nhàn nhạt.

“Cao Khánh Duệ, ngươi vẫn cái bộ dáng này, một điểm cũng không thay đổi.”

Tiếu Dương và Mục Thiếu Hoài đều giật mình nhìn sang. Cao Khánh Duệ, cái tên này… không phải là mưu sĩ nổi danh tương đương Khâu Nột Ngôn năm đó sao?

Lý Tư Nam lại điềm nhiên như không: “Đâu có a, già rồi già rồi.” Díp mắt cười, hắn hỏi, “Hôm nay ngươi tới gặp ta, là…”

Khâu Nột Ngôn không khỏi nhìn về phía Triệu Uyển. Cô nương nọ sợ hắn muốn chết, rúc sau lưng Tiếu Dương không dám nhìn hắn.

Hắn cười khổ: “Hai mươi năm trước khi chúng ta giao thủ, ngươi từng nói, khối ngọc bội hải đông thanh cuối cùng trong tay ta, khả dĩ đổi ngươi xuất thủ một lần.”

“Ta cũng nhớ rõ khi đó ngươi cự tuyệt ta.” Lý Tư Nam liếc nhìn hắn, ánh mắt cao thâm khó đoán.

“Ta đã đổi chủ ý.” Tháo xuống khối ngọc bội xuân thủy bên thắt lưng, hắn giao vào tay Lý Tư Nam.

Trong dư quang của khóe mắt, Tiểu Thu đang mở to cặp đồng tử đen lúng liếng nhìn hắn. Hai mươi năm rồi, Tiểu hài nhi bọc trong tã lót đã lớn thế này, nó đã sống rất khá…

Ngay trước mắt, ngay trong phút chốc, trái tim cứng lạnh cố chấp cũng mềm hóa.

Người xưa đã mất, tiếp tục tranh cãi còn ích lợi gì đâu.

Thế nhưng —

Chính tay hắn lại hủy đi tiểu cô nương một lòng si luyến hắn…

Khâu Nột Ngôn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngọc bội làm thù lao, thỉnh ngươi chữa trị cho nữ đồ nhi Triệu Uyển của ta.”

Bất luận thế nào, hắn đã nợ Triệu Uyển rất nhiều…

Di hận kiếp này, nếu có tâm, chỉ mong kiếp sau kết lại duyên cũ.

“Sư phụ, người…” Mục Thiếu Hoài nhìn hắn, vừa mừng vừa lo.

Tiếu Dương cũng vuốt cằm trầm ngâm. Họ Khâu vì sao đột nhiên trở nên hảo tâm vậy?

Khâu Nột Ngôn nhìn về hướng phát ra tiếng nói, trông thấy người gọi hắn sư phụ là một thiếu niên đen nhẻm xa lạ, có chút ngây ngẩn. Ánh mắt xoay quanh khuôn mặt của hắc hài tử, hắn chợt bừng tỉnh. Khuôn mặt này tuy trở nên trẻ con rất nhiều, nhưng mi mắt ngũ quan dường như từng quen thuộc… Không phải là tiểu mộc đầu hắn trông nom từ nhỏ đến lớn đây sao?

Khi đó, chỉ vì hắn chịu thua Triệu Uyển nũng nịu, hơn nữa hài tử nọ cùng tuổi với Tiểu Thu bị cướp đi, mới miễn cưỡng thu dưỡng hắn. Nhưng hơn mười năm sớm chiều chung sống…

Người không phải cây cỏ, sao có thể vô tình?

“Ngươi là… Thiếu Hoài? Ngươi thế nào biến thành như vậy?”

“Sư phụ, thấy người ra mặt cứu sư tỷ, ta thực vui sướng!” Mục Thiếu Hoài mắt rưng rưng, ông nói gà bà nói vịt.

Tiếu Dương lại liếc nhìn Khâu Nột Ngôn một cái, đầu mày dần dần giãn ra.

