Cùng thời điểm Ngân Bạch cảm nhận được ánh sáng kỳ lạ phía cuối chân trời, Nhiếp Hành Phong cũng phát hiện ra. Đây là lúc anh và Phó Yên Văn giao chiến ác liệt nhất, nhưng cương khí hùng hậu đến từ ngoài bầu trời đã ảnh hưởng đến họ. Pháp khí Hổ Cự của anh đang gầm thét bị kéo sang một bên. Tê Nhận của Phó Yên Văn cũng bị sóng biển quấn lấy, thiếu chút nữa rơi khỏi tay. Hai người từ trên không trung đáp xuống, mỗi người đều đứng ở một bên ngọn sóng lớn.

“Trương Huyền đâu rồi?” Mặc kệ sóng to gió lớn đang rít gào trước mắt, Nhiếp Hành Phong trầm giọng quát lên.

Phó Yên Văn mặc kệ cơn giận của anh, đặt Tê Nhận ngang trước mặt mình, mỉm cười nói: “Không ngờ ngươi lại tìm được nơi này, đáng tiếc là chậm một bước rồi…”

Sóng biển đột nhiên đổ ập về phía Phó Yên Văn, cắt ngang lời hắn nói. Hắn vội vàng vận công chống đỡ sức mạnh của cơn sóng. Nhiếp Hành Phong lại triệu hồi hổ thần tới tương trợ. Bất chợt Phó Yên Văn đang ở trong bọt nước tung bay lớn tiếng cười sằng sặc: “Chẳng phải ngươi tự tay giết chết hắn sao?”

“Nếu ngươi thực sự nghĩ như vậy, thì tại sao lại không ném cái thứ pháp khí dỏm trong tay mình xuống?”

Thấy Nhiếp Hành Phong đáp trả không khoan nhượng, Phó Yên Văn sửng sốt, siết chặt chuôi Tê Nhận theo bản năng. Nhiếp Hành Phong cười nhạt: “Không vứt, là vì ngươi không cam lòng thừa nhận Tê Nhận của mình là giả. Hoặc là nói cho dù nó là giả, ngươi vẫn muốn giữ lấy, chỉ vì cái tên của nó!”

“Không đúng!”

“Ta đã biết hết chuyện trong rạp chiếu phim hơn hai mươi năm trước. Ngươi cho rằng những chuyện đó có thể giấu được trời xanh sao?” Mặc phản ứng dữ dằn của Phó Yên Văn, Nhiếp Hành Phong tiếp tục nói: “Ngươi tốn công bao nhiêu công sức, thời gian như vậy, nhưng thực ra tất cả đều là công dã tràng. Ta đã nghĩ ra chúng ta hoàn toàn không phải là hai thần cách của cùng một vị thần, cần nguyên thần trở về chỗ cũ. Mà từ đầu đến cuối ta với ngươi là hai người hoàn toàn khác nhau. Nếu muốn nói đến sự liên hệ, thì hơn vạn năm trước, chúng ta chỉ được coi là người cùng địa vị mà thôi.”

Phó Yên Văn không nói gì, trên gương mặt giống hệt Nhiếp Hành Phong thỉnh thoảng xuất hiện những đốm màu đen, giống như bị vẩy mực lên. Nhưng hắn không hề biết, hai tay cầm binh khí, thở hồng hộc giữa làn sóng biển.

Mấy câu nói của Nhiếp Hành Phong chọc vào chỗ đau của hắn. Giống như quãng thời gian nhiều năm trước kia, hắn cũng ôm lòng ganh ghét đối với Nhiếp Hành Phong như bây giờ. Hắn ghét gương mặt kia, nhưng điều khiến người ta cảm thấy châm chọc là hắn buộc phải dùng gương mặt của đối phương, bởi vì tướng mạo hắn đã bị phá hủy trong trận hỏa hoạn hai mươi năm trước rồi.

Thượng cổ hồng hoang, khi mà còn nhiều loài ác thú yêu ma, thần Sát Phạt đương nhiên là không chỉ có một người. Trong Ngũ Đế đều có chiến thần do họ bổ nhiệm, Hình được coi là một, Phó Yên Văn cũng là một trong số đó. Đáng tiếc so với Hình chiến tích hiển hách đầy mình, được mọi người xem trọng, thì sự tồn tại của Phó Yên Văn lại tầm thường hơn rất nhiều. Vì vậy hắn sinh lòng ác độc, âm thầm khơi mào hiềm khích giữa Hình và chư thần, ép y tới Bắc Hải xa xôi. Bởi vì Bắc Hải chính là lãnh thổ của Hải Thần Huyền Minh, hai kẻ mạnh đối đầu nhau tất sẽ xảy ra một trận đại chiến.

