Bàn tay cô đưa về phía Nghiêm Trạch rồi đột ngột khựng giữa không trung, ngón tay siết chặt lại thành quyền. Ánh mắt nổi lên từng tia đỏ gầm lên:

“Em còn đứng đây, anh đừng hòng chết!”

Nói rồi lập tức bật lên giường, ngồi lên thân Nghiêm Trạch. Hai bàn tay xếp lên nhau ấn mạnh xuống lồng ngực Nghiêm Trạch bắt đầu hô hấp nhân tạo.

Chúng nhân ngơ ngác nhìn Tư Mạn không hiểu chuyện gì, một phần là vì quá sốc trước sự ra đi của Nghiêm Trạch, một phần là vì sự thay đổi của Tư Mạn quá nhanh. Cô như thể không nhìn thấy người xung quanh, không cảm nhận được vết thương trên thân không ngừng rỉ máu. Bây giờ cô lúc này chỉ có Nghiêm Trạch, dồn nén bấy lâu đều ở từng nhịp hô hấp liên hồi.

Liên tục...

Liên tục....Không dừng lại....

“Nghiêm Trạch....Nghe em nói nào. Em không phải là Tĩnh Tĩnh nữa, anh có nghe rõ không?” Vừa hô hấp lại vừa nói. Từng giọt mồ hôi đã nhanh chóng nhỏ giọt trên thái dương Tư Mạn chứng tỏ cô đang dùng hết công sức có thể để hô hấp với một mong muốn....

Chúng nhân bắt đầu có động tĩnh khi nhìn cô không ngừng cố gắng hết lần này đến lần khác ngồi trên thân Nghiêm Trạch ấn mạnh vào lồng ngực của Nghiêm Trạch.

Mắt Nghiêm Trạch vẫn nhắm, trên máy đo nhịp tim vẫn là sợi chỉ dài.

Hắc Miêu ngưng hành hạ bản thân, ngước đầu nhìn Tư Mạn, như có một điều gì đó xẹt qua trí óc. Hắc Miêu cố giữ trấn tĩnh đứng dậy tập trung về phía Tư Mạn như thể mong mỏi một điều kỳ diệu nào đó. Và chúng nhân xung quanh cũng như vậy.

Họ đang mong mỏi một kỳ tích.

Thế nhưng dường như đó chỉ là sự vô vọng khi những đợt hô hấp của Tư Mạn lại không khiến cho Nghiêm Trạch lay chuyển. Hắn giường như đã chết.

“Tỉnh lại đi. Anh không thể chết được đâu. Anh hứa gì với em rồi hả, anh đã nói sẽ bảo vệ em mà...Hộc....Nào, Nghiêm Trạch mở mắt ra đi...Là em đây mà, Tư Mạn của anh đây mà. Anh nói sẽ làm đám cưới sau khi em sinh xong mà. Dậy đi! Dậy ngay đi!!!”

Giọng nói của Tư Mạn dần dần đạt đến âm vực cao nhất, đến mức gần như la hét. Bàn tay cô tê liệt nhưng vẫn không ngừng ấn xuống lồng ngực Nghiêm Trạch. Mồ hôi và nước mắt còn cả những giọt máu từ vết thương hòa lẫn với nhau nặng nề nhỏ giọt xuống rơi trên mặt Nghiêm Trạch.

Thêm một lần nữa.

Một lần nữa!!!

Nghiêm Trạch vẫn không tỉnh dậy. Hắn thật sự không tỉnh lại được nữa rồi.

Hết hy vọng thật rồi.

Không khí trở nên tĩnh lặng như chết, chỉ có tiếng hô hấp ma sát liên tục không ngừng nghỉ như hút hết sinh khí của Tư Mạn. Hiện thực tàn nhẫn khiến tất cả như ngã quỵ.

“Bối Tư Mạn! Đủ rồi!” Hắc Báo siết chặt tay quát lên.

Tư Mạn vẫn mặc kệ, ánh mắt cô trợn trừng đầy quyết tâm tiếp tục hô hấp.

“Tiểu thư, xin hãy bình tĩnh. Tim ngài ấy thật sự....” Bác sĩ bước đến có ý kéo Tư Mạn nhưng bị cô đẩy ra.