Khó trách Tà dược sư liều mạng khó dễ bọn hắn, không chịu chữa trị cho Triệu Uyển là cái cớ, muốn bức người này hiện thân mới là mục đích chân chính đi. Cũng chẳng hay giữa bọn họ rốt cuộc có ân oán dây dưa gì…

Tốt thôi, xem như lương tâm của họ Khâu chưa táng tận, hắn liền cố gắng tha thứ người này được rồi.

Trời xanh mây trắng, gió nhẹ vi vu.

Tiếu Dương Tiếu nhị gia tâm tình hảo, tiếu dung sáng lạng, nắm chặt tay sư đệ, ghé vào tai hắn thì thầm: “Thiếu Hoài a, đừng để ý đến bọn họ nữa. Bệnh tình của ngươi chưa khỏi hẳn, vừa rồi còn động chân khí, nhất định rất mệt mỏi, ta dẫn ngươi đi tìm gian phòng nghỉ ngơi một lúc nha?”

Mục Thiếu Hoài lòng ấm áp, quay đầu nhìn hắn. Bốn mắt giao nhau, trong đồng tử là vạn mối nhu tình, ngọt ngào đến chẳng thể tan đi.

“Hơn nữa chúng ta cửu biệt trọng phùng, còn chưa thân thiết qua nha! Thanh tâm quả dục lâu như vậy, trên đầu ta cũng muốn mọc ra xá lợi rồi! Thiếu Hoài, ngươi nhất định phái bồi thường cho ta!”

“… Ngươi muốn bồi thường thế nào?” Tâm tình cảm động thoáng cái chạy mất phân nửa, hắn vừa bực vừa buồn cười.

“Thì như vầy như vầy, sau đó như vậy như vậy…” Tiếu Dương mặt tươi như hoa, “Thừa dịp người vẫn còn mặt bánh bao, vừa tròn vừa mềm rất thú vị! Hắc hắc, tiểu Thiếu Hoài răng sữa, chỉ cần tưởng tượng đã thấy ngon miệng!”

“……….” Phải chăng hắn lên nhầm tặc thuyền?

“Oa ha ha ha, ta đã gấp chờ không kịp rồi! Chúng ta đi mau, nhất định phải mau! Thừa dịp chưa biến trở về làm thêm vài lần!”

“Sư huynh.” Hắn ngước mắt nhìn Tiếu Dương.

Gương mặt đẹp kia đang vung lên một nụ cười mê người với hắn, răng trắng lấp lánh, đôi mày hất lên, lười biếng và vô lại. Chỉ cần nhìn như thế, cả lồng ngực liền một mảnh hỏa nhiệt, cơ hồ sinh ra một dục vọng vô cùng nóng bỏng…

Hắn thực sự rất muốn, rất muốn…

“Ân?”

“Ta nghĩ, chung quy ta đã hiểu…… Vì sao sư tỷ thích đạp vào mặt ngươi.”

“Ách?”

“Hây a!” Bịch một cước, sao bay đầy trời.

Ân, đạp lên quả nhiên quá đã ghiền!

Một chuỗi tiếng cười trong veo, cất lên dưới trời quang mênh mông.

<< Điều ký Túy Hoa Âm? Quang ảnh cộng bồi hồi >>

Bát nguyệt Tiền Giang truyền thịnh sự,

Đạp lãng thùy kham bỉ?

Thải xí vũ ngân đào,

Phích lịch kinh lôi,

Tiếu vịnh nam nhi chí.

Dặc dương ty trúc thanh như thủy,

Nhất nhâm hoa tiền túy.

Nguyệt ảnh trục lưu quang,

Thả cộng bồi hồi,

Khiển quyển thiên thu tuế.

Chú thích:

Bài thơ “Cẩm sắt” của Lý Thương Ẩn, đời Đường.

Cẩm sắt

Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên.

Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.

Thử tình khả đãi thành truy ức, chích thị đương thì dĩ võng nhiên.

Tạm dịch (by Miêu)

Đàn cẩm

Đàn cẩm cớ chi ngũ thập dây, mỗi dây mỗi trụ nhắc xuân xanh.

Mộng sáng Trang sinh mơ hồ điệp, lòng xuân Vọng đế gởi đỗ quyên.

Trăng sáng biển xanh châu rơi lệ, ngày nung đồng biếc ngọc tỏa sương.