Tất cả đúng như Phó Yên Văn dự đoán. Lúc đó Huyền Minh biến mất, Hình cũng chẳng biết đi đâu. Sau đó chiến sự thời thượng cổ dần dần được dẹp loạn. Hắn cũng tự phong thần nhập minh. Mãi cho đến khi yêu thú lần thứ hai xuất hiện, mới đánh thức hắn dậy.

Nhưng lúc này đã là xã hội hiện đại, cái gọi là yêu thú cùng lắm chỉ là linh thể hạ đẳng nhỏ bé. Hắn không cam lòng với sự yên bình này, nên đã mở lại pháp trận của Ngũ Đế, quay về thời không vẫn còn đông đúc yêu mị năm đó. Đáng tiếc vụ hỏa hoạn ở rạp chiếu phim đã phá vỡ giấc mộng của hắn. Để che giấu bí mật, hắn lại phải một lần nữa phong ấn sức mạnh của mình cho đến tận hôm nay.

Sau khi phát hiện Nhiếp Hành Phong hoàn toàn không nhớ những chuyện trước kia, lại ở cùng với Huyền Minh, Phó Yên Văn bèn nghĩ ra một cách một hòn đá ném hai chim, dẫn Nhiếp Hành Phong vào yểm mộng, để anh có thể thấy rõ bộ mặt thật của Huyền Minh, sau đó tự giết lẫn nhau. Nhưng mọi chuyện đi lệch mong muốn của hắn, mỗi lần hắn tưởng rằng mình sẽ thành công lại bị xảy ra những biến cố bất ngờ. Cuối cùng phong ấn của Ngũ Đế bị phá vỡ hoàn toàn, trong lúc bất đắc dĩ, hắn đành phải bắt cóc Trương Huyền, đánh cược ván cuối cùng.

“Ngay từ đầu ta đã rất ghét ngươi.” Đối diện với Nhiếp Hành Phong, Phó Yên Văn căm hận nói: “Ngoại người giả nhân giả nghĩa lại tự cho mình là đúng như ngươi hoàn toàn không xứng làm thần!”

“Ngươi đâu kém, vì tư lợi mà lạm sát người vô tội. Ngươi cũng không xứng với hai chữ Sát Phạt!”

“Vậy thử nhìn xem cuối cùng ai là người có thể ở lại nơi này!”

Lời còn chưa dứt, Phó Yên Văn đã vung Tê Nhận lên chém về phía Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong không hề né tránh,, dùng ý niệm điều khiển bọt sóng. Trong chớp mắt sóng biển hóa thành một thanh trường kiếm trong suốt, đỡ lấy đòn chém đến từ Tê Nhận. Cơn sóng bị Tê Nhận đánh tan thành bọt nước bắn lên tung tóe, còn Tê Nhận cũng bị ép lùi về phía sau. Mặc cho Phó Yên Văn điều khiển thế nào, Tê Nhận cũng không nghe theo lệnh hắn nữa.

Điều này khiến Phó Yên Văn cảm thấy vô cùng sửng sốt. Hắn không cam lòng rút Tê Nhận về, nhưng hắn cảm nhận được pháp khí đang không ngừng bài xích thần lực của mình. Việc này chưa từng xảy ra trong quá khứ, bất kể là khi hắn trọng thương mới khỏi hay là chiến đấu với Nhiếp Hành Phong, nó cũng chưa từng phản ứng mãnh liệt như thế.

Một điềm báo không lành từ từ trồi lên trong đầu Phó Yên Văn. Hắn nhìn về phía Nhiếp Hành Phong, đột nhiên muộn màng nhận ra một điều, Nhiếp Hành Phong đã khôi phục thần lực. Mà điều đó đồng nghĩa với việc Trương Huyền cũng đã trở về làm Hải Thần, cậu không hề chết. Cơn giông tố bão bùng này chính là do tính tình ngang ngược của Hải Thần mang đến.

“Ngươi đã khôi phục pháp lực từ lúc nào?” Hắn không cam lòng hỏi.

