Hôm nay, Đại thái thái hết sức vui vẻ, để Tử Quyên chải cho bà búi tóc từng thịnh hành một thời, bên phải cài một cây trâm hoa lựu bằng vàng ròng khảm hồng ngọc, bên trái cài một cây thoa bằng ngọc xanh biếc, mặc một chiếc áo choàng ngoài thêu hoa văn hình mây, cả người toát lên vẻ phú quý tường hòa, ngồi ngay ngắn ở trên giường cười nói: “Các con đều tới sớm như vậy sợ là vẫn chưa dùng điểm tâm, đợi chút nữa cùng ăn với ta ở đây đi. Hôm nay Đại tỷ của các con trở về. Các con có lẽ đã lâu không gặp, tỷ muội náo nhiệt một chút.”

Mấy vị tiểu thư vội vàng đáp dạ.

Nhóm di nương cũng tới thỉnh an.

Tới đầu tiên là mẫu thân thân sinh của Đông Tích Ngọc, Mai di nương – thị tỳ của Đại thái thái. Theo sau là Hạ di nương, bà là người Tô Châu, mi tâm tinh tế giống nữ tử Giang Nam hiền thục, đôi mắt đẹp chuyển động trong suốt như sóng nước lóng lánh. Bà mặc kiện áo ngoài màu hoa sen thêu lan, váy thêu hoa, vừa vào tới cửa liền tựa như một cơn gió xuân tiến vào, làm người hai mắt sáng ngời.

Ngay cả Tích Thu thường xuyên gặp mặt nhìn thấy tư sắc của mẫu thân thân sinh của mình như vậy cũng nhịn không được mà thán phục.

Vẻ đẹp này cho dù y phục bằng vải thô cũng không cách nào che giấu hào quang.

Ánh mắt Đại thái thái khẽ động, nhìn La di nương ở phía sau đi theo vào. Ngoại trừ Vương di nương đang đi theo hầu hạ Đại lão gia, La di nương là người vào phủ lâu nhất, lại là người do quan trên ban tặng, địa vị không chỉ không cao mà còn hơi phức tạp, sinh được Ngũ tiểu thư ba tuổi thì chết yểu, cách năm hoài thai Lục thiếu gia, không đến bảy tháng thì sinh non. Đại phu nói bà khó có thể hoài thai lần nữa.

“Đều ngồi cả đi, lão gia cũng sắp trở về kinh báo cáo công tác rồi. Trước đó vài ngày có gửi thư báo Vương di nương đang có thai, đang trên đường hồi kinh. Ta lại bởi vì di thái thái tới mà thêm nhiều việc, các muội hãy giúp đỡ trông nom thêm.”

Tích Thu nhíu mày, chú ý tới trong mắt La di nương loé lên phẫn hận.

Nàng không khỏi kinh hãi, có loại ảo giác phong vân gợn sóng.

Tâm tư chợt lóe, Mai di nương đã dẫn đầu đứng dậy, trên mặt tràn đầy nụ cười lấy lòng: “Thiếp thân không có bản lĩnh gì, nhưng chăm sóc người lại rất thuần thục. Hạ tỷ tỷ trầm ổn, La tỷ tỷ cơ trí, chắc chắn sẽ không phụ mong đợi của thái thái.” Bà mặt mày ôn thuận, mặc một kiện áo hoa màu xanh biển hoa văn bảo tướng, váy xòe màu mật ong xếp ly có hoa văn dưới chân váy, chải tóc búi cùng hai cây trâm hoa mai bằng vàng ròng. Nếu không biết tuổi thật của bà, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì so ra còn lớn hơn Đại thái thái mấy tuổi.

Chủ tớ kẻ xướng người hoạ, Hạ di nương cũng nhận lời, La di nương dù không muốn cũng chỉ có thể đứng dậy làm theo.

“Tam nha đầu cũng lớn rồi, di nương con thân thể đã không tiện, chờ bà ấy trở về con liền dọn qua ở một thời gian đi, cũng thuận tiện chăm sóc.”

Tích Thu nhìn thấy trên khuôn mặt Đông Tích Ngôn nhanh chóng hiện lên sự vui thích, không ngừng nói lời cảm tạ.

Khóe miệng La di nương hiện lên một chút ý cười châm chọc, sắc mặt Hạ di nương trắng bệch, chỉ có thần sắc Mai di nương không thay đổi gì, cúi đầu đứng ở nơi đó.

Nhóm di nương lui ra ngoài, khuôn mặt Phòng ma ma tràn đầy ý cười xuất hiện ở phía sau rèm: “Thái thái, Đại tiểu thư cùng Đại cô gia đến rồi.”

Đại thái thái đứng lên, tự mình vén rèm lên, lại cảm thấy như vậy không ổn, xoay người ngồi trở lại trên thảm nỉ phô trên giường, nói với Phòng ma ma: “Ngươi tự mình đi nghênh đón đi.”

Bên này di thái thái dẫn Từ Thiên Thanh tiến vào: “Hoa Nhi đã về rồi ư?”

Mấy vị tiểu thư đứng dậy hành lễ, lại hành lễ với Từ Thiên Thanh, sau đó lại tuần tự ngồi xuống.

Đại thái thái cười nói: “Buổi sáng mới thông báo sẽ trở về mà giờ này đã về tới rồi.”

Di thái thái cũng mong mỏi ngóng chờ: “Thật đúng là vậy, cũng không biết đứa nhỏ này khởi hành từ lúc nào. Từ cổng Nam đến đây phải đi qua hơn nửa kinh thành, sợ là Đại cô gia của chúng ta mệt mỏi cũng không được nghỉ ngơi tốt.”

