Trans:SCKurumi

Lâu rồi mới dịch 4k chữ :)))

~~~

Pháo đài Kier, Phòng làm việc của Nguyên soái Gradden

Thái dương Kỵ sĩ đoàn đã phải chịu một thất bại không tưởng tại Trận chiến Đồng bằng Nobis. Ba tháng trôi qua kể từ đó, Thiếu tướng Oscar Remnand, Tham mưu trưởng của Thái dương Kỵ sĩ đoàn, đến phòng làm việc của Thống chế Gradden để báo cáo.

「Quân đoàn Tám, dưới sự chỉ huy của Thần chết Olivia, đã giao chiến với quân đội Nozan Persilla, Thành phố thứ mười hai của Liên bang Sutherland, và thành công đẩy lùi cuộc xâm lược của họ vào lãnh địa vương quốc Farnesse.」

Thông tin của tinh anh từ bộ phận tình báo thuộc quân đội Đế quốc cho biết quân đội Nozan Persilla đã mất khoảng 80% binh sĩ, điều này sẽ dẫn đến sự tê liệt trong khả năng chiến đấu của thành phố.

Gradden lắng nghe báo cáo của Oscar rồi với lấy chiếc hộp gỗ đựng thuốc lá.

「Tôi cho rằng họ coi việc rút lui tạm thời của quân ta là cơ hội để xâm lược Farnesse và đã chớp lấy thời cơ…」 anh trầm ngâm. 「Một quyết định quá vội vàng.」

「Nhưng chẳn hẳn đây không phải quyết định của cả Liên Bang, có vẻ như Thành phố thứ mười hai có đã tự ý hành động. Mặc dù vậy thì đúng, đó vẫn là một quyết định quá vội vàng và liều lĩnh.」

Gradden thở ra một ngụm khói và cười khẩy.

「Chắc chúng đã nghĩ có thể kiếm chút lời từ cơ hội này. Quả là một bài học nhớ đời.」 ông nói, rồi lại trở nên nghiêm túc. 「Vậy là Thần chết cuối cùng cũng có đạo quân của riêng mình. Quả là một mối đe dọa lớn.」

Oscar tò mò nhìn Gradden thở dài. Anh cảm thấy trong lời nói của ông có nhiều vấn đề hơn mối bận tâm về Thần chết Olivia.

「Ngài đang suy nghĩ gì điều gì à, thưa Nguyên soái?」 anh hỏi. Gradden không trả lời mà lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc phong bì, ném nó xuống bàn và hất cằm ra hiệu. Oscar hiểu đó là mệnh lệnh bảo anh đọc.

「Xin thứ lỗi,」 anh nói, cầm chiếc phong bì lên, mở ra rồi im lặng đọc những dòng chữ nắn nót được viết bằng tay của Felixus. Càng đọc thì vẻ mặt anh lại càng nhăn nhó.

「Thưa ngài…」 Oscar nói khi đọc nói xong. 「Vô cùng thứ lỗi, nhưng Thủ tướng Dalmes đang nghĩ cái quái gì vậy?」

Thần chết Olivia đang tàn phá quân đội Đế quốc. Vậy mà Dalmes không những không có hành động để xử lý mà còn bảo họ tránh xa cô. Người có tầm ảnh hưởng đứng thứ hai của Đế quốc không nên có những tuyên bố như vậy. Oscar chợt cảm thấy thông cảm với tính khí nóng nảy hiện tại của Gradden. Ngay cả đứa trẻ con cũng có thể hiểu được logic đằng sau câu nói của người xưa: 「Phải loại bỏ những thứ ung nhọt ngay khi phát hiện」.

