Edit: Mị, Tuyết Y

Beta: Sakura

Thu thập xong chiến trường, cao thủ Lôi gia mang theo đại công tử nhà mình né tránh đám người mà rời đi, Minh trưởng lão cảm thấy may mắn, may mắn Vân Khê đã sớm ly khai, Chiến trưởng lão cũng coi như là người có tâm địa lương thiện, không ra tay độc ác với đại công tử. Đáng tiếc đại công tử cũng không phải là người an phận, người ta đã hạ thủ lưu tình với hắn, hắn chẳng những không lĩnh tình, còn một đường hùng hùng hổ hổ. Cuối cùng không còn biện pháp hắn không nhịn được nữa đành một chưởng đánh cho đại công tử ngất xỉu, cho dù sau này đại công tử mang thù tìm hắn tính sổ, hắn cũng chấp nhận.

Chiến Thiên Dực dẫn theo đám cao thủ của Học Viện Vạn Hoàng đứng chờ tại chỗ, chờ giây lát, đột nhiên nghe được tiếng kêu cứu của nữ tử được truyền lại cách đó không xa.

”Các ngươi chờ ở đây, ta đi xem!”

”Dực, ta đi với ngươi!” Bách Lý Băng Tuyền nói.

”Ca ca, ta cũng muốn đi!”

Vì vậy ba người cùng chạy tới nơi phát ra tiếng kêu cứu.

”Cứu mạng ah! nhanh cứu chúng ta ——”

Chiến Thiên Dực nhìn thấy một đầu mảnh hổ, dưới móng vuốt của nó, một nữ tử bị bổ nhào ngã dưới đất, quần áo lộn xộn, trước ngực có vài chỗ bị móng vuốt của nó cào cho rách nát, chảy máu, một nữ tử khác, chính là nữ tử kêu cứu, không biết nhặt từ đâu một cây côn gỗ, đánh lung tung từng cái vào trên người nó. Nhưng mà mãnh hổ kia cũng không để ý đến nàng, chỉ chăm chăm nhìn đồ ăn trước mắt mình, há miệng muốn đem nàng tamột ngụm nuốt vào.

”Dừng lại!” Chiến Thiên Dực phẫn nộ quát lên một tiếng, ném phi kiếm trong tay ra đâm thẳng vào lưng hổ.

”Ngao——–”

Lưng bỗng nhiên trúng kiếm, bị chọc giận, nó liều lĩnh hung ác cắn nữ tử phía dưới, trên đầu vai của nàng cứ thế mà cứng rắn cắn ra một miếng thịt, lộ luôn cả xương trắng.

”Ah–” nữ tử kêu lên một tiếng thảm thiết, vang tận trời xanh, đợi đến lúc âm thanh dừng lại thì nàng đã hôn mê rồi.

Chiến Thiên Dực hít vào một hơi, không muốn chính mình chẳng những không cứu được người ngược lại còn hại người ta bị thương. Nội tâm của hắn áy náy, không chút nào do dự, hắn bước nhanh xông lên trước, hai tay nắm lấy hai chân hổ, tay không tất sắt, lại có thể đem mãnh hổ nâng lên.

”ah——”

Nương theo tiếng quát của hắn, chỉ thấy trên bầu trời máu tươi như rót, nguyên một con hổ bị hắn xé làm hai nửa!

Nữ tử thứ hai nhìn thấy một màn này, bị doạ đến mặt trắng bệch, cũng bị hôn mê mà ngã trên mặt đất.

”Cô nương, cô nương?” Bách Lý Băng Tuyền ngồi xuống kiểm tra tình huống của hai người, nhìn Chiến Thiên Dực nói:” Dực, vị cô nương này bị thương không nhẹ, mau chóng tìm đại phu trị thương cho nàng càng sớm càng tốt.”

”Ca ca, chúng ta mau dẫn hai vị cô nương này trở lại Học Viện Vạn Hoàng a.”Alý lo lắng đánh giá nữ tử bị mãnh hổ cắn tổn thương, thầm nghĩ nếu vai của nàng cũng bị cắn như vậy, không biết có chịu được không?