Ánh mắt Từ Thiên Thanh rơi vào trên người Tích Thu đang ngồi ngay ngắn hiện lên tia thất vọng. Nàng búi kiểu tóc trụy mã kế, cài trâm hoa sen bằng ngọc bích cùng trâm hoa màu hồng phấn to cỡ ngón tay.

Cứ tưởng nàng sẽ thích.

Lại nghĩ đến tính tình nàng cẩn thận, tự trách mình suy nghĩ quá nhiều.

Ý niệm vừa hiện lên, ngoài cửa vang lên tiếng hành lễ của nha hoàn, bà vú hết đợt này đến đợt khác, Tích Thu vội vàng đứng lên, muốn tránh đến phía sau tấm bình phong.

Đại thái thái xua tay, ý bảo các nàng không cần né tránh: “Đều là người trong nhà, không cần nhiều quy củ như vậy. Lại nói lão gia, Nhị thúc đều không ở nhà, Đại ca các con cũng đang ở trường, cô gia ngồi không bao lâu, cùng nhau trò chuyện đi.”

Sắc mặt Tích Thu khẽ biến, cúi đầu nghiêng người ngồi xuống.

Mọi người vừa cùng nhau ngồi xuống, rèm đã được vén lên.

Đại tiểu thư Đông Tích Hoa đi vào như một cơn gió, khuôn mặt trái xoan có chút gầy gò, mặc áo ngoài màu đỏ thêu hoa tản mát bằng chỉ vàng, váy gấm hoa quỳnh trắng bằng tơ chỉ vàng, cài cây trâm vàng phượng hoàng giương cánh, sáu mặt khảm ngọc, ánh vàng lấp lánh, rực rỡ cả phòng nhưng vẫn không thể che được nét ảm đạm giữa mi tâm.

Theo sau là một vị nam tử, Tích Thu nhanh chóng liếc nhìn, hắn mặc một bộ y phục màu xanh băng nhạt, bên hông đeo đai lưng màu xanh thẫm thêu tiên hạc tề phi, dáng người thẳng tắp thon dài, ánh mắt ôn hòa thanh nhã, khóe môi hơi cong mang theo ý cười, tạo cho người ta cảm giác như tắm gió xuân, phóng khoáng cởi mở.

Từ Thiên Thanh cùng đứng dậy chào hỏi. Đứng ở cạnh nhau, Từ Thiên Thanh mũi cao mày kiếm, màu da trắng nõn, hơi có vẻ ngây ngô nhưng lại có nét thiếu niên bồng bột, tinh thần phấn chấn; còn hắn thì thành thục ổn trọng, tuấn mỹ cao quý, mỗi người mỗi vẻ.

Tích Thu nghĩ đến một từ của kiếp trước: ‘Cao phú soái’.

Hai loại phong cách như vậy, nếu thêm một người có bộ dáng lão phu tử như Đông Thận Chi ở đây, sợ là đủ cả ba đời già, trẻ, trung niên.

Quả nhiên, hai má Đông Tích Ngọc ửng đỏ, cúi đầu không dám ngẩng lên.

Đông Tích Ngôn vẫn ngồi ngay ngắn, Tích Thu không khỏi âm thầm kinh ngạc, chuyển mắt lại mới phát hiện khăn trong tay nàng đã thay đổi hình dạng.

Có lẽ là do quan hệ huyết thống, Đông Tích Nghiễn tự nhiên hào phóng đứng dậy, vui mừng nhìn tỷ tỷ mình.

Tiêu Diên Diệc cùng Đông Tích Hoa hành lễ với Đại thái thái, lại bái kiến di thái thái, cùng chào hỏi chúng tỷ muội. Đông Tích Hoa đến ngồi bên cạnh Đại thái thái, Tiêu Diên Diệc thì ngồi ở trên ghế gỗ lim toả ra mùi cỏ linh chi ở một bên, rũ mắt uống trà.

“Con, đứa nhỏ này vẫn không có bộ dạng trưởng thành gì cả, nói là làm liền. Nương còn nghĩ là đến cuối giờ thìn con mới đến, không ngờ lại đến sớm như vậy.” Bà nhìn về phía Tiêu Diên Diệc, ôn nhu nói: “Khiến Đại cô gia cũng bị liên luỵ theo.”

Trong lời nói có chút kiêu ngạo.

Đông Tích Hoa thẹn thùng, không thuận theo: “Nương…”

Tiêu Diên Diệc đặt tách trà xuống, đứng dậy lưu loát chắp tay bái một cái: “Tích Hoa mong nhớ nhạc mẫu, tế tử cho là cùng nói chuyện xua đi mệt nhọc.”

Thân phận cô gia cao quý, đối với bà kính trọng như vậy, lại che chở nữ nhi, tâm lý thoải mái, dễ chịu, gật đầu nói: “Hầu gia có tin tức trở về chưa, sức khỏe của người có tốt không?”

Tiêu Diên Diệc nói: “Đại ca hết thảy đều tốt, tháng trước mới gửi tin về.”

Đại thái thái yên tâm, lúc này mới yêu thương kéo tay nữ nhi: “Con gấp gáp như vậy trở về là có chuyện gì?”

Đông Tích Hoa cười duyên, Tích Thu cảm thấy nụ cười này có chút khô cứng: “Nào có việc gì, chính là biết dì cùng biểu đệ tới nên muốn trở về thăm một chút.”

Nói rồi đánh giá Từ Thiên Thanh, lại dạo qua một vòng trên khuôn mặt xinh đẹp đoan trang của Đông Tích Nghiễn như có điều suy nghĩ.