Oscar gấp lại lá thư cho vào phong bì trước khi đặt lên bàn, Gradden chộp lấy rồi ném nó trở lại ngăn kéo trước khi vò nát mẩu thuốc lá còn sót lại trong gạt tàn.

「Đừng hỏi ta điều gì đang diễn ra trong đầu tên khốn đó,」 ông gay gắt trả lời.

「Qua bức thư, có vẻ như ngài Felixus đã cố gắng thuyết phục Thủ tướng Dalmes…」

「Đương nhiên. Nếu ta ở vị trí của Felixus, ta cũng sẽ làm như vậy. Thậm chí ngay cả Rosenmarie cũng biết phải làm gì.」

「Vậy giờ thì sao, thưa ngài?」

「Chà, rõ ràng là ta không có ý định để Thần chết Olivia chạy lung tung.」

Gradden trung ra vẻ mặt cứng cỏi nhất mà Oscar từng thấy. Anh hiểu ngay rằng nguyên soái có ý định trực tiếp thuyết phục Tể tướng.

「Vậy ngài sẽ tới Orsted?」

「Đúng. Một lá thứ thì chả có nghĩa lý gì trong tình cảnh này cả. Ta sẽ tự mình tìm ra sự thật từ ngài ấy.」

「Ngài có thể cho phép tôi hộ tống không?」 Oscar vội vàng hỏi.

Gradden ngước lên, anh mắt ông như thể đang cân nhắc điều gì đó, rồi nói ngắn gọn, 「Không, không được.」

「Tôi có thể biết lý do không?」

「Bởi vì ta muốn anh quản lý Pháo đài Kiel trong lúc ta vắng mặt.」

「Chắc chắn Trung tướng Ramon cũng có thể nhận nhiệm vụ đó. Xin ngài hãy cho phép tôi đi cùng ngài.」 Oscar vừa nói vừa bước về phía Gradden, ông tò mò nhìn ngược lại anh.

「Hôm nay cậu bị sao vậy?」 Gradden hỏi.

Oscar không thể trả lời câu hỏi. Anh chỉ có cảm giác rằng không nên để Gradden đi một mình.

「Làm ơn, thưa ngài.」 anh lặp lại.

「Ta không biết điều gì khiến cậu lo lắng đến vậy, Oscar.」 Gradden nói. 「Ta không có ăn thịt ngài ấy đâu. Và hơn nữa, Quân đội Hoàng gia có thể tấn công trong thời gian ta vắng mặt.」

「Tôi không thể phủ nhận khả năng đó…」

Quân đội Hoàng gia lúc này đang trên đà thắng lợi. Và đúng như Gradden nói, họ có thể dễ dàng tận dụng động lực đó để mở tổ chức tấn công Pháo đài Kiel.

「Ta không có vấn đề với sự dũng cảm của Ramon, nhưng thực tế là ta không hoàn toàn yên tâm khi chỉ để lại cậu ta. Đó là lý do tại sao ta muốn Tham mưu trưởng của ta ở lại cùng. Xin lỗi, Oscar, đây sẽ là quyết định cuối cùng.」 Lời của Gradden tuy vẫn bình thường, nhưng ẩn sâu trong giọng điệu ấy là sự cứng rắn. Nhận ra được điều đó, Oscar cúi đầu đồng ý.

「Đã rõ, thưa ngài. Tôi sẽ lo liệu mọi chuyện.」

「Tốt. Ta sẽ quay trở lại sớm nhất có thể.」 Gradden nói, đứng dậy và gọi người amng áo khoác tới cho ông.

「Ngài khởi hành luôn sao?」 Oscar hỏi.

「Không còn thời gian để lãng phí đâu,」 Gradden trả lời, mặc áo khoác và khoác lên người chiếc áo choàng trắng có thêu hình hai thanh kiếm bắt chéo. 「Hãy lo liệu mọi việc trong lúc ta đi vắng.」

Rồi, ông sải bước ra khỏi phòng. Oscar cảm thấy lo lắng khi nhìn vào tấm lưng ấy.

