Đó là ngày sinh nhật 14 tuổi của Chu Khiêm.

Người mẹ Á Nhan hiếm khi dậy sớm, buổi trưa lại mang đến một chiếc bánh kem, nói rằng muốn chúc mừng sinh nhật cho Chu Khiêm. Người cha Chu Sùng Sơn như thường ngày vẫn không có ở nhà.

Tinh thần của Nhan Á hôm ấy khá tốt, cô bày tỏ sự quan tâm hiếm có với Chu Khiêm, hỏi thành tích học tập gần đây của con trai, hỏi bạn bè xung quanh như thế nào, còn nói lâu rồi không nhìn thấy Bạch Trụ, có muốn buổi tối mời Bạch Trụ đến nhà ăn cơm hay không.

Chu Khiêm đáp câu được câu mất, sau đó cảm thấy phiền vì bị hỏi quá nhiều nên hỏi: “Mẹ hỏi về giáo viên của con, nhưng mẹ biết bây giờ con đang học lớp mấy không?”

Nhan Á ngạc nhiên: “Cấp một? Hay là cấp hai?”

Chu Khiêm trợn mắt, Nhan Á do dự một chút, khi muốn hỏi thêm thì Chu Khiêm liền bỏ đũa xuống, đứng dậy bỏ đi: “Tối nay con sẽ không về.”

Nhan Á cả ngày luôn ủ rũ không biết vì sao bây giờ lại bạo phát, tức giận tột độ.

Cô gọi Chu Khiêm lại, giọng điệu đanh thép: “Để chuẩn bị cho sinh nhật của con, mẹ đã phải chịu khổ một ngày. Khiêm Khiêm, dù sao đi nữa mẹ cũng là mẹ của con! Con làm như vậy có phải quá đáng lắm không, có bao giờ con cho mẹ một sắc mặt tốt không hả?”

Chu Khiêm quay đùa, cười lạnh hỏi: “Vì sao con phải chừa sắc mặt tốt cho mẹ? Mẹ đã làm gì mẹ biết không? Chẳng phải mẹ đã sớm bán con đi rồi sao? Con gọi mẹ bằng một tiếng mẹ là đã cố gắng lắm rồi!”

Chu Khiêm ở độ tuổi này hiển nhiên vẫn chưa trầm ổn như khi trưởng thành.

Lời của Nhan Á khiến tinh thần của cậu bé vốn không ổn định trở nên kích động hơn. Cậu bé vào phòng bếp, lấy kem trên bánh sinh nhật ném về phía mẹ mình. Gương mặt xinh đẹp không có sinh khí của Nhan Á cùng bộ sườn xám tinh xảo ngay lập tức trở nên hỗn độn.

Nhan Á tức giận đến phát run, cô cũng cầm một miếng bánh kem đi đến trước mặt Chu Khiêm, giơ tay tát thẳng vào mặt con trai.

Nhưng cuối cùng bàn tay cô không giáng xuống, miếng bánh kem rơi thẳng xuống đất.

Lau kem trắng trên tóc, cô giơ tay chỉ vào Chu Khiêm: “Con không có tư cách chỉ trích mẹ!”

Chu Khiêm hỏi lại: “Vì sao con lại không có tư cách?”

Nhan Á: “Vì con nợ mẹ!”

Chu Khiêm đáp trả: “Sao con lại nợ mẹ? Ý mẹ là số tiền mẹ đã chi cho con sao? Không phải số tiền đó vốn là của Chu Sùng Sơn hả?! Làm sao, nhà họ Chu sụp đổ, mẹ sợ không có ai làm ATM cho mẹ, cho nên muốn tìm con tính nợ? Mẹ yên tâm, chờ con lớn thêm một chút nữa, con sẽ trả toàn bộ mọi thứ lại cho mẹ!”

Hít sâu một hơi, Nhan Á nói.