Tình này đã đương như hồi ức, chẳng qua ngày trước quá hững hờ.

Đàn cẩm: Nhã sắt hai mươi ba dây, tụng sắt hai mươi lăm dây, đàn trang trí bằng bảo ngọc gọi “bảo sắt”, đàn vẽ hoa văn như gấm gọi “cẩm sắt”. Lý Thương Ấn mất khi chưa đầy 50 tuổi. Có ý kiến cho rằng, con số 50 dây đàn tượng trưng cho đời người, mỗi dây là một năm trôi qua.

Trang sinh: chữ “sinh” trong “học sinh”. Trang sinh chính là Trang Chu, một nhà tư tưởng thời chiến quốc. Câu thơ hàm đa nghĩa: Trang Chu muốn hướng tới tự do tự tại như hồ điệp, lại có ý nói cuộc đời như một tràng mộng.

Vọng đế: hiệu xưng của vua Đỗ Vũ nước Thục. Truyện kể Đỗ Vũ đế Thục quốc nhân nạn lụt nhường ngôi cho thần tử của mình, còn bản thân quy ẩn sơn lâm. Sau khi chết hóa thành chim quyên ngày đêm than khóc.

“Cẩm sắt” là một trong những bài thơ được tranh luận sôi nổi nhất trong lịch sử thi ca Trung Hoa. Vì bài thơ này nổi danh ở hàm ý khó hiểu, ý cảnh mông lung, lại đặc hữu vẻ đẹp mờ ảo và tính ám thị phong phú. Thơ của Lý Thương Ẩn phần lớn không thể dịch giải, mà đứng đầu là “Cẩm sắt”.

˜ Toàn văn hoàn ™

*******LỜI CUỐI SÁCH

<> là tên một bài từ (còn gọi là gọi là “trường đoản cú”, thể loại văn vần thời Đường, Tống), hai điệu năm mươi hai chữ, đầu và cuối khuyết các câu năm chữ ba âm trắc, các câu còn lại vẫn vần nhau.

Đã là câu chuyện thứ năm chủa Thủy Tinh Đăng. Trong bản này trừ chương kết có một ít làm nền, tổng thể truyện đều rất ngọt, ý định ban đầu chính là như vậy.

Đáng tiếc khi vừa bắt đầu viết, ta liền bị đau thắt lưng. Sụn đệm cột sống nhô ra, cơ lưng tổn thương do lao lực, xương cổ cũng có vấn đề T_T. Trong quá trình điều trị với bác sĩ đông y, rất khổ, tâm tình vì vậy cũng sa sút. Rõ ràng tình tiết giống ban đầu đặt ra như đúc, bản thảo viết xuống lại bi tình vô bỉ, mãi đến khi được mười hai ngàn chữ, ta đọc lại, vã mồ hôi hột. May mắn bấy giờ bác sĩ mát tay, thắt lưng giảm đau rất nhiều. Ta dứt khoát bỏ hết viết lại toàn bộ, cuối cùng tìm lại được cảm giác ta muốn biểu đạt trước kia.

Tóm lại, năm nay cũng phải hảo hảo nỗ lực, ngày đông lạnh giá rốt cuộc đã qua, ta sống lại rồi!

Trước khi chưa tiếp xúc với đam mỹ, mỗi lần ta xem truyện võ hiệp, thường cảm thấy giữa sư huynh đệ thân thiết hoặc hảo hữu bạch đạo rất ám muội (oa ha ha ha, đây chính là tiềm chất ‘hủ’~). Thế nhưng sau khi xem võ hiệp đam mỹ, lại cảm thấy quá thiếu quá thiếu – cái loại tình cảm mãnh liệt khi kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, lượm lặt cũng ít khi tìm ra ~ Tương phản, hắc bạch đối kháng lại rất nhiều. Tuy rằng kịch liệt đối kháng cũng rất hay ~ (Cười).

Ân, còn nữa, lừa gạt chọc cười là phong cách nhất quán bất biến ta theo đuổi, cũng có kỳ tích và cảm động nữa ~ Da!