~~~

Gradden khởi hành từ Pháo đài Kiel cùng với một vài hộ tống. Họ cưỡi ngựa theo con đường ngắn nhất từ pháo đài đến thủ đô và đặt chân tới Orsted chỉ sau ba ngày.

「Thủ đô chẳng bao giờ thay đổi…」 Gradden lẩm bẩm với chính mình, thúc ngựa tiến về phía Quận Nordheim ở trung tâm thành phố. Cuối cùng, khi họ nhìn thấy cây cầu kéo ở lối vào, anh quay sang nhóm hộ tống.

「Giờ ta sẽ về nhà. Ngày mai, ta sẽ ghé thăm cung điện, các ngươi được tự do hành động cho đến khi ta trở lại. Cũng lâu rồi chúng ta mới quay về đây. Cứ thoải mái tận hưởng đi.」

「Cảm ơn ngài Gradden!」 người đàn ông từng là đội trưởng bảo vệ trả lời. 「Cho phép tôi bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc đối với sự tận tâm của ngài!」 Nói xong, anh quay ngựa và quay trở lại con đường mà họ vừa qua.

Gradden băng qua chiếc cầu kéo nặng nề và cưỡi ngựa đi tiếp, đưa mắt nhìn quanh thành phố. Cuối cùng, một cánh cổng sắt màu bạc cao chót vót hiện ra trong tầm mắt. Gradden nhẹ nhàng cho ngựa dừng lại trước cổng, rồi nhìn người lính đứng ở trạm gác bằng ánh mắt nghiêm nghị.

「Hở...?」 Người bảo vệ dần nhận ra ông. 「Chẳng phải đó là ngài Gradden sao?!」

「Chúc một ngày tốt lành.」

「Thưa ngài!」 Người lính quay lại và lớn tiếng: 「Mở cổng!」 Lính bên kia cổng nhanh chóng mở khoá. Hai người lính đẩy mạnh khiến tấm sắt rèn kêu cọt kẹt, dần dần mở đường cho ông.

Đã lâu lắm rồi mới được về nhà... Gradden thầm nghĩ. Ông đi qua cổng, dọc theo những con đường lát đá cuội chạy qua khu đất rộng lớn của mình. Đi một đoạn, hình ảnh chú chó Triton ở đằng xa đang chơi đùa với con trai Feld đập vào mắt ông. Triton nhanh chóng chạy tới sủa lớn, Feld cũng đi theo ngay khinhìn thấy cha mình.

Gradden buông chân khỏi bàn đạp và nhẹ nhàng đáp xuống đất.

「Cha! Chào mừng về nhà! Cha đã giành được thắng lợi trước quân đội Hoàng gia sao?」

「Việc đó sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút.」 Feld lao mình vào vòng tay của Gradden và ông cũng ôm chặt lấy cậu bé. 「Ôi trời, nhìn con đã lớn thế nào kể từ lần cuối ta gặp nhau này!」 Ông xoa mái tóc vàng mượt mà của con trai. Feld là đứa con duy nhất của ông, chào đời Gradden đã bước sang tuổi bốn mươi. Cũng chính vì vậy mà Gradden rất yêu quý cậu.

Feld ngước lên với khuôn mặt sáng ngời. 「Một ngày nào đó con sẽ còn cao hơn cha nữa! Và lúc đó con cũng sẽ trở thành một chiến binh vĩ đại!」

Gradden cười khúc khích trong lòng. 「Một chiến binh vĩ đại hơn cả ta sao? Vậy thì lúc đó sẽ trông cậy vào con vậy.」

「Đúng vậy! Vậy, mong cha sẽ dạy con cách dùng bằng kiếm!」

「Con còn hơi trẻ mà, phải không?」 Triton đang dụi đầu vào chân Gradden, ông gãi gãi đầu con chó và nhìn kỹ Feld. Cậu bé chỉ mới bảy tuổi. Ở tuổi đó, lẽ ra cậu vẫn nên chơi với bạn đồng trang lứa chứ không phải vung kiếm.

「Không hề, thưa cha!」 Feld kiên quyết phản đối. 「Để mà nói thì con đã quá tuổi rồi!」 Gradden không khỏi mỉm cười trước những lời ấy, Feld lại nói thêm: 「Chẳng có gì đáng cười cả!」

「Được rồi được rồi.」 Gradden đầu hàng. 「Nhưng tốt nhất con nên biết con đang đối mặt với điều gì. Ta là một giáo viên rất nghiêm khắc lắm đấy.」

「Con hiểu!」

「Feld.」 Có lẽ nghe thấy âm thanh của hai người, vợ của Gradden, Liana, trong bộ váy màu xanh da trời xuất hiện. 「Cha con vừa trở về nhà sau một khoảng thời gian dài,」 cô quở trách. 「Con không nên đòi hỏi quá nhiều đâu.」

「Nhưng mẹ…」 Feld phồng má vùng vằng.

