Edit: susublue
"Tiểu Yên, vị này là luật sư Cao." Trong phòng làm việc Nhà họ Mộc, Sở Hoán giới thiệu với Mộc Yên người đàn ông nghiêm túc đang đứng trước mắt.
"Mộc tiểu thư, chúng ta nói về di chúc mà ba cô, Mộc Quốc Hồng đã lập trước khi chết đi." Sở Hoán vỗ bả vai Mộc Yên rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Sở Hoán đóng cửa lại, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Diệp đã đứng đợi khá lâu ở cửa.
"Trầm tiên sinh, làm khách như anh có phải không nên xuất hiện ở chỗ này không?" Sở Hoán chau mày, không thể làm gì với người đàn ông này.
"Yên tâm, tôi không có hứng thú gì với Nhà họ Mộc cả." Thẩm Diệp nhìn về phía Sở Hoán, ánh mắt lúc sáng lúc tối làm cho lòng người kinh sợ: "Trước khi tôi đến, không phải anh đã điều tra tôi một lần rồi sao?"
Sở Hoán kinh ngạc, người đàn ông này đã biết rồi. Anh cũng không hoảng hốt mà chỉ cười châm chọc một tiếng: "Không điều tra rõ thì tôi sẽ để cho anh xuất hiện ở nơi này sao?"
"Cho nên anh có thể yên tâm, tôi chỉ muốn dẫn người mà mình nên dẫn đi thôi."
Sở Hoán hừ lạnh: "Tôi xin khuyên Trầm tiên sinh một câu, anh không nên quá tự tin, cô ấy sẽ không đi cùng anh."
"Sau khi chân tướng được làm sáng tỏ thì con bé sẽ đi theo tôi." Giọng nói của anh đầy kiên định.
"Sẽ không." Ánh mắt Sở Hoán trở nên âm u.
Thẩm Diệp nghi ngờ: "Không phải anh đã biết rồi sao, anh cho rằng lý do như vậy không đủ để tôi đưa con bé về Anh quốc sao?"
"Không phải." Sở Hoán cau mày: "Người cô ấy quan tâm đang ở đây, cô ấy sẽ không đi." Huống chi dù Mộc Yên muốn đi thì sao người kia có thể để cô ấy đi.
"Anh nói người Nhà họ Dung sao." Thẩm Diệp rất là không vui, con bé ở cùng ai cũng được, nhưng người Nhà họ Dung thì tuyệt đối không được.
"Tự anh đi hỏi cô ấy không phải tốt hơn sao." Sở Hoán thờ ơ, đối với anh mà nói, dù Mộc Yên quyết định ở lại trong nước hay đi Anh quốc thì anh cũng đều ủng hộ, nhưng điều kiện tiên quyết là Mộc Yên phải tình nguyện, ai muốn ép buộc cô thì đều là kẻ địch của anh. Dù Nhà họ Thẩm hay Nhà họ Dung cũng vậy, nếu như ngay cả ý muốn của cô mà cũng không thể tôn trọng thì những lời nói yêu, bảo vệ gì đó đều là chỉ khiến cô tổn thương thôi.
"Trước tiên đừng để con bé nhìn thấy lá thư này." Trong đầu Thẩm Diệp xuất hiện gương mặt tái nhợt của cô, anh cảm thấy bây giờ không phải lúc nói cho Mộc Yên biết.
Sở Hoán nhíu mi: "Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
"Bởi vì đây là điều tốt nhất đối với con bé." Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Diệp vẫn có ý ‘nếu anh dám làm như vậy thì cứ thử cho tôi xem!’
Sở Hoán cười khẽ, rốt cuộc quan hệ máu mủ vẫn rất kỳ diệu, anh nhìn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Diệp thì liền nhớ đến hình như Mộc Yên cũng rất thích dùng cách thức thờ ơ như vậy để uy hiếp đối phương. Nhưng giống như đã nói, Nhà họ Thẩm đen tối như vậy, anh cũng rất chắc chắn chỉ cần chọc giận Thẩm Diệp thì có lẽ anh ta sẽ cho nổ tung chỗ này!