Ban đầu cô và Chu Sùng Sơn thật sự yêu nhau, nhưng sau khi phát hiện ra bộ mặt thật của đối phương, cô đã từng muốn rời khỏi gã 3 lần ——

Lần đầu tiên, cô phát hiện gã bao nuôi tình nhân ở bên ngoài, phát hiện gã vốn không phải người đàn ông hoàn mĩ như mình tưởng, cô cũng đã nói lời chia tay với Chu Sùng Sơn, nhưng ngay lúc đó, cô nhận ra mình mang thai. Thứ nhất, cô không thể phá thai. Thứ hai, không biết vì sao người nhà của Chu Sùng Sơn biết, họ đích thân tìm cô để khuyên bảo, cô yếu đuối, đồng ý kết hôn.

Lần thứ hai là khi Chu Khiêm 1 tuổi.

Sức khỏe của Nhan Á không tốt, khi sinh Chu Khiêm cũng chỉ còn nửa cái mạng. Năm Chu Khiêm 1 tuổi, sức khỏe của cô mới dần hồi phục lại.

Đêm đó, Chu Sùng Sơn ngang nhiên dẫn người tình về nhà ở qua đêm, Nhan Á bỏ về nhà, quyết tâm phải rời đi. Nhưng sau khi về quê, Chu Khiêm bỗng nhiên bị viêm phổi.

Ban đầu, Nhan Á một mình dẫn Chu Khiêm đến bệnh viện địa phương, bác sĩ ở đây có trình độ hữu hạn, cho Chu Khiêm uống thuốc cảm như bình thường, nhưng một tuần trôi qua, cậu bé chẳng những không chuyển biến tốt đẹp hơn mà ngược lại ngày càng nghiêm trọng hơn, có một lần sốt cao đến hôn mê, cứ tiếp tục kéo dài thì sẽ chết.

Cùng đường, Nhan Á phải liên lạc với Chu Sùng Sơn. Dựa vào quan hệ của nhà họ Chu, trong vòng vài ngày Chu Khiêm đã được mang đến bệnh viện nhi đồng tốt nhất ở thành phố bên cạnh, khi đó mới tìm hiểu được cặn kẽ bệnh tình.

Sự kiện này khiến Nhan Á nhận ra rằng một mình cô không thể chăm sóc được Chu Khiêm.

Lần thứ ba, Chu Khiêm 5 tuổi, Chu Sùng Sơn thua bạc, lần đầu tiên động thủ đánh Nhan Á.

Nhận ra chồng đã dần thay đổi, Nhan Á tiếp tục muốn bỏ chạy, đã chuẩn bị xong hành lý. Cô chính thức đưa giấy ly hôn ra đề nghị với Chu Sùng Sơn.

Cô không quyền không thế, không tìm được luật sư tốt cho mình, vì vậy bị thua thiệt nặng nề.

Chu Sùng Sơn lại nói rằng một là cô phải mãi mãi ở lại nhà họ Chu, hai là cút khỏi ngôi nhà này và không bao giờ được phép quay lại.

Nhan Á cắn răng nói chỉ cần mang con trai theo, không cần mang những thứ khác.

Nhưng đã quen sống sung sướng, Chu Khiêm đòi mua mô hình nhân vật hoạt hình không còn xuất bản nữa, Nhan Á nói mình không có tiền mua, Chu Khiêm khóc lóc quấy Nhan Á suốt một ngày. Sau đó cậu bé lại nói sashimi mà cô mua không tươi, cậu bé muốn ăn đồ tươi vận chuyển trực tiếp từ Hokkaido đến, Nhan Á tiếp tục nói không thể mua được.

Nhan Á biết một đứa trẻ bé như vậy làm gì biết được hải sản nào tươi hay không, làm sao biết chúng được vận chuyển đến từ đâu. Đứa trẻ này chỉ đang nói như vẹt vì cả ngày đều đi theo Chu Sùng Sơn, mưa dầm thấm đất, học thói ba hoa như bè lũ của Chu Sùng Sơn. Bởi vòng bạn bè của Chu Sùng Sơn phần lớn đều là những tên nhà giàu mới nổi.