Nhẹ lắc đầu, Liana nhìn Gradden với ánh mắt khó xử.

「Em xin lỗi, Gradden. Feld hơi ích kỷ rồi.」

「 Trẻ con mà. Anh sẽ không coi đó là là ích kỷ đâu.」 Gradden quay sang con trai mình.

「Feld, mang thanh kiếm tập của ta ra đây. Con biết chúng ở đâu phải không?」

「Vâng thưa cha! Để con đi lấy chúng!」

「Nhớ cảm ơn cha nhé, Feld.」

「Tất nhiên rồi!」 Feld vui vẻ lao đi, biến mất theo lối vào. Gradden nhìn cậu nhóc với nụ cười trìu mến.

「Em không nghĩ anh sẽ về nhà…」 Liana lo lắng nói. 「Chuyện gì đã xảy ra vậy?」

「Có chút vấn đề. Anh sẽ phải đến cung điện.」

「Lâu đài Listelein?」 Vẻ mặt của Liana ngay lập tức trở nên u ám. 「Cuộc chiến đang trở nên tồi tệ à?」

Trực giác của cô vẫn nhạy bén hơn bao giờ hết. Giữ lại vẻ mặt nhăn nhó trong lòng, Gradden cố gắng nói với một giọng nhẹ nhàng. 「Không có gì mà em cần phải quan tâm đâu, Liana. Hãy nhìn Orsted hiện tại xem - vô cùng hòa bình phải không?」

「Đúng vậy, nhờ có sự bảo vệ không mệt mỏi của ngài Felixus.」

「Vậy thì không có gì phải lo lắng cả.」

「Em nghĩ vậy…」 Như để tự động viên bản thân, Liana nắm lấy tay Gradden và nói với giọng tươi sáng hơn, 「Ít nhất thì anh có thể nghỉ ngơi hôm nay, phải không?」

「Đương nhiên. Dù sao thì anh cũng phải dành thời gian cho em và Feld.」 Gradden nói, khoanh tay lên giả vờ bực tức khó chịu.

「Ồ, ra là vậy! Phải ở cùng em khiến anh khó chịu phải không?」 Liana, dường như không muốn chịu thua chồng, khoanh tay và đột ngột quay lưng lại.

「Trông anh như đang khó chịu lắm sao?」 Gradden xoa xoa má như để kiểm tra. Liana cười khúc khích.

「Không, không hề」 cô nói. Hai người trao nhau nụ hôn, rồi Liana quay trở lại nhà với những bước đi. Không lâu sau, Feld quay lại, ôm chặt hai thanh kiếm gỗ trong tay.

「Con mang chúng tới đây thưa cha!」 Cậu nói với nụ cười toe toét. Gradden nhìn xuống và mỉm cười.