“Không liên quan đến chuyện khôi phục pháp lực. Tê Nhận không giết được ta, ngươi biết vì sao không?”

Phó Yên Văn không hỏi, nhưng trên mặt tỏ rõ sự nghi ngờ. Thế là Nhiếp Hành Phong cho hắn đáp hẳn: “Tê Nhận không giết yêu ma quỷ quái, nó chỉ giết cái ác. Chung Khôi không chết là bởi cậu ấy không phải là kẻ ác, mà Tê Nhận trên tay ngươi cũng không phải là đồ giả.”

“Vậy Tê Nhận của ngươi thì sao? Vì sao có thể giết chết được Trương Huyền?”

“Đó là đồ giả Trương Huyền biến hóa ra để làm rối loạn phán đoán của ngươi, cũng chính là Tác Hồn Ti của cậu ấy.” Nhiếp Hành Phong giải thích: “Quả thật là ta có vung đao về phía Trương Huyền, nhưng đó chỉ là dẫn hồn phách của cậu ấy vào Tác Hồn Ti mà thôi. Pháp khí tự có linh tính, sẽ tự động trở lại bên cạnh chủ nhân. Ta chỉ không ngờ rằng ngươi lại nhốt cậu ấy ở ngay Bắc Hải.”

Nói đến câu cuối cùng, trong giọng điệu của Nhiếp Hành Phong lộ ra chút châm chọc, dường như đang chê cười hắn ngu xuẩn. Bắc Hải là địa bàn của Trương Huyền, nhốt cậu ở đây khác nào thả hổ về rừng?

Hiểu được ẩn ý của Nhiếp Hành Phong, Phó Yên Văn giận tím mặt. Hắn chọn nơi nhốt ở Bắc Hải, chỉ là để lừa tai mắt của Nhiếp Hành Phong, nhưng không ngờ cuối cùng thành ra lại là mua dây buộc mình. Vừa nghĩ đến chuyện mọi tính toán của mình đều thất bại, hắn càng không thể tha thứ cho sự thật này, tiếp tục dùng ý niệm hòng gọi Tê Nhận ra.

Tuy ngoài miệng Nhiếp Hành Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng đối diện với kẻ địch mạnh, anh không dám thả lỏng chút nào. Mắt thấy gió rít biển gầm, bọt sóng hất cao đến cả nghìn mét, cương khí từ Tê Nhận của Phó Yên Văn tụ thành hình hai con ác thú. Ác thú gầm thét, hình bóng ngày càng rõ nét, kết hợp cùng sóng thần lao về phía Nhiếp Hành Phong.

Nhiếp Hành Phong cũng không dám chậm trễ, ngưng thần gọi Hổ Củ. Tiếng hổ gầm lập tức xuyên qua bọt sóng, hình bóng một con hổ khổng lồ nhảy lên giữa không gian, mang theo ánh vàng kim chói lòa. Tiếng gầm của nó át cả tiếng sấm sét phía xa xa, rõ rệt như thần thú thời thượng cổ. Dường như biển gầm hay thần linh trước mắt nó đều chỉ là vật chết, có thể hóa thành bột mịn dưới khí thế của Hổ Củ bất cứ lúc nào.

Sát khí mạnh chưa từng có ập tới, dù là thần Sát Phạt, Phó Yên Văn vẫn cảm thấy sợ hãi, tâm thần hoảng hốt, dường như nhìn thấy khí thế dũng mãnh của chiến thần Hình đang chém giết ác thú, lệ quỷ năm đó. Hắn ghen tị với khí thế này, nhưng đồng thời cũng thèm muốn. Chỉ từ điểm này, ngay từ đầu hắn đã là kẻ thất bại. Người mà hắn luôn sợ, luôn muốn chiến thằng từ trước đến nay không phải là Nhiếp Hành Phong, mà là chính bản thân hắn, chỉ là hắn không muốn đối diện với điều đó mà thôi.