Chiến Thiên Dực nhìn xung quanh, suy tư nói:” Băng Tuyền, trước tiên ngươi thoa cho cô này chút thuốc, ta đi tìm muội muội hỏi một chút, nếu nàng ấy đồng ý, chúng ta sẽ rời đi trước.”

Bách Lý Băng Tuyền nghe vậy liền nhíu mày có chút không vui:’ muội muội, muội muội, suốt ngày ngươi chỉ biết muội muội của ngươi. Ngươi là nam nhân, hiện tại là trưởng lão, sao chuyện gì cũng phải nghe theo muội muội ngươi vậy? Đây không phải chỉ là chuyện nhỏ sao? Chẳng lẽ ngươi không tự làm chủ được?”

Chiến Thiên Dực bị sặc, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “ Nói cũng không thể nói như vậy chứ, ta…”

“Tẩu tử, tẩu cũng đừng trách ca ca muội, ca ca muội chính là một người trọng tình trọng nghĩa như thế mà” A lý nét mặt tươi cười hề hề, lại quay đầu nói với Chiến Thiên Dực. “Ca ca, ca cũng thật là, đã biết rõ tẩu tử quan tâm để ý đến ca,vậy mà ở trước mặt tẩu tẩu ca còn luôn nhắc đến những nữ nhân khác, tẩu tử không tức giận mới lạ đó.”

“Khê nhi nàng ấy không phải là những nữ nhân khác.” Đối mặt với hai nữ nhân mình quan tâm nhất trước mắt, Chiến Thiên Dực cảm giác rất vô lực.

“ Nhưng mà nàng ấy cũng không phải thê tử của ca, muội muội ruột của ca… Nếu như muội là tẩu tử, nhìn thấy người trong lòng mình xem nữ nhân khác còn quan trọng hơn cả mình, muội cũng sẽ ghen! Tẩu tử, tẩu nói có đúng không?” A Lý dí dỏm nháy mắt ra hiệu với Bách Lý Băng Tuyền, rốt cuộc dụ dỗ được Băng mỹ nhân cười vang lên rồi.

“Một đại nam nhân như chàng đó ah, còn không hiểu nhân tình bằng một tiểu nha đầu nữa!” Bách Lý Băng Tuyền thở dài một tiếng, nói “Ta cũng biết Khê nhi muội muội đối với chúng ta ân trọng như núi, giống như là thân nhân của chúng ta vậy, nhưng nàng ấy dù sao cũng là thê tử của người khác, chàng cứ luôn tùy tùy tiện tiện như vậy, không có chút kiêng kỵ gì với nàng ấy, Long gia chủ người ta sẽ nghĩ như thế nào?”

“Cho dù là, hiện giờ muội thấy trượng phu của Vân tỷ tỷ cũng không phải là đèn cạn dầu [ý không phải là người ngu ngốc lỗ mãng], quá mức ghen tuông! Nhưng vạn nhất một ngày nào đó hắn lại giống như tẩu tử, ăn giấm chua với ca ca người, đến lúc đó ca ca người thế nhưng mà không giải thích được rõ ràng lắm đâu!” Nói xong, A Lý đáng yêu giả làm một mặt quỷ, le lưỡi, chọc cho trên mặt Chiến Thiên Dực và Bách Lý Băng Tuyền đều nở nụ cười.

“Tiểu quỷ linh tinh!” Bách Lý Băng Tuyền phun ra một câu nói nàng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào.

Chiến Thiên Dực cảm khái nhìn qua muội muội, sớm đã quên chuyện vừa phát sinh, có thể một lần nữa được nhìn thấy nét mặt tươi cười ngây thơ hồn nhiên thường xuyên nở rộ của muội muội, hắn đã không còn đòi hỏi gì nữa rồi.

“Được được được, các muội nói đều đúng hết, là lỗi của ta! Ta đầu hàng được chưa?” Hắn giơ hai tay đầu hàng, nhìn thấy hai nữ nhân cười đến mức thoải mái, hắn không biết có bao nhiêu vui mừng.

Đáng tiếc, bọn hắn muốn rời khỏi sơn cốc, cũng không dễ dàng như vậy. Lúc rời khỏi sơn cốc, bọn hắn khuấy động trận pháp, vẫn thu hút chú ý dẫn Vân Khê tới.