Gradden dành cả buổi tối đó với gia đình, tận hưởng từng khoảnh khắc.

~~~

Sáng hôm sau, Gradden mặc bộ đồng phục mới, khoác chiếc áo choàng trắng thêu hình đôi kiếm chéo lên vai và lên đường đến lâu đài để gặp Dalmes hỏi về ý định thực sự của ông ta.

Cho dù Bệ hạ có tin tưởng người này đến mức nào đi chăng nữa thì mình vẫn cảm thấy khó chịu khi liên tục bị can thiệp vào các vấn đề quân sự. Đã đến lúc ông ta phải trình bày rõ ràng điều đó...

Cấu trúc bên trong của Lâu đài Listelein vô cùng phức tạp. Gradden lần theo những hành lang như mê cung cho đến khi nhìn thấy phòng làm việc của Dalmes trong tầm mắt. Người gác cửa nhìn thấy ông và cúi chào.

「Thủ tướng Dalmes có ở đó không?」 Gradden hỏi.

「Vâng, thưa ngài. Nhưng tôi có mệnh lệnh nghiêm ngặt là từ chối bất kỳ ai muốn vào.」

「Bất kì ai sao? Việc của ta không thể đợi được. Hãy cho ta qua.」

「Tôi-tôi không thể, thưa ngài! Lệnh của tôi là không được để bất cứ ai vào, bất kể chuyện gì xảy ra!」

Người lính gác cúi đầu, trán đổ mồ hôi lo lắng. Gradden ghi nhận sự tận tâm của anh với nhiệm vụ, nhưng với việc Quân đội Hoàng gia đang nhăm nhe tấn công Pháo đài Kiel, ông không có thời gian để tranh cãi.

「Tên cậu là gì?」

「Họ gọi tôi là Tokma, thưa ngài! Binh nhất!」

「Được rồi, binh nhất Tokma. Ta là Gradden von Hildesheimer, thủ lĩnh của Tam Đại Tướng, và mệnh lệnh mới của ngươi đây. Hãy tránh ra.」

「N-Nhưng Thủ tướng Dalmes…」

「Khi Thủ tướng biết chuyện, ngươi sẽ không phải chịu trách nhiệm. Đây là vấn đề liên quan đến vận mệnh của Đế quốc.」

「Nhưng thưa ngài…」

「Ta có phải nhắc lại không? Ngươi không việc gì phải sợ. Ta xin thề trên danh dự bản thân, ngươi sẽ không gặp phải bất kì vấn đề gì, binh nhất Tokma.」

Người gác cửa do dự một lúc rồi cũng tuân lệnh. 「Đã rõ.」 anh cúi đầu bước sang một bên. Gradden nhanh chóng chỉnh lại tư thế rồi gõ cửa như cho có và bước vào.

「Ông ta đâu...?」

Căn phòng trước mắt ông rộng rãi một cách lố bịch so với một phòng làm việc, nhưng Gradden chỉ cần nhìn qua là có thể thấy rằng Dalmes không có mặt trong phòng. Thay vào đó là một loạt đồ trang trí đắt tiền như để thể hiện quyền lực của chủ căn phòng. Bỗng đôi mắt của Gradden hướng về phía một tủ sách khổng lồ bằng gỗ mun. Vị trí nó nắm xa về bên trái so với trí nhớ của Gradden, để lộ ra một cầu thang dẫn xuống lòng đất. Gradden đã từng vào căn phòng này nhiều lần nhưng ông chưa bao giờ nghĩ nó lại có cơ chế như vậy. Ông bước tới và ngập ngừng nhìn xuống cầu thang, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì trong bóng tối sâu hút.

Tên thủ tướng này. Ông ta xây dựng cái này để làm gì? Gradden tò mò. Dùng tay để lần theo vách tường, ông cẩn thận bước xuống cầu thang. Dù suýt trượt chân nhiều lần trên đường đi, nhưng ông cũng xuống đến nơi rồi đi dọc hành lang cho đến khi nhìn thấy ánh nến lung linh và nghe thấy vài giọng nói.

「—rất sớm thôi—vâng—vâng, thưa ngài—chỉ cần một trận đại chiến nữa thôi—vâng, tôi chắc chắn—vâng.」

Giọng này là của Dalmes. Nhưng ông ta đang nói chuyện với ai vậy?