Gặp phải Hổ Củ, ác thú do Phó Yên Văn gọi ra lập tức tiêu tan, Tê Nhận tuột khỏi tay, rơi xuống dưới biển. Hổ Củ chạy chồm trên không, giống như muốn ngoạm lấy. Nhưng sát khí từ đâu ập tới đẩy nó lùi ra. Giữa không trung đột nhiên lóe lên ánh vàng kim, chiếu sáng cả một mảng không gian mờ tối. Một bóng con rồng đằng đằng sát khí đang cuộn tròn trên không trung, há miệng đớp lấy Tê Nhận, sau đó nó vẫy đuôi một cái, hất Hổ Củ ra. Đối diện với con rồng dữ, thần hổ không hề sợ hãi chút nào, eo nó hơi cong lại, muốn xông lên trước để cướp lại Tê Nhận. Nhiếp Hành Phong vội vàng xua tay gọi về. Con rồng vừa xuất hiện là long thần của Trương Huyền. Người một nhà không nên đánh nhau.

Cảm nhận được chủ nhân gọi lại, thần khí Hổ Củ dù không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phải quay lại nhảy về bên cạnh anh. Song nó vẫn gầm lên về phía ứng long, tỏ ý bất mãn vì mình không được chinh chiến.

Mất đi Tê Nhận, sắc mặt Phó Yên Văn xám như tro tàn, lại thấy long thần xuất hiện trên bầu trời, hắn biết không ổn, niệm chú ngữ muốn thoát thân, song lại chậm một bước. Sóng biển đã ầm ầm đánh tới, cột nước cao hàng trượng tựa như một kết giới pháp ấn của thiên nhiên, vây hắn vào giữa. Phó Yên Văn càng vận lực thì bị đánh trả càng dữ dội. Sau vài lần như thế, trên người hắn đã đầy vết thương ngang dọc. Hai con rồng khổng lồ dùng đuôi cuộn chặt lấy hắn, khiến hắn không thể động đậy được nữa.

“Ngươi đã vây khốn ta trong pháp trận mấy lần, ta chỉ trói ngươi được một lần, hời cho ngươi rồi.”

Theo tiếng cười giễu cợt, một bóng người mặc áo xanh từ đằng xa ung dung bước lại gần. Sóng lớn bên cạnh y cao đến tận trời, vậy mà không một giọt nước nào dính vào vạt áo y, mỗi khi bọt nước đến gần lại tự động dạt ra, tỏ thái độ không dám mạo phạm. Người nọ có thể dễ dàng đi vào trong pháp trận, đến trước mặt Nhiếp Hành Phong.

“Trương Huyền.”

Thấy y đến gần, Nhiếp Hành Phong thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng khí thế Hải Thần toát ra từ người Huyền Minh quá mạnh, không giống với người yêu mà anh quen thuộc, nhưng điều đó không hề giảm bớt được nỗi nhớ nhung mà anh dành cho Trương Huyền. Trái tim vẫn luôn thấp thỏm cả một đường của Nhiếp Hành Phong rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Thấy Huyền Minh không đáp, anh lại gọi lần nữa: “Trương Huyền.”

Huyền Minh giơ tay lên. Cảm nhận được lệ khí toát ra từ người y, thần khí Hổ Củ ngửa đầu rống lên một tiếng giận dữ. Nhiếp Hành Phong cuống quýt cản nó lại. Huyền Minh không để ý, chỉ tiện mồm nói: “Thứ ngươi nuôi hơi ngu xuẩn.”

Nhiếp Hành Phong nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào. Huyền Minh đột nhiên cúi đầu nhìn bàn tay mình, sau đó đôi mắt lam liếc về phía anh, nói: “Hình như ngươi còn nợ ta một cái tát?”

Nhiếp Hành Phong ngẩn ra một lúc, mới nhớ lúc trong yểm mộng mình nhất thời nóng lòng đã tát cho Trương Huyền một phát. Nghe thấy câu hỏi này, anh biết ngay là Huyền Minh còn ghi thù, không khỏi mỉm cười. Chỉ cần Trương Huyền không sao, đừng nói là một cái tát, kể cả bị đánh một trận anh cũng không hề để tâm chút nào.

Huyền Minh giơ tay lên, ngay khi Nhiếp Hành Phong cho rằng y sẽ tát mình, thì một tiếng tát chát chúa vang lên. Hóa ra cái tát đó phang thẳng vào mặt Phó Yên Văn, kèm theo là một giọng nói hời hợt.

“Ta đã nói cái tát đó ta nhất định sẽ đánh trả. Thân là người hầu dưới trướng Ngũ Đế, ngươi phải biết ta là kẻ rất thù dai.”