“Đại ca, các huynh đây là muốn đi đâu?” Vân Khê đánh giá bọn họ một phen, phát hiện trong đám bọn họ có hai gương mặt lạ lẫm, là hai nữ tử, cả hai đều hôn mê, một người trong đó ở đầu vai bị trọng thương đến mức huyết nhục mơ hồ. Đầu tóc hai người rối bời, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, cho nên trong khoảng thời gian ngắn nàng không thấy rõ được bộ dạng của hai người đó, chỉ nhìn quần áo trên người hai người các nàng, thì có lẽ chỉ là nữ tử nhà bình thường.

“Muội tử, bọn huynh vừa mới cứu hai vị nữ tử, vị cô nương này bị hổ dữ cắn bị thương, huynh phải mau mau mang nàng đi tìm đại phu trị liệu. Thời gian cấp bách, nên chưa kịp nói với muội một tiếng.” Chiến Thiên Dực có chút xin lỗi nói.

“Thiên Tuyệt vì phòng ngừa yêu thú chạy khỏi sơn cốc, ở bốn phía sơn cốc đều cài trận pháp, trước tiên các huynh chờ một chút đã, muội tin Thiên Tuyệt rất nhanh sẽ tới đây. Chờ huynh ấy đến rồi, muội bảo huynh ấy giải trận pháp, rồi tiễn các huynh ra ngoài.” Vân Khê vừa nói, một mặt lại dạo bước về hướng nữ tử bị thương kia.

“Ta vừa mới đắp cho nàng chút thuốc, cho dù thương thế của nàng có khỏi, thì cũng sợ là phải để lại sẹo rồi.” Bách Lý Băng Tuyền thấy nàng đi tới thì không khỏi lên tiếng nói.

“Để muội nhìn xem.” Vân Khê đến gần, trước tiên nhìn thoáng qua miệng vết thương của nàng ta, sau đó đưa tay, chậm rãi gạt tóc đang che khuất mặt nàng ra.

Đó là một gương mặt cực kỳ bình thường, không phải người nàng muốn tìm!

Nàng thất vọng mà buông thả tóc xuống lần nữa, người kia có phải là nữ nhân còn lại hay không?

Nàng lại đi kiểm tra một nữ tử khác, cũng đồng dạng là một khuôn mặt bình thường không thể bình thường hơn nữa, cho dù bỏ vào trong một đám người đều sẽ bị mọi người tự động bỏ qua.

“Trên người nàng kia có lá bùa lợi hại như vậy, làm sao có thể bị một con hổ dữ cắn bị thương chứ? Xem ra là muội nghĩ nhiều rồi…” Vân Khê xoay người rời khỏi, ở phía sau nàng, nữ tử đang hôn mê kia khẩn trương nắm chặt nắm đấm, gồng chặt thân thể không nhịn được mà run rẩy.

Không bao lâu, Long Thiên Tuyệt đã đến.

Những cao thủ của hắn cũng ào ạt mà xuất hiện ở lối ra sơn cốc, đối với bọn họ mà nói, thu hoạch hôm nay đã đủ rồi, tiếp tục ở lại đây cũng không ích lợi gì nữa.

“Trận pháp này lợi hại như thế sao? Làm sao ta không nhìn ra được chứ?”

“Trận pháp cao minh chân chính làm sao mà người nào cũng có thể tùy tiện nhìn ra chứ? Chúng ta lại nhìn xem hắn phá trận như thế nào!”

Vân Khê không nghĩ tới, trận pháp của Long Thiên Tuyệt lại dẫn tới nhiều cao thủ chú ý như vậy, trong lòng nàng cũng đắc ý, luận về khả năng bố trí trận pháp, trong thiên hạ này chỉ sợ còn không có người nào có thể bì kịp với Thiên Tuyệt đâu, nhất là những năm gần đây hắn lại nghiên cứu sâu xa, rất có kiến giải và kinh nghiệm của mình, đôi khi ngay cả nàng đều không hiểu rõ ảo diệu bên trong.