Đáng chết, những tên đàn ông có liên quan đến Tiểu Yên đều là lũ khốn kiếp đáng chết, một Dung Lạc giỏi tính toán còn chưa đủ, bây giờ lại thêm một Thẩm Diệp lạnh lùng như băng, thủ đoạn độc ác tới đây làm loạn cái gì nữa?
Trong đại sảnh, đột nhiên có một người phụ nữ xông tới quỳ ở trước linh vị Mộc Quốc Hồng khóc đến đứt ruột đứt gan, Sở Hoán nhìn từ lầu hai xuống dưới thì sắc mặt lại lập tức cứng đờ. Nhìn Hứa Nhã Như khóc không thành tiếng, anh liền biết phiền phức tới rồi!
Hứa Nhã Như lòng dạ hiểm độc, gian trá đầy bụng, nhưng chỉ riêng chuyện Mộc Quốc Hồng chết thì mới thật lòng. Cho tới bây giờ giữa Mộc Quốc Hồng và bà ta chỉ là đám cưới thế gia, nhưng bà ta rất thật lòng. Hôm nay Mộc Quốc Hồng chết thảm, dù người khác chê cười bà ta dối trá, giễu cợt bà ta giả vờ giả vịt thì cũng mặc kệ, vì bà ta thật sự đau lòng.
Nước mắt tuôn như suối, yêu quá sinh hận, cho tới bây giờ bà ta vẫn luôn biết Mộc Quốc Hồng chưa từng có tình cảm với mình, nếu như không phải vì thế lực Nhà họ Hứa thì có lẽ ông ấy sẽ không thèm liếc nhìn bà ta một cái.
Bà ta hao tâm tổn sức vì Nhà họ Mộc, thậm chí còn sinh Mộc Cẩm cho ông, nhưng người đàn ông này lại không bao giờ nhìn thấy. Nhất là di chúc của ông không hề có phần của hai mẹ con bà ta. Người này ác độc đến mức nào! So với việc Hứa Nhã Như rơi lệ đầy mặt, bi thương vô hạn thì Mộc Cẩm lại lạnh nhạt hơn rất nhiều, thậm chí cô ta còn không rơi một giọt nước mắt. Cô đã sớm tuyệt vọng với người ba này rồi.
Hứa Như Phong mặc áo đen, cúi người trước linh cữu của Mộc Quốc Hồng, lúc thấy Hứa Nhã Như vừa tiến vào đã quỳ trên mặt đất khóc rống thì cũng chỉ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Ức Hâm tới nơi này không phải vì bị Hứa Như Phong cưỡng ép, cô chỉ lo lắng cho A Yên. Lúc cô đến đây luôn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy bóng dáng Mộc Yên đâu, cô thật sự rất bất an.
Cho đến khi một bóng người mảnh khảnh từ từ đi xuống dưới cùng luật sư Cao thì mọi người đều tập trung nhìn chăm chú.
Thù hận, tức giận, lo lắng, vô số cảm xúc khác nhau dâng trào, giống như toàn bộ những giọt mưa nặng hạt đều rơi hết vào người Mộc Yên.
Tang lễ đúng là tế điện của người chết, nhưng lại là nơi người sống quyết chiến không ngừng nghỉ. Hứa Nhã Như không hề nể mặt Mộc Quốc Hồng, diễn*dafn;[email protected]ýdoon giống như coi Mộc Yên không phải họ 'Mộc' vậy, rốt cuộc bà ta không cần để ý ánh mắt của người khác nữa, bà ta tỏ rõ sự thù hận của mình đối với Mộc Yên, không hề che giấu chút nào. Nhà họ Mộc yên ổn đến kỳ lạ, sau khi Mộc Quốc Hồng chết thì toàn bộ đều bị phá vỡ.