“Cút!” Tư Mạn vẫn tiếp tục hô hấp mặc kệ máy đo nhịp tim chết tiệt đó, ánh mắt cô chỉ có Nghiêm Trạch, chỉ mong đôi mắt kia có thể mở, có thể nhìn cô dọa dẫm như xưa:

“Tôi không thể mất Nghiêm Trạch! Tôi không thể mất Nghiêm Trạch! Anh ấy là tất cả của tôi! Nghiêm Trạch là tất cả của tôi!” Tư Mạn gào la thảm thiết, tiếng nấc nghẹn của cô cùng với lần hô hấp chậm dần, chậm dần đi.

Cô đã kiệt sức rồi. Đã cố hết sức rồi. Nước mắt cô cũng đã cạn rồi.

Tư Mạn gục đầu xuống ngực Nghiêm Trạch, ôm chặt lấy thân thể với mùi hương quen thuộc đó.

Tại sao bây giờ lại không còn chút lay động gì như vậy. Vòng tay đó không còn ôm chặt cô, gương mặt đó không còn nhíu mi vì cô, khuôn miệng đó đã ngưng những câu yêu thương khó nói.

Nghiêm Trạch! Em đã mất hết tất cả. Mất đi Văn Trác, thế giới của em cũng đã sụp đổ. Mất đi anh, thế gian này không còn chỗ chứa cho em nữa. Cuộc sống này quá đau khổ, anh đi rồi em biết phải làm sao đây.

Làm sao đây hả Nghiêm Trạch!

Lời nói thống khổ trong thâm tâm Tư Mạn không cách nào để Nghiêm Trạch thấu hiểu được nữa. Cô thà để hắn đe dọa, cảnh cáo lên cô, cho dù hắn bắn cô, nhốt cô cũng được. Chỉ cần hắn tỉnh dậy.

Không!

Chỉ cần hắn sống là đủ rồi.

Ngay lúc tất cả chúng nhân không thể đứng nổi cũng chính là lúc máy đếm nhịp tim phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Từng nhịp từng nhịp yếu ớt lặp đi lặp lại. Trên màn hình sợi chỉ dài đáng sợ đã biến mất, thay vào đó là từng đợt sóng dài ngắn nhấp nhô như phát sáng, khiến cho máu trong người chúng nhân dâng trào mạnh mẽ.

“Tim.....Tim đã đập lại rồi. Tim Chủ thượng đã đập lại rồi trời đất quỷ thần ơi!!!” Bác sĩ run rẩy chỉ vào máy đếm nhịp tim kinh hô.

Phản ứng nhanh nhất có lẽ là Tư Mạn, Hắc Miêu và Hắc Báo.

Nằm trên thân Nghiêm Trạch, Tư Mạn có thể cảm nhận được cơ thể hắn ấm dần lên, tiếng tim trong lồng ngực mạnh mẽ đập như báo hiệu sự sống trỗi dậy.

Cô bật người ngồi thẳng lưng ngơ ngác nhìn hắn.

Là hắn đã nghe thấy cô nói hay chúa trời đã hồi đáp lời thỉnh cầu của cô?

Nghiêm Trạch....thật sự sống rồi!!!

Hắc Miêu nhanh như chớp vội vàng đẩy Tư Mạn sang một bên, căng thẳng kiểm tra từ mắt đến tim, mọi thứ công cụ lộn xộn bị hắn lấy ra hết lần này đến lần khác soi trên từng bộ phận của Nghiêm Trạch. Thanh âm trên máy đếm nhịp tim đó rộn ràng theo hơi thở của chúng nhân đang thinh lặng chờ Hắc Miêu mở miệng.

“Còn sống! Còn cứu được. Tất cả mau ra ngoài! Ba bác sĩ giỏi nhất đi cùng tôi, điều năm y tá nhanh nhẹn nhất đến đây. Tất cả vào phòng cấp cứu. Bối Tư Mạn! Đừng đứng đực ra đó nữa, ai đó kéo cô ta ra ngoài đi. Nhanh!”

Từng lời nói của Hắc Miêu tuy rằng gấp vội nhưng ai cũng nhận ra sự vui sướng trong thanh âm giọng nói của hắn. Hắc Báo tuy có chút hoảng loạn nhưng vẫn giữ được trấn tĩnh vội vàng kéo Tư Mạn đang ngơ ngác như trời trồng ra ngoài để đội ngũ y bác sĩ cùng Hắc Miêu cứu người.