Dưới sự chăm chú của mọi người, Long Thiên Tuyệt cầm một viên đá trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, nhẹ nhàng thoải mái mà bay ra ngoài. Quỹ tích viên đá vạch ra, liên tục đập vào mấy cây cổ thụ ở lối ra, chỉ thoáng chốc, vật đổi sao dời, cổ thụ rõ ràng đang sừng sừng đứng một chỗ trên mặt đất, ngay lúc đó bỗng nhiên biến hóa vị trí.

Có người thử dịch bước về hướng lối ra, một bước, hai bước…

“Ta ra ngoài rồi! Ta thật sự ra ngoài rồi!”

Trận pháp đã được phá.

Long Thiên Tuyệt giương môi lên, một tay nắm lấy nữ nhi, lạnh nhạt như thế, phảng phất không có phát sinh chuyện gì cả.

Tiểu Nguyệt Nha sùng bái vỗ tay: “Phụ thân thật giỏi!…”

Trận pháp đã được giải, mọi người lại lục tục đi ra sơn cốc.

Vân Khê kiểm tra một đám người đi ra sơn cốc, không buông tha bất kỳ một nhân vật khả nghi nào, đáng tiếc mục tiêu của nàng chỉ khóa chặt trên hai người nữ tử, cho nên bọn người Bắc Đường Tuấn rất dễ dàng mà trà trộn đi ra ngoài.

Một đoàn người Chiến Thiên Dực cũng đã đi ra, chỉ có hai phu thê Vân Khê tiếp tục ở lại sơn cốc, tìm kiếm tung tích yêu thú.

Vân Khê rất thất vọng, nguyên bản còn cho rằng mình gặp được đối thủ mạng mẽ, cuối cùng cũng có thể đánh một trận lớn rồi. Không ngờ một phen nhiệt tình của mình, lại bị thời gian từ từ làm nguội lạnh,cuối cùng thì nàng cũng mất hết hứng thú.

“Rốt cuộc là sai sót ở đâu chứ?” Vân Khê nghĩ lại cảm thấy mình dường như sơ sót chỗ nào đó, bằng không thì làm sao mà không tìm thấy người chứ? Hai nữ nhân sống sờ sờ, chẳng lẽ còn có thể không cánh mà bay?

Hai nữ nhân…

Vân Khê đột nhiên vỗ thật mạnh vào trán mình, làm sao mà nàng lơ là như thế chứ, thế mà lại trơ mắt nhìn người ta chạy trốn dưới mí mắt mình?

Làm sao nàng không nghĩ đến sớm chứ? Đây là chỗ nào? Nơi nguy hiểm mãnh thú qua lại!

Hai nữ tử bình thường như vậy, làm sao có thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở nơi nguy hiểm như thế này chứ, các nàng không phải là tự đi tìm cái chết sao?

Hơn nữa, trước đó có nhiều mãnh thú qua lại như vậy, các nàng sớm không bị thương muộn không bị thương, lại trùng hợp lúc mãnh thú đều bị đánh lui mới bị thương, thế thì cũng quá bất thường rồi.

“Muội biết các nàng ở đâu rồi, chúng ta mau mau đuổi theo, hy vọng còn kịp!”

Ngoài sơn cốc, hai con khoái mã chạy lên như bay, ngồi ở trên lưng ngựa, theo thứ tự một trước một sau là một nam một nữ dáng vẻ vội vàng chạy về hướng ngược lại của sơn cốc. Nam tử áo bào màu bạc,tóc đen, đẹp như trích tiên, nữ tử một thân váy tím lãnh ngạo như sương.

Một đoàn người Chiến Thiên Dực rời khỏi sơn cốc không lâu, xa xa phía trước đã trông thấy hai người đang đến, thân ảnh quen thuộc, rất sống động. Lúc đến gần, Chiến Thiên Dực dừng bước, theo bản năng mà ngoái đầu nhìn lại về phía Bách Lý Băng Tuyền lộ ra vẻ lo lắng.

Thời gian trôi qua gần nửa năm rồi, bọn họ luôn luôn cố gắng hết sức tránh né những người khác một chút, nhưng mà hết lần này đến lần khác có vài người lơ đãng mà bất ngờ xuất hiện trước mặt bọn họ.

Hai người cùng nhau quay đầu nhìn về phía A Lý, trong mắt chứa đầu thần sắc lo lắng