Hứa Nhã Như nhìn thấy Mộc Yên, nhất là luật sư Cao bên cạnh cô thì lập tức mở miệng mắng to: "Cô không có chút lương tâm nào sao? Xương cốt ba cô còn chưa hết lạnh mà cô đã gấp gáp lập kế hoạch để lấy di sản rồi sao." Bởi vì bị Hứa Như Phong cưỡng ép nên Hứa Nhã Như mới không thể xông tới được.
Mặt Mộc Yên lạnh như băng, lưng của cô cứng đờ. Đi thẳng qua người bà ta, không thèm liếc nhìn lấy một cái. Cô thật sự không có tâm trạng để ý tới người phụ nữ như chó điên này, nếu như bà ta không biết điều thì cô cũng không ngại đưa bà ta đi gặp Mộc Quốc Hồng ngay bây giờ.
Sau lần bị Mộc Yên sử dụng thủ đoạn tàn bạo đối phó, dù có chán ghét Mộc Yên đến cỡ nào thì Mộc Cẩm cũng vẫn thấy sợ hãi. Cô ta chỉ lạnh lùng nhìn mộc Yên một lúc, nhưng vẫn không nói gì cả.
Thẩm Diệp đứng ở trên lầu, lạnh lùng nhìn tất cả mọi chuyện: Thì ra con bé quả thật sống như thế này ở Nhà họ Mộc, như vậy thì càng khiến anh quyết tâm dẫn cô về Anh quốc hơn. Dù anh không dẫn Mộc Yên trở về Nhà họ Thẩm thì ba Thẩm Tu của anh cũng tuyệt đối không đồng ý cho cô ở lại chỗ này. Với tính cách bao che của Thẩm Tu, nếu anh không dẫn Mộc Yên trở về thì có lẽ anh cũng đừng mơ trở về.
Cái chết của Mộc Quốc Hồng rất kỳ lạ, đến bây giờ cảnh sát vẫn đang điều tra, tin tức mới nhất từ cảnh sát là Mộc Quốc Hồng đã đắc tội với người không nên đắc tội nên cuối cùng mới rước phải họa sát thân. Cho nên bây giờ người Nhà họ Mộc cũng đang gặp nguy hiểm.
Nhất là trong ngày tang lễ như vậy, có đủ loại người đến đây.
Mộc Yên đưa luật sư Cao ra ngoài, nhìn chiếc xe chạy càng lúc càng xa, một chủy thủ màu sáng bạc lạnh lẽo đâm về phía cô.
Mộc Quốc Hồng đã chết rồi, thế lực Nhà họ Mộc đã sớm bị giải tán, vốn không có bảo vệ, vì vậy nên ở cửa lớn Nhà họ Mộc cách phòng khách xa như thế sẽ không có ai ra ngoài giúp cô được.
Đối phương có hai người, vì cố ý ngụy trang nên vốn không thấy được diện mạo thật."Mộc tiểu thư, nghe lời làm theo lời chúng tôi nói thì chúng ôi sẽ không làm cô bị thương." Căn cứ theo tốc độ ra tay và sự chính xác của đối phương thì Mộc Yên chắc chắn bọn họ không chỉ giở mánh khóe mà rõ ràng là rất chuyên nghiệp.
Bởi vì trước mắt rơi vào thế yếu nên Mộc Yên gật đầu một cái, tỏ thái độ đồng ý với yêu cầu của đối phương.
Mặc dù hiện tại ở cửa lớn của Nhà họ Mộc không có ai nhưng dù sao cũng là một nơi khiến người khác chú ý. Bọn họ ép Mộc Yên đi đến vườn cây phía sau Nhà họ Mộc, vì ở đó có cây cối rậm rạp nên rất dễ ẩn núp, cũng dễ dàng chạy trốn vào rừng cây cách Nhà họ Mộc không xa.
