“Lạc Khắc đâu! Bảo nó lăn ra đây cho ta——”

Tiếng rống giận giận dữ vang lên trên không bộ lạc thú nhân, tựa như một tia sấm hạ xuống, ầm ầm chấn động làm mọi người trở tay không kịp.

Khóe mắt Uy Tạp Đặc nhịn không được run rẩy vài cái, đối mặt với người bằng hữu đang phẫn nộ, phụ thân của An——Mục Pháp Sa, hắn thực sự không biết mở miệng thế nào.

Hai nhóc con chết tiệt kia, chuồn nhanh thật!

“An đâu? Cũng lăn ra đây cho ta——”

Tiếng rít gào bắt đầu thăng cấp, nhìn bộ dáng hung tợn của thú nhân rất có tư thế nếu không tìm thấy người sẽ phá hủy cả bộ lạc.

“Mục Pháp Sa… bọn nó không có trong bộ lạc.”

Uy Tạp Đặc đỡ thái dương, bất đắc dĩ mở miệng.

“Ngươi nói cái gì! Bọn nó đi tới chỗ chết tiệt nào——”

Thú nhân túm lấy áo bằng hữu, tức sùi bọt mép, hai mắt đỏ bừng, cho dù không biến hóa thành hình thú nhưng bộ dáng của y giờ phút này không khác biệt gì một con sư tử đang cuồng nộ.

“Ngươi bình tĩnh chút coi…”

“Ngươi bảo ta làm thế nào bình tĩnh! Lạc Khắc, cái tên xú tiểu tử kia——nó cư nhiên dám——”

“Sự việc cũng xảy ra rồi, ngươi tức giận có làm được gì, bình tĩnh chút nghe ta nói…”

“Còn nói cái gì! Ta phải lột da tên nhóc đó!”

“Mục Pháp Sa, ngươi…”

“Rống——tên xú tiểu tử kia, đừng để ta bắt được, nếu không——”

“Mục Pháp Sa, ngươi đủ chưa!” Địch Đặc tức giận kéo bầu bạn, nén giận trừng mắt lườm đối phương: “Ngươi dọa đứa nhỏ.”

Đứa nhỏ? Đứa nhỏ gì ở đây?

Tầm mắt cơ hồ sắp phun ra lửa từ gương mặt bầu bạn đi xuống, dừng lại ở một đoàn lông xù màu trắng đang run rẩy——

Đây là cái gì?

“Nhìn này, Mục Pháp Sa, đây là đứa nhỏ của An cùng Lạc Khắc.”

Địch Đặc cười tủm tỉm nắm hai chân trước bé xíu của tiểu sư tử trắng giơ lên, quơ quơ trước mặt thú nhân.

“Ngươi xem, thực đáng yêu đúng không, màu trắng nha~~~”

“…” Đại não thú nhân trống rỗng, cơ thể cứng ngắc mắt to trừng mắt nhỏ với tiểu sư tử.

“Đến, ôm một cái đi.” Địch Đặc yêu thích không thôi, nhéo nhéo móng vuốt đầy thịt mềm mại của tiểu sư tử. Hắn luôn tiếc nuối, sau khi sinh An, hắn không thể sinh thêm tiểu thú bảo bảo nữa. Giờ thì tốt rồi, đứa nhỏ của An và Lạc Khắc đã bù lại tâm nguyện của hắn.

“Giống Lạc Khắc trước đây như đúc nga, thật đáng yêu.”

“Nó… nó…”

“Nó cái gì mà nó a~” Địch Đặc tức giận liếc bầu bạn: “Đừng đó đứng ngốc ở đó, mau tới ôm một cái.”

“Này thực sự là đứa nhỏ của Lạc Khắc với An à?” Mục Pháp Sa nuốt nước miếng, nhìn tiểu thú bảo bảo có chút động tâm, lại có chút nghi hoặc: “Sao lại là màu trắng?”

“Bởi vì nó bất đồng với mọi người, sau này sẽ rất mạnh nha.” Địch Đặc cười tủm tỉm ôm tiểu sư tử trong lòng, làm đối phương ngao ô ngao ô kêu la một trận.

“Thật sao?”

“Đương nhiên, chính miệng Khải Ân nói mà.”

Ánh mắt thú nhân đột nhiên sáng ngời: Khải Ân nói thì nhất định là đúng.

“Ha ha ha, không hổ là huyết thống của ta!” Mục Pháp Sa chuyển giận thành hỉ, sang sảng cười ha hả.

“Đến, cho ta ôm một cái.”

“Không, mới nãy cho ngươi ngươi lại không chịu ôm, giờ đừng có giành với ta.”

“Để ta ôm một chút.”

“Không được, ta còn chưa ôm đủ.”

“Ô ô…”

“A! Ngươi nhẹ chút, làm đau nó.”

“Vậy ngươi cho ta ôm một cái.”

“Không được!”

“…”

Tình huống gì đây? Vậy là không sao nữa à?

Uy Tạp Đặc bây giờ không chỉ khóe mắt run rẩy mà hắc tuyến cũng phủ đầy cả đầu rồi——

Kháo! Cái gia tộc này muốn yêu thế nào thì cứ thế ấy đi, hắn mặc kệ!

Hoàn Pn.