Tất cả mọi người đứng ở bên ngoài phòng cấp cứu đều có mặt bao gồm Kyle, Sam, Hắc Miêu và tất cả cảnh vệ Nghiêm gia đều ở đó với sắc mặt vô cùng hỗn loạn. Chỉ ít phút trước họ nhận được tin dữ Nghiêm Trạch đã qua đời, vậy mà bây giờ lại nghe đến Nghiêm Trạch đã trở về từ cổng quỷ môn quan thật sự khó tin như thế nào.

Nhưng nguyên nhân của sự việc đó họ đều biết. Đó chính là nhờ sự nỗ lực của Tư Mạn đã kéo Nghiêm Trạch ra khỏi tay thần chết, chính cô đã cứu hắn.

“Tất cả. Hành lễ!”

Toàn bộ cảnh vệ đột nhiên đứng trước mặt Tư Mạn, nghe theo chỉ thị quỳ rạp xuống trước cô tỏ vẻ kính trọng. Sắc mặt lạnh như băng kia của họ chỉ thốt ra một câu:

“Chào mừng phu nhân trở về!”

Trên sảnh lớn, ai ai cũng nhìn thấy có đến ba mươi người đàn ông cao lớn mặc trang phục đen đang cúi đầu trước mặt một cô gái trẻ ngơ mặt nhìn về phía phòng cấp cứu kia. Bên cạnh là sắc mặt lạnh như băng không phản ứng của Hắc Báo. Sau lưng là sự im lặng chờ đợi của Sam và Kyle.

Hành vi của chúng nhân Nghiêm gia là lần đầu tiên, bởi vì cho dù Tư Mạn từng sống tại Nghiêm gia nhưng họ cũng chưa từng hành lễ với cô bởi vì cô không có danh phận, không có địa vị. Thế nhưng bây giờ cô lại là người đưa Nghiêm Trạch từ cái chết trở về, mặc nhiên cô trở thành người có vị trí ngang bằng với Hắc Báo, Hắc Miêu. Cũng chính là thừa nhận vị trí của cô tại Nghiêm gia.

“Các người tản ra một chút được không? Tôi hơi mệt.” Tư Mạn không quan tâm chức vị hay sự kính trọng nào cả, bây giờ trong mắt cô chỉ có Nghiêm Trạch. Hơi thở và sức lực dường như đã vì hắn mà cạn kiệt.

Chúng nhân vâng một tiếng liền tản ra, trả không khi cho Tư Mạn. Cũng chính lúc này phía cuối hành lang có tiếng bước chân bình ổn vang lên.

James Khải Huân bước về phía Tư Mạn, trên tay là Nghiêm Luật còn đang ngái ngủ sau một giấc ngủ dài.

“Tĩnh Tĩnh! Em đã tỉnh rồi đấy ư? Thật may quá, nếu không phải hai người rơi trúng cây cổ thụ thì không biết giờ sẽ thế nào nữa. Coi kìa, sao không ai băng bó cho em? Lại đây xem nào. Tĩnh Tĩnh....” James là người cất tiếng trước khi đặt Nghiêm Luật xuống, nhìn sắc mặt xanh lét của Tư Mạn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Luật. James liền phát hiện ra có gì đó không ổn.

“Mama bị thương rồi.” Thấy Tư Mạn thân mình đầy những vết thương Nghiêm Luật nhăn nhó bước tới.

Thế nhưng bất ngờ hơn khi Tư Mạn lao vào Nghiêm Luật ôm chầm lấy cậu bé, ôm thật chặt, hít hà mùi sữa từ đứa trẻ mà cô sinh ra đó. Nước mắt đọng trên khóe mi nặng nề lăn xuống, ướt đẫm cả vạt áo Nghiêm Luật. Cô gào lên đau đớn:

“Tiểu bánh bao của mẹ. Xin lỗi con, xin lỗi vì đã không nhận ra con. Là mẹ có lỗi với con. Ôi tiểu bánh bao đáng thương của tôi!”

Tư Mạn vồ vập đặt những nụ hôn đầy nước mắt lên trán, mắt, mũi Nghiêm Luật, hết lần này đến lần khác vuốt ve, ôm chầm lấy Nghiêm Luật đến ngã nhào ra.

Hình hài này, gương mặt này là do cô tạo ra. Tại sao cô lại không nhận ra nó? Tại sao đến bây giờ cô mới nhận ra nó?