Điều này cũng khiến cô nhận ra rằng cô không thể ly hôn, cô cũng không thể nuôi nổi Chu Khiêm.

Cô cũng không thể bỏ rơi con trai mình để trốn thoát, vì vậy con đường duy nhất mà cô có thể chọn là sống phụ thuộc vào Chu Sùng Sơn.

Nói liên miên một lúc lâu, hít một hơi, Nhan Á khôi phục bình tĩnh.

Những lời này của cô như đang tự thuyết phục bản thân, cho nên cô nhìn Chu Khiêm, nói: “Mẹ vốn đã có cơ hội rời khỏi tên khốn Chu Sùng Sơn từ lâu, nhưng vì con, mẹ mới bị nhốt ở đây. Chu Khiêm, vì con, mẹ mất hết tự do. Con nợ mẹ.”

Chu Khiêm bật cười: “Mẹ mất hết tự do? Vì sao con không thấy Chu Sùng Sơn coi trọng mẹ vậy? Con cũng không bao giờ thấy ông ta coi trọng đứa con trai này! Vì sao ông ta phải một hai nhốt mẹ lại chứ?”

Nhan Á nói: “Đó là vì sau này Chu Sùng Sơn thua bạc nhiều, tâm tính dần trở nên độc ác hơn. Anh ta đã từng yêu mẹ, tính chiếm hữu cao. Anh ta có thể tìm tình nhân ở bên ngoài nhưng anh ta muốn mẹ phải luôn luôn yêu một mình anh ta!”

“Anh ta cũng từng yêu thương con. Ít nhất nhà họ Chu luôn suy xét con cháu trong nhà, anh ta cũng không đối xử quá tệ với con. Bản thân con cũng biết rõ điều đó. Nhưng chỉ vì sao này thua bạc quá nhiều… Anh ta mới thay đổi thành một con người khác.”

“Tóm lại, khi mẹ đã mất cơ hội rời đi, mẹ không thể rời khỏi đây. Kéo dài tới tận bây giờ, một người không có công ăn việc làm như mẹ làm sao có thể nuôi nổi con? Chu Khiêm, là do con, con làm liên lụy mẹ.”

Tinh thần của Chu Khiêm đã có vấn đề từ trước, cậu bé điên tiết, nhưng không muốn cãi nhau với Nhan Á nữa, vì vậy cậu bé dùng hết sức phá hư phòng bếp. Phá xong, cậu bé chạy ra khỏi cổng.

Vốn Chu Khiêm đã hẹn Bạch Trụ cùng nhau thăm quan bảo tàng thiên văn học vào buổi chiều, đến tối lại cùng nhau ăn cơm rồi đi xem phim. Chu Khiêm lại thất hẹn, một mình chạy tới chỗ ngắm sao của riêng hai người.

Không biết vì sao Bạch Trụ lại có thể tìm đến.

Khi đó Chu Khiêm cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Vì cố kỵ, Chu Khiêm chưa từng một lần kể với Bạch Trụ chuyện của Trương Ngạn Quân, vì vậy lần này cậu bé cũng chỉ nói rằng mình cãi nhau với mẹ.

Bị Nhan Á động chạm, bệnh tình lại tái phát, Chu Khiêm không thể phản bác mẹ, bây giờ suy nghĩ lại thì càng giận hơn, nhịn không được mà dong dài với Bạch Trụ: “Mẹ em nói gì vậy? Mẹ không có việc làm là vấn đề của em sao? Vì sao mẹ lại không tự mình học tập, phát triển bản thân?”

“Mẹ của anh hơi vô tâm… Nhưng dì ấy rất giỏi. Dì ấy tốt nghiệp đại học liền thi CPA*, làm kế toán bận rộn như vậy mà dì ấy cũng có thể tự học tiếng Anh đi thi cả ACCA*. Ngược lại, mẹ em mỗi ngày chỉ biết xem ti vi rồi ngủ, lấy tiền của Chu Sùng Sơn rồi yên tâm thoải mái, sao mẹ lại có thể không xấu hổ nói rằng do em nên bà ấy mới như vậy?”

