*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một sáng sớm tháng chạp sơ bát1, Giang Ngạc tinh thần sung mãn đẩy ra đại môn của Phong Nhã Tụng, xách một hũ sành to, cực kỳ thân thiện la cà đến nhà hàng xóm hòa thượng trên núi.

Từ khi Phong Nhã Tụng cái cục ung nhọt chết bầm này từ Sơn Đông chuyển đến Hà Nam Tung Sơn, phong thủy bảo địa sắc tức thị không không tức thị sắc này cũng liên lụy lây nhiễm vài phần yêu nghiệt.

Trong quá khứ, đã từng hiếm thấy có một ngày Quý Độc Chước cùng Giang Ngạc phát sinh mâu thuẫn. Hai người này tính nết đều biến thái không giống bình thường, rõ ràng sớm phải ồn ào trên mái nhà người khác, vậy mà bên này Giang Ngạc nâng chén chỉ uống trà. Mà Quý Độc Chước cũng không nói nhiều một câu, cười tủm tỉm gói ghém cá a thịt a gà a vịt a trong nhà, lại đổ đầy một bầu hảo tửu, giữa đêm hôm khuya khắt ngồi trên đầu Phật Tổ uống rượu ăn thịt.

Bên dưới một đám đệ tử thiếu lâm đều kêu khóc không ngừng, hắn lại ung dung khẽ nghiêng bầu rượu, hương rượu lâu năm lưu lại trên cổ của Phật Tổ kim thân. Quý Độc Chước rất nho nhã dùng đũa gắp một miếng thịt lừa, đối rượu đương ca: “Rượu thịt trôi qua ruột, Phật Tổ giữ trong lòng. May mắn lắm thay, cất lời ca hát (câu sau nằm trong bài “Quy tuy thọ” của Tào Tháo, bản dịch của Điệp luyến hoa)”.

Cuối cùng các thiếu lâm hòa thượng vẫn luôn theo đuổi chủ nghĩa hòa bình quỳ trước đại môn của Phong Nhã Tụng khóc một ngày một đêm, mới mời được đại Phật tôn giáng yêu trừ ma này.

Sau đó theo thông tin nội bộ tiết lộ, nếu như lúc đó Giang Ngạc ra ngoài muộn một canh giờ, đám hòa thượng này chỉ có thể lấy cái chết để tỏ rõ ý chí. Đương nhiên, rốt cuộc Giang Ngạc có tính toán chính xác thời gian từ cửa phòng đi ra hay không, người ngoài đã không thể nào biết được. Duy một điều có thể lý giải chính là, trong trận giằng co kia, Giang đại hiệp dùng phương thức phong quang nhất tự tìm một biện pháp nhận lão bà về nhà.

Tây Vực có một triết nhân nói rất hay, sơn bất tựu ngã, ngã tắc tựu sơn (núi không phải là ta nhưng ta chính là núi, chắc là ý chỉ thích nghi với hoàn cảnh, nhập gia tùy tục).

Từ lần đó trở đi, Thiếu Lâm Tự từ trên xuống dưới hơn một trăm hòa thượng lập tức học cách mắt nhắm mắt mở, hai người này muốn đánh muốn nháo tùy bọn họ, quản liền không quản nữa, chỉ là cuối năm thanh toán chút phí tham quan tu sửa.

Chuyện kể rằng một ngày này, chủ trì đại sư khoác áo cà sa, vừa mở cửa, liền trông thấy Giang Ngạc đang tựa nơi cửa.

Chủ trì đại sư một bên trong lòng kêu to… Không tốt! Lại phá sản rồi!… một bên từ mi thiện mục cười: “Giang thí chủ cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ hôm qua lại giáng yêu trừ ma suôn sẻ?”

Giang Ngạc đặt hũ sành trên mặt đất, xoa xoa bắp thịt mỏi nhừ: “Con yêu nghiệt này đạo hạnh không bình thường, may mắn gặp ta lòng dạ từ bi, được ta dốc sức trấn áp một đêm.”

“Thí chủ xả thân vì nghĩa, a di đà Phật, tình cảm này thật đáng kính trọng.” Lão hòa thượng hai tay chắp trước ngực, chỉ mong bọn tiểu đồ đệ khẩn trương giấu hết những thứ có giá trị, “…Như vậy, Giang thí chủ đêm nay cũng xin vì cao sơn Thiếu Lâm chúng ta bảo trụ chốn cực lạc này.”

Giường chiếu nóng hầm hập đã lạnh nửa bên, Quý Độc Chước trở mình một cái, mở đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. Đêm qua là lần thứ mười mưu đồ phản công thất bại, hôm nay đã là tháng chạp sơ bát, xem ra Giang đại hiệp sáng sớm chắc chắn là đến miếu của lão hòa thượng xin lạp bát chúc2 rồi. Tưởng tượng hương vị ngòn ngọt bùi bùi của lạp bát chúc, hắn ngáp một cái, quyết định rất phúc hậu trở mình tiếp tục ngủ.

Ngủ lại một hồi, “rầm” một tiếng, cửa phòng liền bị mạnh mẽ đá văng.

Thiệp Giang thu hồi chân ngọc thon dài, mở đào hoa phiến, thiên kiều bách mị tiến về phía trước: “Bẩm báo lâu chủ, sư phó của trù phòng nói sơn dược3 phải dùng làm bữa trưa tìm không thấy.”

Sơn dược…

Quý Độc Chước vắt óc gian nan nghĩ một chút, tựa hồ tối hôm qua có thấy qua. Hắn mơ mơ màng màng vươn tay mò một vòng trên giường, không có kết quả. Không hề nghĩ ngợi, trực tiếp sờ hậu đình của mình.

Ngô, quả nhiên ở chỗ này.

Một tay chống lưng, một tay chậm rãi rút sơn dược ra ngoài, Quý Độc Chước tiện tay ném cái thứ vẫn còn ấm nóng này qua một bên: “Không có chuyện gì, xin đừng quấy rầy ta, ta vẫn còn muốn ngủ.”

Thiệp Giang chân ngọc khẽ dao động, nhẹ nhàng tránh đi sơn dược bị ném qua, cung phiến che miệng: “Lâu chủ a, lần này là sơn dược, lần trước là dưa chuột, lần trước nữa là củ cải. Cứ tiếp tục như vậy, thứ chúng ta có thể ăn càng ngày càng ít a.” (A a a, giờ ta mới biết Giang đại ca thích dùng toy a~ ;)))

“Hiện tại còn hơi sớm, đợi khi các ngươi không thể ăn lại đến tìm ta xin chỉ thị đi.”

Thiệp Giang nhìn sơn dược phía sau chậc chậc lưỡi: “Có điều a, lâu chủ a, ta thực sự không ngờ Giang đại hiệp lại có sở thích này.”

Quý Độc Chước ngáp một cái, xoa xoa thắt lưng bị lăn qua lăn lại nửa đêm, tiếu ý doanh mãn: “Cái này ngươi không hiểu đi, đại ngược thương thân, tiểu ngược di tình. (ngược lớn tổn hại sức khỏe, ngược nhỏ vui vẻ thỏa mãn).”

[HOÀN]

Chú:

1. Tháng chạp sơ bát: ngày mồng tám tháng 12

2. Lạp bát chúc: cháo mồng tám tháng chạp, dùng nếp, đậu và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc đạo vào ngày này nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian cũng lưu truyền thành tục lệ

3. Sơn dược: củ mài… aka sex toy ;)))