Đao hóa thành hàng nghìn bóng ảnh trùng điệp, từng mảnh từng mảnh tiến vào lòng người.

Lướt gió mà đến, lại không hề có đến nửa điểm âm thanh, tựa như yêu ma quỷ quái, nhiếp hồn phách của con người.

Trầm Dung Dương vừa nghe thấy động tĩnh, muốn xoay người nhưng cũng đã không kịp, y chỉ kịp rút Bạch Trạch tiên ra khỏi tay áo, quấn lấy ánh đao ở phía sau.

Hàn quang sắc bén và tiên ảnh chạm vào nhau, nhưng đao kia lại bất chợt vòng sang một mục tiêu khác, hướng về phía Thị Cầm.

Tâm niệm vừa chuyển, Trầm Dung Dương liền biết ý đồ của đối phương.

Người này muốn khiến y phân thân đi cứu Thị Cầm, sau đó tấn công vào không môn của y.

Mặc dù biết như thế, nhưng cũng không thể làm gì, Thị Cầm tất nhiên là phải cứu.

Quân cờ ngọc lưu ly từ trong tay bắn ra ngoài, bay về phía đao ảnh, Bạch Trạch tiên bên tay còn lại quất vào cổ tay của người nọ.

Người nọ không lùi mà còn tiến tới, tốc độ nhanh hơn so với khi nãy, giống hệt như một luồng khói, tựa hồ đã nhận định mục tiêu là Thị Cầm, không chết không ngừng.

Thị Cầm sớm đã không thể động đậy, không phải bị dọa sợ, mà là chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, hắn căn bản không thể làm ra bất luận phản ứng gì.

Trầm Dung Dương dùng Bạch Trạch tiên chắn trước mặt Thị Cầm, người nọ muốn vượt qua, nhất định phải chặt đứt Bạch Trạch tiên.

Không có tiếng gió, chỉ có tiếng đao.

Võ công trong thiên hạ tuy có nhiều loại, chiêu thức khác nhau, nhưng hiếm có người nào luyện võ chỉ vì muốn dí người khác vào chỗ chết.

Nếu thật sự có người như thế, vậy kẻ đó nhất định là sát thủ.

Trầm Dung Dương đột nhiên cảm thấy người trước mắt này được sinh ra thuần túy chỉ là vì giết người.

Đao trong tay hắn, cũng là thanh đao giết người.

Ngoan độc, liều lĩnh và ác liệt tựa như một kẻ bất cần sự sống đi đánh nhau với người khác, đa phần sẽ chiếm thế thượng phong, bởi vì người khác căn bản sẽ không liều mạng.

Đao vòng qua Thị Cầm đâm về phía Trầm Dung Dương.

Y lúc này, một tay đang cầm Bạch Trạch tiên bảo hộ cho Thị Cầm, tay kia thì kéo áo Thị Cầm ném hắn về phía sau.

Từ ngực tới mặt đều là sơ hở.

Nếu hai chân Trầm Dung Dương có khả năng cử động, có lẽ còn có thể đá về phía chân của đối phương.

Đáng tiếc y không thể.

Đao kia vạch một đường thật dài trên ngực, máu tươi ồ ạt chảy ra, bạch y bỗng chốc hóa thành màu máu.

Miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương cốt.

Nhưng nếu Trầm Dung Dương không trở tay nhanh, quất một roi về phía đối phương, e rằng trên người y hiện tại không phải chỉ có một vết thương này mà thôi.

Còn chưa kịp thở dốc, đao của đối phương lại tiếp cận, nhanh như quang ảnh, không để y có nửa phần nhàn rỗi.

Đối phương không chỉ có tốc độ, mà đao pháp cũng tự nhiên là thứ hiếm có trên thế gian, nếu không cũng vô pháp bức Trầm Dung Dương đến nông nỗi này.

Đao kia đã gần sát đến mi tâm, mục đích của đối phương thực sự rất rõ ràng, chính là muốn y chết.

Nếu như nói kiếm pháp của Lục Đình Tiêu là hàn băng tháng mười hai, đóng băng vạn vật, như vậy đao pháp của người này chính là ma trơi chốn âm ty, có thể đốt cháy hết thẩy mọi thứ trên thế gian.

Trầm Dung Dương vẫn không nhúc nhích.

Y không di chuyển.

Y cũng đang tìm sơ hở của đối phương.

Chỉ có một thanh đao, ánh đao cho dù có tiếp tục chói lọi, bất quá cũng chỉ là tàn ảnh còn lưu lại trong mắt.

Nhắm mắt lại, bên tai truyền đến vài tiếng xé gió khó có thể nghe thấy.

