Dưới làn nước...
Aerith dần chìm xuống. Nàng nằm thẳng như đang ngủ, lặng lẽ chìm dần trong làn nước hồ lạnh lẽo và tĩnh lặng. Dải ánh sáng lấp lánh từ những gợn sóng trên mặt hồ đang nhảy múa trên cơ thể bất động của nàng. Chúng như đang cố gắng níu giữ nàng ở lại.
Khuôn mặt phúc hậu của nàng đã không còn những vẻ tươi tắn đó nữa. Những hân hoan và miền vui từng lan tỏa đến bao người quanh nàng, cơn giận mà nàng dành cho kẻ yếu đuối, và cả những giọt nước mắt bất tận trong sầu khổ… Không gì trong những điều đó có thể trở lại nữa.
Cơ thể nàng sẽ lặng im mãi mãi.
Thế nhưng, đó không phải là sự kết thúc của Aerith. Nàng đang ngắm nhìn. Nhưng không qua đôi mắt lục bảo tuyệt đẹp của mình mà bằng linh hồn nàng... Một cơ thể được tái sinh tràn đầy thứ năng lượng của sự sống, như thể chúng đang bao bọc lấy bản thân nàng vậy. Nàng hướng về phía mặt hồ ngày một xa dần. Nơi những bóng người đang dõi theo nàng từ một thế giới mơ hồ khác (thế giới người sống là một thế giới khác đối với nàng). Và nàng nhìn thấy vẻ mặt của Cloud, khuôn mặt ấy trông như thể trái tim anh đang vụn vỡ vì nỗi đau đớn mất nàng, sự tức giận và căm thù khi nàng bị tước đoạt khỏi anh.
“Đừng tự trách bản thân. Chẳng còn gì phải lo lắng nữa đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi kể cả khi Thiên thạch có rơi đi chăng nữa. Vậy nên đừng để bản thân đau buồn bởi những cảm xúc đó. Chỉ cần nghĩ rằng anh vẫn luôn là chính mình.”
Nàng cố nói nhưng đôi môi lại chẳng thể cử động. Không phép thuật nào có thể khiến cho suy nghĩ từ linh hồn nàng chạm đến được Cloud khi mà hình bóng anh nhanh chóng biến mất vào khoảng không. Ánh sáng lấp lánh trên mặt hồ trở nên yếu ớt và xa xăm khi nàng dần chìm xuống. Nàng lặng lẽ đáp mình xuống khoảng không sâu thẳm của tàn tích Cetra, Vong Đô. Aerith, người Cetra duy nhất còn lại đã hoàn thành sứ mệnh bảo vệ Hành tinh. Điểm đến cuối cùng của nàng sẽ không còn bất kỳ ranh giới nào nữa, dù cho đó có là nơi đâu...