Mộc Yên bị hai người kéo đến gần cửa sau của Nhà họ Mộc, rõ ràng hai người này rất quen thuộc khuôn viên nơi này, nếu không bọn họ sẽ không thể lưu loát tránh né được những vị trí đặt camera ở vườn cây này được.
Một chiếc xe màu đen dừng ở cửa Nhà họ Mộc, rõ ràng cửa sau không được mở là để bọn họ phá hủy.
Đột nhiên trong một bụi cây vang lên tiếng xào xạt, một trong hai người đang cưỡng chế Mộc Yên hừ lạnh: "Là ai? Ra ngoài!"
Một lúc sau có một bóng người lảo đảo ngã từ trong bụi cỏ ra ngoài, cô ta bị dọa đến mức mặt đầy mồ hôi lạnh, ngồi chồm hổm trên mặt đất, không ngừng co rúm lại: "Tôi... Tôi không... Không biết... Nói. . . . Nói ra, các người đừng giết tôi." Cô ta chật vật cầu xin, trên mái tóc màu rám nắng còn dính mấy miếng lá khô. Nhìn qua thì giống như một người phụ nữ ngu ngốc bị dọa sợ.
Tên đàn ông khinh bỉ liếc nhìn cô đang khóc nức nở, tỏ ý khinh thường, loại phụ nữ mảnh mai này vốn không gây ra được uy hiếp gì."Này, nếu thông minh thì im lặng đi, nếu không bảo đảm cô chết rất khó coi." Mặc dù biết cô ta không thể làm được gì nhưng hắn ta vẫn dậm xuống ngón tay trắng nõn của cô rồi hung hăng nghiền nát, bạo hành như vậy khiến Mộc Yên cau mày, cô biết đối phương đang thử dò xét người phụ nữ này. Nhìn cô ta không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ biết khóc rống cầu xin tha thứ nên hắn ta quyết định nhét mảnh vải trắng đã tẩm thuốc mê vào miệng, cô ta đang khóc lóc đã lập tức hôn mê. Lúc này hắn ta mới thu súng lại rồi ném cô lên xe, Mộc Yên bị một thanh chủy thủ đặt ở cổ, không thể cử động được.
Lúc mở cửa xe cô đã xoay người cúi đầu xuống, rời xa thanh chủy thủ đó rồi liền đá một cước vào người tên đàn ông đang cưỡng chế cô.
Thế cục chuyển biến, hai người này cũng không ngồi im, bọn họ bắt đầu tấn công Mộc Yên, động tác rất mạnh và sắc bén, tất cả đều là chiêu thức trí mạng! Mộc Yên đoán không ra lai lịch đối phương, nhưng những đòn tấn công không tầm thường đã khiến cô phải chau mày.
Đánh qua đánh lại rốt cuộc Mộc Yên cũng hiểu tại sao chỉ có hai người này đến đối phó cô, bởi vì hai người này vô cùng quen thuộc chiêu thức của cô, mỗi lần cô tấn công bọn họ đều có thể nhẹ nhàng tránh thoát.
Mộc Yên không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này, đánh qua đánh lại một lúc, dienxdafnllequysdoon thể lực của cô có chút suy yếu nên dứt khoát chạy đến một nơi cách xa nơi này một chút rồi cũng không nữa trốn tránh nữa mà lại dựa vào một gốc cây thở dốc, mặc cho đối phương tới bắt cô.
Bọn họ bước từng bước một, cách cô càng lúc càng gần.
Bởi vì Mộc Yên vừa mới đánh nhau nên khuôn mặt tái nhợt hơi ửng hồng.
Hai tên đàn ông từ từ đến gần, chỉ cách có mấy bước, hắn nhìn Mộc Yên hừ lạnh, "Mộc tiểu thư, cô cho rằng đây là trò trốn tìm sao, cô chạy đến đây thì chúng ta sẽ không có cách nào bắt được cô sao?"