Bạch Trạch tiên xuất ra.

Coong ——

Một thanh âm vang dội, đao trượt khỏi tay chủ nhân, bị quấn lên cao cao, vạch nửa vòng tròn trên không trung rồi thẳng tắp cắm lên đầu tường, chuôi đao hãy còn đang không ngừng lắc lư.

Trầm Dung Dương nhìn nam nhân một thân hắc y trước mặt.

Đối phương cũng đang nhìn lại y.

Diện mạo của người nọ cũng tựa như thanh đao trong tay hắn, lạnh lùng cứng rắn và tàn nhẫn.

Một búng máu từ trong miệng hắn phun ra ngoài, rơi xuống hắc y, màu sắc không hiện ra, nhưng vài giọt khác rơi trên mặt đất, nhìn thấy mà rợn người.

Người nọ không nói gì, thâm trầm nhìn y một cái, lui về sau mấy bước, xoay người nhảy lên, biến mất khỏi tầm mắt.

Thị Cầm nhìn chằm chằm vào người nọ, mãi cho đến lúc hắn biến mất rồi mới thả lỏng, vội vàng chạy đến trước mặt Trầm Dung Dương, lại bị miệng vết thương kia dọa sợ, nhất thời á khẩu.

Nửa thân của người trên luân ỷ đều nhuộm thành màu máu.

“Công tử…”

Thị Cầm khẽ gọi một tiếng, hắn không dám di chuyển, lại càng không dám tùy tiện cầm máu cho Trầm Dung Dương, miệng vết đao kia thật sự rất sâu, chỉ một cử động nhỏ cũng có thể gia tăng thương thế.

Trầm Dung Dương không nói gì.

Giờ phút này, ngõ nhỏ yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng lá cây rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Trầm Dung Dương hơi cúi đầu, ói ra vài ngụm máu.

Y không phải không muốn nói chuyện, mà là không thể nói.

“Công tử! …”

***

Thương Lang biết thương thế của mình rất nặng.

Mỗi bước đi cơ hồ đều phải dùng hết khí lực toàn thân.

Ngũ tạng kinh mạch đều bị tổn hại, có lẽ cả đời này hắn cũng vô pháp cầm đao.

Nhưng hắn không thể dừng lại.

Dựa vào sự quen thuộc đối với Thượng Kinh, hắn theo đường nhỏ trở về Hà phủ, đẩy cửa hông ra, gần như không thể kiềm chế mà nhào đầu về phía trước.

“Thương Lang đại nhân!” Ở trong này, người nhận ra hắn rất ít, ngoại trừ Trường Ninh quận chúa thì chỉ có hai thị nữ của nàng.

Người mở miệng chính là Ngọc Hành, nàng đang cầm một mâm điểm tâm định đi cho chim hoàng anh của quận chúa ăn.

Thương Lang nhìn nàng một cái, lại phun ra một búng máu, vừa vặn phun lên y phục của nàng.

Ngọc Hành hoảng hốt, vội vàng đỡ hắn vào bên trong.

Ngay cả đệ nhất sát thủ của Thương Hải môn còn bị tổn thương thành thế này, vậy người bị ám sát kia, sống hay chết?

***

Lục Đình Tiêu luyện kiếm xong, tắm rửa thay y phục, sau đó ngồi trong phòng, cầm lấy một quyển sách.

Chẳng hiểu sao tâm thần có chút không yên.

Trầm Dung Dương bị Bố Phỉ Giai lôi kéo ra ngoài, hắn cũng không có ngăn cản.

Tình cảm của hai người mặc dù rất tốt, nhưng cũng sẽ không tùy tiện can thiệp vào chuyện của đối phương.

Huống chi với thực lực của Trầm Dung Dương, trong thiên hạ này hiếm có người nào có thể tổn thương được y.

Lật nửa trang sách, sau đó khép lại, hắn đứng dậy bước về phía cửa.

Vừa mới đẩy cửa ra liền nhìn thấy Bố Phỉ Giai khuôn mặt trắng bệch, hồn bay phách lạc đứng ở giữa sân, thấy hắn, nàng mấp mấy môi, run run nói.

“Trầm đại ca bị thương…”

Thị Cầm một đường cõng Trầm Dung Dương, chầm chậm quay trở về.

Lúc đi sinh động khỏe mạnh, lúc trở về lại hôn mê, tất cả mọi người đều bị dọa một trận không nhỏ.

Lúc ở trên đường, Bố Phỉ Giai tách khỏi hai người Trầm Dung Dương, mục tiêu của đối phương cũng không phải là nàng, cũng bởi vì nàng tìm không thấy hai người Trầm Dung Dương, cho nên bình an vô sự.