Người duy nhất mà Dalmes sử dụng giọng điệu này là Hoàng đế Ramza. Nhưng việc Ramza đến tận chỗ làm việc của một người bình thường, cho dù có là tể tướng, là điểu không tưởng, lại còn trong một căn phòng bí mật đáng ngờ như vậy.

Gradden lén nhìn qua góc và suýt nữa thì hét lên. Dalmes đang phủ phục, đầu sát mặt đất, nhưng hình dáng bất thường trước mặt ông mới là thứ thu hút sự chú ý của Gradden.

Nó có hình dạng giống con người, nhưng rõ ràng đó không phải là con người. Cái quái gì vậy?!

Hình bóng đó đen xì như một cái bóng và ẩn mình trong một thứ gì đó xoáy tròn trông như một làn sương. Gradden nhìn chằm chằm vào hình ảnh ấy, không dám thở đó. Nó tiếp tục nói bằng một thứ ngôn ngữ mà ông không thể hiểu được.

Chiếc cốc đã gần đầy rồi.

「V-Vâng, thưa Đức ngài!」

Ông ta hiểu con quái vật đó sao? Gradden dường như quên mất mục đích ban đầu của mình khi đến đây. Mọi sự chú ý của ông đã bị hình dáng quái dị đó nắm lấy.

Dalmes ngước lên, một thứ ánh sáng kỳ lạ phát ra từ đôi mắt ấy, điều mà Gradden chưa từng thấy.

Tham vọng của ngươi đã sắp thành hiện thực.

「Tôi sẽ ra lệnh cho Ramza từ bỏ ngôi vương và cai trị Đế chế với tư cách là Hoàng đế mới.」

Thống trị đế chế?! Tên khốn đó có tham vọng đến vậy sao?! Hắn chắc hẳn là điên rồi khi nghĩ mình có thể bảo Hoàng đế làm vậy. Ông ta nghĩ mình có sức mạnh để… đợi đã?!

Như Felix phàn nàn gần đây, Ramza đã không còn phản ứng với bất kỳ thứ gì khác ngoài những lời nói của Dalmes. Bản thân Gradden cũng cảm thấy khó chịu trước sự thay đổi đáng kể của Hoàng đế. Nếu ý chí của Ramza bằng cách nào đó bị cầm tù, thì những lời nói huyên thuyên vừa rồi của Dalmes dường như trở nên khả thi. nếu vậy thì mọi chuyện sẽ quá đơn giản. Sau khi tập hợp công chúng, một lời nói của Hoàng đế là đủ để nhường lại ngai vàng cho Dalmes.

Con người quá mù quáng để đạt được những mục tiêu tầm thường. Ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được.

「Thưa ngài.」 Dalmes trả lời, gục đầu xuống đất một lần nữa.

Gradden từ từ lùi lại. Ông nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.

Điều này vượt xa vấn đề của Thần chết Olivia rồi. Một tồn tại kinh hoàng phi tự nhiên nào đó đang ẩn nấp trong lòng đế chế và liên minh với Dalmes. Không chỉ vậy, chúng còn biến Hoàng đế thành con rối của mình. Mình phải tìm Felixus ngay lập tức và vạch ra một kế hoạch, nếu không thì mọi chuyện sẽ chẳng thể cứu vãn.

Trong giây lát, ông định với lấy con dao ở thắt lưng, nhưng lại dừng lại. Bỏ qua Dalmes, ông không nghĩ một con dao có tác dụng gì với cái tồn tại đó. Ông lặng lẽ lùi lại, chuẩn bị rời đi—

Dalmes, nhân dạng đó nói. 「V-V-Vâng?!」

Con người đằng kia đã lắng nghe cuộc trò chuyện của chúng ta được một lúc rồi. Không có vấn đề gì sao?

Tuy Gradden vẫn không thể hiểu được ngôn ngữ ấy, nhưng khi nó chỉ ngón tay về phía này, ông hiểu nó định nói gì. Dalmes từ từ quay lại, Gradden liền cố gắng bỏ chạy dọc theo lối đi mà anh đã đi qua, nhưng đôi chân anh ngày càng nặng nề hơn cho đến khi anh không thể bước được một bước nào. Một thế lực vô hình nào đó đã tóm lấy anh, và anh bị kéo trở lại căn phòng và đặt dưới chân Dalmes. Anh ngước lên và thấy môi ngài thủ tướng cong lên thành một nụ cười gớm ghiếc khi ông ta đứng nhìn Gradden một cách khinh thường.