*Certified Public Accountants, một chứng chỉ đặc biệt dành riêng cho những người làm trong ngành kế kiểm toán do Bộ Tài chính cấp. Người sở hữu chứng chỉ CPA sẽ được các hiệp hội trong ngành tại nhiều quốc gia công nhận về năng lực chuyên môn. Do đó, họ thường có nhiều cơ hội để chứng tỏ năng lực của bản thân và tìm được nhiều công việc tốt trong ngành.

*Kế toán công chứng Anh quốc được cấp bởi Hiệp hội Kế toán Công chứng Anh quốc ACCA (The Association of Chartered Certified Accountants).

Hít sâu một hơi, Chu Khiêm nói tiếp: “Còn nữa, vì sao vì mang thai em nên mẹ lại không thể rời đi… Khi đó em là thứ gì chứ? Em chỉ là một phôi thai không có tư tưởng trọng bụng mẹ mà thôi. Em có thể chủ đạo thay đổi suy nghĩ của mẹ được không? Phá thai, hay giữ em lại, vốn là suy nghĩ của mẹ, vì sao mẹ lại trách em chứ? Nếu em được lựa chọn, em không bao giờ muốn đầu thai vào nhà họ Chu!”

“Không thể nuôi nổi em, thật buồn cười. Khi đó em mới 5 tuổi, em biết cái gì chứ? Bạn bè của Chu Sùng Sơn là mấy tên nhà giàu mới nổi thích ba hoa chích chòe, em học theo nói vài câu, mẹ lại tin là thật. Không, xét đến cùng là do mẹ yếu đuối, mẹ…”

Lời nói của Chu Khiêm dần yếu ớt hơn. Cậu bé ngồi trước gió, chôn đầu không nói thêm gì.

Bạch Trụ tiến lên, vươn hai tay ôm lấy mặt Chu Khiêm, nâng đầu cậu bé lên.

Chu Khiêm không muốn nhìn Bạch Trụ.

Ánh mắt hai người chạm nhau, gió thổi tung tóc mái Chu Khiêm, Bạch Trụ nhìn thấy đôi mắt của đôi phương đỏ bừng.

“Chu Khiêm à, không sao đâu.” Bạch Trụ nhẹ nhàng ôm lấy Chu Khiêm, dịu dàng vuốt v e sống lưng cậu bé: “Anh biết em rất quan tâm đ ến mẹ. Đây không phải là chuyện xấu hổ khi thừa nhận.”

Khi há miệng, Chu Khiêm nấc nghẹn, những lời châm chọc Nhan Á lúc trước liền thay đổi: “Nhưng em thấy lời mẹ nói cũng không sai. Em sẽ cảm thấy… cảm thấy mẹ rất đáng thương.”

“Tâm lý của mẹ không bình thường. Mẹ cảm thấy mẹ phải ngủ với Chu Sùng Sơn để kiếm tiền nuôi em, nên mẹ đem em ——”

Mẹ đem em bán cho Trương Ngạn Quân, có lẽ sâu trong thâm tâm mẹ cũng cảm thấy không vấn đề gì, thậm chí đó là cách mẹ trả thù. Làm như vậy, mẹ sẽ cảm thấy mình ít bị thiệt thòi hơn.

Những lời này đã chực chờ ngay trên đầu lưỡi Chu Khiêm, nhưng cuối cùng cậu bé không nói ra thành lời.

Nhan Á từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người, khi còn ở nhà, cha mẹ xem cô chẳng khác gì công chúa. Ở ngoài cũng có vô số đàn ông bằng lòng đi theo cô, từ nhỏ cô chưa từng ăn khổ, đã sớm quen thói không chịu nỗ lực.

Sau khi cha mẹ qua đời bất ngờ vì tai nạn giao thông, cô chỉ còn lại một mình. Giữa thời điểm khó khăn, cô gặp Chu Sùng Sơn, một người chẳng khác gì chúa cứu thế, kéo cô lên chín tầng mây.