Nghiêm Luật nhìn thấy phản ứng này liền òa khóc, cậu bé khóc oa oa như bé sơ sinh ôm chặt lấy cổ Tư Mạn ra vẻ oan ức:

“Hức....Luật đã nói Luật là con của Mama....Mà Mama không tin....Hức. Papa thương Mama lắm, ngày nào Papa cũng lên đảo tìm Mama, ngày nào cũng ngắm ảnh Mama. Luật nhớ Mama lắm, đi học lúc nào Luật cũng bị chúng nó nói đồ không có mẹ. Hức....”

Cứ như thể muốn một câu kể hết tất cả mọi chuyện trong suốt thời gian không có Tư Mạn, Nghiêm Luật càng nói, nước mắt càng lã chã trên đôi má phúng phính của cậu bé. Một đứa trẻ năm tuổi đã phải gặm nhấm nỗi nhớ mẹ. Đó chính là điều khiến Tư Mạn day dứt nhất.

“Đừng khóc, con yêu. Mẹ đã về đây rồi. Mẹ của con đây rồi, sẽ luôn ở bên con cho đến khi con không cần mẹ nữa. Mẹ về hơi trễ, con tha lỗi cho mẹ nhé.”

Một lít nước mắt.

Ngày hôm nay Tư Mạn đã thật sự khóc được một lít nước mắt, khóc đến hai mắt cạn khô, khóc đến thâm tâm kiệt quệ.

Hai mẹ con Tư Mạn ôm chặt nhau khóc òa trong nỗi niềm vui sướng. Chúng nhân xung quanh không nhịn được, quay đầu che đi đôi mắt đỏ gay của mình.

Sam chậm rãi bước tới quỳ xuống bên cạnh hai mẹ con nói:

“Là ta đã sai, là ta đã khiến hai mẹ con chia ly. Ta thật sự....” Tuy rằng là vì sự an toàn của cô mới có quyết định đó. Nhưng mỗi lần nhìn Nghiêm Luật khóc vì nhớ mẹ, ông lại tự dằn vặt lương tâm mình.

Kyle với gương mặt phờ phạc cúi đầu:

“Không phải, là vì tôi, chính tôi đã khiến cô đau khổ. Khiến cho Nghiêm Trạch phải đi đến bước này. Nếu không phải tôi nói cho cô biết mọi thứ, không phải tôi hết lần này đến lần khác chia cắt cô và Nghiêm Trạch thì Nghiêm Trạch đã có thể cùng cô sống cuộc sống mà anh ấy mong mỏi....Tôi thành thật xin lỗi.”

Giọt nước mắt muộn màng của Kyle lăn xuống, khi mọi thứ đã trôi đi quá xa, đến mức tử thần cướp đi sinh mạng của Nghiêm Trạch, tất cả mới nhận ra lỗi lầm của mình.

Tư Mạn không đáp lời, cô mặc kệ ai đúng ai sai, lỗi của ai đi chăng nữa thì có gì là quan trọng. Bây giờ cô chỉ muốn khóc, khóc cho Văn Trác đáng thương của cô, người nửa đời đau khổ. Khóc cho Bối gia mù quáng trong bẫy ân oán do Kỷ gia làm ra. Khóc cho Nghiêm Trạch vì cô mà chờ chết. Khóc cho sai lầm khiến cô xa rời Nghiêm Luật năm năm.

Dừng lại.

Tất cả hãy dừng lại đi. Hãy để Tư Mạn được yên một ngày.

James đứng bên cạnh. Thở dài nhìn quang cảnh tang thương lúc này. Hắn bỗng nhận ra rằng bản thân mình, tình cảm của mình không là gì so với tình yêu bất chấp mọi vật cản của Tư Mạn và Nghiêm Trạch. Cái giá mà họ phải trả quá đắt, đủ để khiến họ hết lần này đến lần khác phân ly. Thống khổ mà họ phải chịu quá nhiều, đủ để yêu hận giết chết tâm tư.

Chỉ một lần thôi hắn hi vọng rằng có thể được nhìn Tư Mạn một ngày nào đó nở nụ cười hạnh phúc cho dù bên cạnh có là Nghiêm Trạch đi chăng nữa, hắn cũng có thể vui vẻ chúc phúc chứ không phải như bây giờ hay như năm năm trước. Đau khổ đến kiệt quệ.