「Cảm ơn vì đã nhắc nhở tôi, thưa ngài. Giờ thì, ta không nhớ có triệu gọi ông, Thống chế Gradden. Điều gì đã mang ông xuống tận đây vậy?」

「Ngươi đã làm gì với cơ thể của ta?!」 Gradden nghiến răng.

「Ta là người hỏi trước. Và ta không nghĩ đây là một thái độ thích hợp với vị Hoàng đế mới của Đế quốc,」 Dalmes nhận xét. 「Cúi xuống.」

「Ngh!」

Dalmes uể oải vẫy tay về phía thi thể của Gradden, và Gradden cảm thấy đầu mình bị một sức nặng kéo xuống khiến ông chẳng thể cử động dù chỉ một ngón tay.

Dalmes gật đầu hài lòng trước khuôn mặt nhăn nhó nhục nhã của Gradden. 「Thế này tốt hơn nhiều.」 anh nói.

「Vậy là ngươi đã liên minh với con quái vật đó để kiểm soát hoàng đế?! Ta sẽ không bao giờ để bạn thoát khỏi nó!」

「‘Quái vật’ là cách dùng từ hết sức bất kính đấy, Thống chế Gradden, khi trước mặt ngài là một vị thần có quyền năng thống trị cái chết.」

「Cái gì…?!」

Nhân dạng kia không nói gì. Màn sương đen tiếp tục dao động như thể đang ở trên một ngọn lửa. Dalmes gọi nó là Thần Chết, nhưng trông chẳng giống bất kỳ hình ảnh nào về Thần Chết mà Gradden biết.

「Trông không giống thứ mà tôi gọi là Thần Chết.」

「Ồ, được rồi. Việc ông tin ta hay không chẳng liên quan gì. Nếu ông biết kiềm chế bản thân thì đã có thể sống lâu hơn một chút rồi…」 Dalmes ngừng lại một lúc rồi nói tiếp, 「Nhưng hãy vui mừng đi, Thống chế, vì tuổi thọ của ông sẽ trở thành một phần cho mục tiêu vĩ đại của ta.」 Ông ta từ từ đưa cánh tay khô héo của mình về phía cổ họng Gradden. Sau ông, nhân dạng đó lẩm bẩm rồi đưa tay ra. Một vòng xoáy đen xuất hiện, hút kẻ đó vào rồi biến mất, như chưa từng tồn tại.

Gradden choáng vàng, nhưng ông dồn hết sức lực với lấy con dao ở thắt lưng—

「Phản kháng chẳng có ích gì đâu. Thần Chết đã để lại cho ta một phần sức mạnh của người. Chẳng ai có thể chống lại ta nữa.」

Tay Dalmes tóm lấy cổ họng Gradden, ném qua góc phòng như một con búp bê giẻ rách. Lưng Gradden đập mạnh vào bức tường phía sau.

「Ugggh…」 Vừa mới lấy lại được ý thức, Dalmes đã xuất hiện ngay trước mặt anh.

「Ngươi đã làm rất tốt trong việc lãnh đạo Tam Tướng. Ta không biết cảm ơn ngươi bao nhiêu cho đủ.」

「...ngay cả...nếu ta… có… chết ở đây... thì…Felixus…」 Gradden gắng gượng nói. 「Ngươi sẽ không… thoát khỏi... chuyện này…」

「Ngươi vừa bảo Felixus? Ta vẫn còn có thể sử dụng tên nhóc ấy, vì vậy đừng sợ. Ta dự định để hắn sống một thời gian nữa. Khi xuống dưới Vùng đất của Cái Chết, hay chiêm ngưỡng hình ảnh của Đế chế mới do chính tay ta tạo nên nhé—tại một lục địa Dubedirica thống nhất.」

Dalmes lại vươn tay ra nhưng Gradden chẳng thể chống cự. Bỗng một tiếng kêu khủng khiếp phát từ cổ Gradden, và bóng tối dần bao phủ cả tầm nhìn, như thể ông đang rơi xuống vực thẳm.

「Tạm biệt, Gradden von Hildesheimer.」 Một chuỗi những âm thanh chậm rãi, kéo dài vang lên, rồi cơ thể Gradden nặng nề ngã xuống đất, mắt trợn ngược. Tiếng cười khúc khích điên loạn của Dalmes vang vọng khắp căn phòng.