Cô vốn là một bông hoa được nuôi dưỡng trong nhà kính ấm áp. Gả cho Chu Sùng Sơn, cô từ nhà kính đi đến nhà giam. Nhưng cô chỉ có thể ở trong chiếc lồ ng đó vì cô không có đủ năng lực sống một mình ở thế giới bên ngoài.

Điều này có phải là lỗi sai của cô không?

Năm đó, Chu Khiêm 14 tuổi không thể nghĩ kĩ vấn đề này.

Tuy không thể nói rõ bất hạnh này do ai gây ra, nhưng sống trên đời vẫn có một mối nhân duyên với nhau, cũng có lúc Nhan Á thật lòng yêu thương anh, cho nên không bằng nỗi hận thù sâu đậm dành cho Chu Sùng Sơn, cảm xúc của Chu Khiêm dành cho Nhan Á phức tạp hơn nhiều.

Khi Chu Khiêm kể chuyện cho Bạch Trụ nghe, trong đầu không khỏi hiện lên gương mặt của Nhan Á ——

Gương mặt của cô xinh đẹp mà tái nhợt, giống như một đóa hoa hồng mong manh, ngũ quan tinh xảo, trên gương mặt hoàn mĩ luôn có một nét ưu thương khi hàng lông mày luôn chau lại. Cả người cô toát ra một vẻ đẹp của sự chết chóc, của một con chim trong lồ ng không thể cất lên tiếng hót của mình khi cận kề tử vong trong lồ ng giam. Sự chết chóc bao phủ lấy người Nhan Á như một quầng sáng của buổi chiều tà, khi mặt trời dần biến mất.

Chu Khiêm cảm thấy dường như mình đã vượt qua mọi thứ khi Bạch Trụ viết cho cậu bé một câu.

Trời đã nhá nhem tối, họ đi đến một thư viện gần đó.

Chu Khiêm đọc sách, Bạch Trụ viết chữ.

Vì đang ở trong thư viện nên Chu Khiêm nhỏ nhẹ hỏi: “Anh viết cho em à?”

“Ừm.” Bạch Trụ không ngẩng đầu, thì thầm đáp: “Trước đây anh có theo mẹ về quê thăm bà ngoại, thuận đường nhìn thấy một khu phố cổ, thấy quầy lưu niệm có tấm bưu thiếp này rất đẹp nên mua về. Lát nữa sẽ cho em xem.”

Bạch Trụ nói như vậy, Chu Khiêm ngồi chờ.

Một lát sau, cậu bé nhận được.

Đó là một tấm bưu thiếp có in hình khu phố cổ, phong cảnh cổ xưa, kiến trúc có nói đen, tường trắng, đường lát đá, cây cầu nhỏ bắc qua một dòng nước róc rách, khác hoàn toàn so với thành phố rộng lớn sầm uất, quả thực khiến tâm trạng của người nhìn dễ chịu hơn.

Lật qua bên trái, Chu Khiêm nhìn thấy dòng chữ hữu lực, nét bút cứng cáp viết bằng bút máy của Bạch Trụ ——

“Chúng ta đã nhìn lầm thế giới này, nó đã lừa dối chúng ta.”

Đọc xong, Chu Khiêm lại ngẩng đầu nhìn Bạch Trụ.

Ngoài cửa sổ, trời đã tối. Đôi mắt của Bạch Trụ sâu thẳm như bầu trời đêm. Ánh đèn lấp lánh, phản chiếu như vì sao.

Chu Khiêm chăm chú nhìn đôi mắt của Bạch Trụ.

Vì sao kia cũng đang chăm chú nhìn Chu Khiêm.

Chu Khiêm hiểu được lời này, tâm trạng liền bình tĩnh lại.

Mưa to bất chợt ập tới, chẳng khác gì sự thay đổi chóng vánh của số phận.

Nghe tiếng mưa rơi, Chu Khiêm bật cười mắng: “F*ck the life.”*

*Cuộc sống chết tiệt.