Hỉ tổng quản tuy cũng là người từng trải, nhưng khi nhìn thấy thương thế của Trầm Dung Dương, khuôn mặt già nua cũng không khỏi trắng bệch.

Lúc Thị Cầm thả công tử nhà mình xuống, lưng áo của hắn đã nhuộm đỏ một mảnh.

Tất cả đều là máu của Trầm Dung Dương.

Thời điểm Lục Đình Tiêu chạy tới, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Hỉ tổng quản điểm tất cả các đại huyệt quanh thân của Trầm Dung Dương, sau đó rắc rất nhiều thuốc cầm máu lên vết thương, đang muốn thay y phục cho y.

Thị Cầm ở bên cạnh còn kinh hoàng chưa kịp bình tĩnh, nhìn Trầm Dung Dương, bàn tay nắm chặt vẫn run rẩy đến lợi hại, một câu cũng không thể nói thành lời.

“Để cho ta.” Lục Đình Tiêu nói, tiếp nhận y phục trong tay Hỉ tổng quản.

Ngữ khí của hắn tuy thản nhiên, nhưng lại cất giấu băng hàn cùng sát ý lạnh lẽo đến tận xương.

Sắc mặt người nọ trắng bệch gần như trong suốt, vết máu phía trên y phục càng thêm nổi bật, càng thêm rõ ràng.

Lần đầu tiên Lục Đình Tiêu nhìn thấy y bị thương nặng như vậy, trong trí nhớ của hắn, cho dù là lần huyết chiến ở Hoàng Sơn, tổn thương mà Trầm Dung Dương nhận được cũng kém xa so với hôm nay.

Trong lòng không thể nói rõ là cảm nhận gì, chỉ cảm thấy từng tia từng tia lãnh ý đang thoát ra ngoài, rồi lại có một bàn tay, chầm chậm tóm lấy hắn, siết chặt, khiến hắn cảm thấy đau buốt.

Tình nguyện…

Tình nguyện là bản thân mình bị thương.

Cẩn thận thu sát khí lại, sợ kinh động đến người nọ, Lục Đình Tiêu cầm lấy cổ tay của y, mạch đập kia như có như không, mỏng manh như tơ nhện.

Vươn tay đỡ y dậy, nửa bàn tay vòng qua ngực đặt trên lưng y, truyền nội lực sang.

Đột nhiên, một bàn tay khác bất thình lình bị đè lại.

“Ngươi… quyết chiến… không cần…” Y cố hết sức nói từng chữ, Lục Đình Tiêu cũng hiểu được ý tứ của y.

Mười lăm tháng tám chính là ngày quyết chiến, thực lực của Hà Khổ chắc chắn không kém hắn, lúc này lãng phí nội lực cũng tương đương với việc gia tăng phần thắng cho đối phương.

Tuy đã nghe thấy, nhưng cũng không nhất định phải làm theo.

Lục Đình Tiêu vẻ mặt lạnh lẽo, dường như ngay cả người đứng cách xa hắn một trượng cũng có thể cảm giác được luồng khí lạnh lẽo kia, Thị Cầm cũng nhịn không được mà run rẩy từng hồi.

Trầm Dung Dương muốn cười, nhưng lại cười không nổi.

Vừa mở miệng thì lại chính là máu.

Tâm thần cực kỳ hao tổn, y nhắm mắt, không nói gì nữa.

Bàn tay trên lưng thật sự rất ấm, nội lực vẫn cuồn cuộn không ngừng truyền vào trong thân thể y.

Đại phu đến, bắt mạch, khai dược, nấu dược, rửa sạch miệng vết thương, áp dụng nhiều phương thuốc trong và ngoài.

Trầm Dung Dương luôn ngủ nhiều tỉnh ít, bởi vì dược liệu cho nên có đôi khi tỉnh dậy chưa được bao lâu lại tiếp tục mê man, nhưng thân thể cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, miệng vết thương sâu thấy xương kia đã dần dần khép miệng, chẳng qua nội thương cũng không thể bình phục mau như vậy.

Lục Đình Tiêu vẫn một mực canh giữ bên cạnh y, mỗi lần y mở mắt ra, khuôn mặt lạnh lùng kia lại lập tức ánh vào tầm mắt.

Như vậy cũng có thể nói là một phút cũng không rời.

Từ phương diện nào đó mà nói, mục đích của Trường Ninh kỳ thật đã đạt được.

Mà lúc này, cách mười lăm tháng tám, còn năm ngày.