"Một người phụ nữ như cô sẽ không thể là đối thủ của chúng ta!" Một tên khác phụ họa theo, rõ ràng rất khinh thường thân thủ của cô.
Mộc Yên nhìn cũng không nhìn bọn họ, ánh mắt vẫn lạnh lùng và cao ngạo.
Nhưng ánh mắt như vậy khiến bọn họ tức giận, một tên bước lên khinh bỉ nói: "Chết đến nơi rồi mà còn tỏ vẻ cái gì?"
Con dao màu bạc lạnh như băng lóe sáng, đâm thẳng về phía Mộc Yên, ánh mắt cô không hề chớp mà chỉ mở to nhìn bọn họ đâm tới.
Máu tươi chảy từng giọt xuống đất. Trong không khí đầy mùi máu tanh.
" Chết đến nơi rồi mà còn tỏ vẻ cái gì?" Trong tay Ức Hâm cầm cây súng lục giảm thanh, khói vẫn còn đang bốc lên. Cô trả lại lời nói vừa nãy cho hai tên ngu xuẩn kia.
Mộc Yên lạnh lùng nhìn ý cười đắc ý trong mắt Ức Hâm, đôi môi bất giác nhếch lên.
Hai người đàn ông này bị đánh trúng huyệt vị đó thì tuyệt đối không chết được, nhưng lại khiến bọn họ không còn sức phản kháng.
Ức Hâm dùng bàn tay bị một trong số hai người này dẫm bị thương túm chặt tóc hắn, bàn tay lạnh như băng vỗ mặt của hắn: "Này, ai là ả đàn bà yếu đuối? Nói lại cho tao nghe thêm lần nữa coi!" Rõ ràng cô đã ghi hận tên vừa rồi đối xử với cô như vậy.
Mộc Yên im lặng, thật ra thì cô đã sớm phát hiện ra Ức Hâm rồi. Hai người ăn ý ngoài dự liệu, cô ta không lập tức chạy đến la làng, biết Mộc Yên bị đối phương cưỡng chế nên khó có thể chạy trốn, càng không có thời gian kêu người đến cứu trợ nên chỉ có thể tự mình lo lắng đi theo.
Người phụ nữ này rất biết diễn trò, vừa rồi diễn hoàn hảo như vậy, giống như Man Thiên Quá Hải [1], hạ thấp sự cảnh giác của đối phương vậy.
[1] Man Thiên Quá Hải: Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn. Giả bộ để lẩn trốn. (Đây là 1 trong 36 kế thời cổ đại)
"Sao. . . . Sao... lại là mày? Mày, không phải mày là..." Bọn họ bị trói chặt chung một chỗ, không thể nhúc nhích được.
"Tao thế nào, tao là ả đàn bà yếu đuối bị mày đánh thuốc mê, sao còn có thể xuất hiện ở đây để trói bọn mày đúng không?" Ức Hâm giẫm lên bàn tay của hắn ta, giống như lúc nãy bọn họ đối xử với cô vậy: "Thuốc mê của bọn mày không có tác dụng đối với tao."
"Nhóc con, mới vừa ra ngoài đã quên rồi sao." Con dao sáng lạnh đâm vào xương bả vai của hắn ta, Ức Hâm mỉm cười: "Nhớ, ngàn vạn lần đừng trêu chọc phụ nữ, mãi mãi cũng không được trêu chọc!" Máu tươi tùy ý chảy ra, chỉ cần không để cho bọn họ chết, cô có thể thoải mái đâm.
Mộc yên vẫn tựa vào cây khô như cũ, cô nhìn Ức Hâm với sắc mặt phức tạp. Hai gương mặt hoàn toàn khác nhau nhưng tuyệt đối không lừa được cô.
Đôi môi cô giật giật, thầm gọi hai chữ: "Tiểu Thất."