Ngay sau đó, cậu bé lại nói thêm: “Life is life.”*

*Cuộc sống là cuộc sống.

Bạch Trụ luôn chăm chú nhìn vào đôi mắt Chu Khiêm, nói: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Cuộc sống đôi khi rất tồi tệ.

Nhưng cơn mưa có tầm tã đến đâu, mùa hạ có oi bức, mùa đông có giá rét đến mấy, họ vẫn sẽ luôn ở bên cạnh nhau.

Thiếu niên nhỏ tuổi đã một lòng thực hiện đúng lời hứa bí ẩn năm xưa.

Một người nghiêm túc nói, một người nghiêm túc lắng nghe, đặc biệt khắc sâu trong lòng

Vì vậy sau đó khi người kia không từ mà biệt, người còn lại nghĩ rằng đối phương đã thất hứa với mình, cõi lòng cũng tan nát theo.

Hiện tại, Chu Khiêm và Bạch Trụ nắm tay nhau đi trong rừng trúc.

“Hồi nhỏ em bị chiều đến hư, lúc nhỏ cũng khờ dại, tính tình xốc nổi, không bao giờ chịu cúi đầu, đặc biệt là không bao giờ chịu cúi đầu trước anh, cho nên em đã tức giận anh suốt tận một năm, nhưng một năm sau em mới biết được rằng ——”

Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Sau đó em đã tự nhủ rằng… tỉ lệ có thể tìm được anh là một phần vạn. Nhưng nếu thật sự có thể thắng được một phần ít ỏi đó, nếu anh có thể thật sự quay về bên em, em sẽ không bao giờ tức giận với anh nữa.”

“Vậy có phải em đã nuốt lời khá nhiều lần rồi không?” Bạch Trụ nhàn nhạt cười, ý định phá vỡ không khí nặng nề.

Chu Khiêm dõng dạc đáp: “Em không có nuốt lời. Những lần đó không tính. Chỉ là chút trò chơi gia tăng tình cảm thôi. Anh không hiểu rồi.”

Nơi họ đang đứng là trước bia mộ của Nhan Á.

Bây giờ việc chôn cất vợ chồng chung với nhau đã được hợp thức hóa. Nhưng Chu Khiêm không làm như vậy, mộ của Nhan Á và Chu Sùng Sơn được tách ra một người ở phía đông, một người ở phía tây, ở giữa còn cách một đỉnh núi, hai người không bao giờ có thể nhìn thấy nhau nữa.

Đến nơi này là ý tưởng đột phát của Chu Khiêm. Nhớ lại chuyện cũ, tâm trạng cũng khó tránh khỏi nặng nề. Cũng may có Bạch Trụ nói vài câu, Chu Khiêm đã hòa hoãn hơn.

Anh nhìn Bạch Trụ, nói: “Dù giữa em với mẹ có thù hận như thế nào, bây giờ cũng không còn cơ hội để nói cho rõ. Nhưng anh vẫn còn cơ hội. Em biết anh đã trở thành con người, vì vậy sẽ không sao đâu.”

Im lặng một lúc lâu, Bạch Trụ siết chặt tay Chu Khiêm, gật gật đầu: “Ừm, anh biết rồi.”

Chu Khiêm lẳng lặng nhìn y một thời gian dài, cười nói: “Mẹ anh biết chúng ta yêu nhau.”

Bạch Trụ cũng cười: “Anh cảm thấy mẹ luôn rất thích em. Bà ấy không phải kiểu người dễ dàng thân cận. Nhưng mỗi lần em đến nhà anh, em luôn cười hì hì, nói chuyện với bà ấy còn nhiều hơn anh.”

“Phụ huynh nào cũng thích em mà.” Chu Khiêm nói: “Em trai anh cũng rất thích em. Em ấy rất đáng yêu, trông giống hệt anh vậy.”

“Ừm.” Bạch Trụ cúi đầu, tựa trán lên trán Chu Khiêm: “Nhưng khi em ấy lớn lên, em đừng gặp em trai anh nữa.”

“Ăn dấm cả em trai mình? Anh keo kiệt thế.”

Phong tục ở Cẩm Thành là đi tảo mộ vào buổi sáng, có lẽ vì sau buổi trưa, âm khí sẽ nặng thêm.

Nhưng Chu Khiêm không có kiêng kỵ gì, anh đứng nói chuyện với Bạch Trụ một lát, trời đã về chiều.

Hai người cùng nhau anh một câu em một câu trêu ghẹo nhau giảm bớt tâm trạng nặng nề, cả hai cũng tâm sự với nhau nhiều điều rõ ràng hơn. Khi xoay người rời đi, khu mộ lại bất chợt thay đổi ——

Chu Khiêm quay đầu, định nhìn ảnh chụp của Nhan Á trên ngôi mộ thì chợt thấy một làn khói bay lên từ mặt đất.

Làn sương ngưng tụ thành một gương mặt. Gương mặt đó không phải Nhan Á, mà là Ngô Nhân.

Chu Khiêm ngưng trọng nhìn qua, sát khí bỗng ập đến.

Một thanh kiếm hung hãn chém thẳng về phía mặt của Chu Khiêm, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tốc, Bạch Trụ liền vung thanh kiếm đời Đường quen thuộc của mình lên chắn trước mặt anh, kiếm khí mạnh mẽ đánh bay một thân ảnh phải thối lui.

Trong chớp mắt, Chu Khiêm nhìn qua, làn sương trắng bắt đầu lan tràn ra khắp nơi, anh và Bạch Trụ đột ngột bị mang đến một chiều không gian khác.

Bạch Trụ dùng hai tay cầm kiếm, hơi mím môi, ánh mắt sắc bén, giơ tay tung chiêu thứ hai. Cỏ bay mù trời, làn sương trắng bị chém đứt một lỗ hổng.

Hai thanh kiếm dường như ngang tài ngang sức, Bạch Trụ hiểu rõ tỏng lòng, liên tiếp vận dụng sức mạnh từ hộp trò chơi, chuẩn bị tung chiêu thứ ba thì nghe thấy một tiếng gọi: “Khoan đã ——”

Âm thanh hữu lực ngắn gọn vang lên, sâu trong làn sương xuất hiện bốn người.

Giọng nói thanh lãnh tiếp tục: “Vô tình mạo phạm. Vừa rồi hai người đã nhìn thấy linh hồn của Ngô Nhân. Chu Khiêm, anh ấy luôn cảm thấy có lỗi với cậu, hi vọng được gặp mặt cậu một lần.”

Tạm dừng một lát, giọng nói lại vang lên: “Đáp ứng tôi hai điều kiện, tôi sẽ giúp cậu gặp anh ta. Thứ nhất, trả thi thể của Thi Hồ lại cho tôi; thứ hai, nói cho tôi biết thông tin về “tọa độ”.”

Chu Khiêm nắm lấy tay Bạch Trụ, lắc đầu với y.

Phá Hiểu biến mất giữa hư vô.

Sau đó, một người dẫn đầu lộ diện sau màn sương.

Người này mặc một chiếc áo gió màu nâu nhạt, đôi mắt có màu giống như bộ áo, dưới ánh hoàng hôn trông như ngả vàng. Gương mặt thanh lãnh, nhưng trên cổ tay trái lại có một sợi dây màu đỏ rực trái ngược với khí chất của mình.

“Anh là ai?” Khi nhìn người nọ, Chu Khiêm ngạo nghễ nói, khóe miệng cười như không cười, giọng điệu lạnh lùng, không chút khách khí nói: “Vừa rồi giả thần giả quỷ, không nói một lời liền vung kiếm về phía chúng tôi, nếu anh đã không khách khí như vậy thì vì sao tôi phải làm theo điều kiện của anh?”

Người nọ lẳng lặng đánh giá Chu Khiêm một lát, sau đó nói: “Xin chào, tôi họ Cố.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bốn người này là ai chắc mọi người cũng đoán ra mà đúng không hhhhhhh