Phó Yên Văn là chiến thần nghe lệnh Ngũ Đế, bình sinh giết vô số ma quỷ, tính tình vô cùng cao ngạo. Cái tát này còn khiến hắn khó chấp nhận hơn là bị thương vì chiến đấu. Nghe Huyền Minh chế giễu mình chỉ là người hầu, hắn càng khó nuốt nổi cục tức ấy, lập tức giơ tay dùng niệm lực gọi lên sóng gió, bọt nước hóa thành mũi dao nhọn, đâm về phía Huyền Minh.

Huyền Minh chắp hai tay sau lưng, không coi đòn tấn công đó ra gì. Nhiếp Hành Phong thấy y khinh địch, muốn tiến lên giúp đỡn, lại không nhờ mũi dao đi được nửa đường thì lập tức tan biến. Phó Yên Văn ôm lấy cánh tay và gương mặt đột nhiên bị xé rách, thét lên chói tai.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Câu hỏi của Nhiếp Hành Phong bị át đi, Phó Yên Văn ở bên kia ngửa đầu nhìn trừng trừng Huyền Minh, rống lên giận dữ: “Ngươi đã làm pháp thuật gì với ta? Ngươi là thần mà lại dám dùng độc…”

Nhiếp Hành Phong nhìn sang, thấy chấm đen trên mặt Phó Yên Văn ngày càng dày, đồng thời còn nhanh chóng lan rộng ra toàn thân. Chắc hẳn vết đốm đen đó đã khiến hắn vô cùng đau đớn, ngay cả mặt mũi cũng vặn vẹo, quay trở về diện mạo vốn có của hắn. Nhìn gương mặt có vẻ đường đường chính chính, nhưng nửa gò má lại đầy vết sẹo do bị trận hỏa hoạn năm đó gây ra.

“Đối phó với loại người hầu thấp hèn như ngươi, đâu cần ta tự mình động thủ.” Nhìn Phó Yên Văn tỏ ra đau đớn, ánh mắt Huyền Minh lộ ra vẻ sung sướng, y chậm rãi nói: “Lúc trước ngươi lợi dụng anh em Ngân Bạch mượn vĩ giới để gài bẫy ta, chắc không nghĩ sẽ có ngày mình cũng phải nếm trải mùi vị bị chất kịch độc cắn nuốt đúng không?”

“Thì ra… thì ra là xà yêu kia!”

“Có trách thì trách ngươi chưa từng coi trọng yêu vật. Lúc Ngân Bạch phun máu lên người ngươi, chắc ngươi không nghĩ có ngày nó sẽ biến thành thuốc độc thủng ruột đâu nhỉ?”

Nghe lời giải thích chậm rãi của Huyền Minh, Phó Yên Văn ngộ ra, thảo nào mỗi lần hắn ra tay với Ngân Bạch, Ngân Bạch đều phun máu. Hắn lại cho đó là do yêu loại pháp lực thấp, không ngờ mọi chuyện ngay từ đầu đều nằm trong kế hoạch Ngân Bạch.

“Ngươi có suy nghĩ ép buộc Ngân Bạch làm việc cho mình, sau khi xong việc sẽ trừ khử hắn. Chắc chắn hắn cũng biết điều đó, nên ngay từ đầu đã nghĩ đến chuyện đồng quy vu tận. Chỉ trách ngươi mắt cao hơn đầu, hoàn toàn không để một yêu vật thấp kém vào mắt…”

“Huyền Mình, ta chưa bao giờ ra tay với ngươi, vì sao ngươi lại làm hại ta?”

Lúc này Phó Yên Văn bị độc rắn hành hạ đến thống khổ, nhưng càng làm cho hắn sợ hãi hơn cả chính là cá tính có thù tất báo của Huyền Minh. Hắn cố gắng nhịn đau, kiếm cớ cởi tội cho mình, để tránh khỏi kết cục thê thảm hơn.

“Tuy ngươi không trực tiếp động thủ với ta, nhưng kẻ kéo ta vào tru tiên hàng ma trận cũng là ngươi.”

“Thân là chiến thần, đó là chuyện bất đắc dĩ mà thôi. Cũng giống như năm đó Hình giết ngươi, cũng bởi vì ngươi làm việc ác… A!”

Sóng biển nổ tung trước người của Phó Yên Văn, bọt sóng bắn lên giống một lưỡi dao sắc bén, đồng loạt ghim vào người hắn. Hắn lại không sợ, cắn răng cười to nói: “Ta nói trúng tâm sự trong lòng ngươi rồi chứ gì? Nếu ngươi không làm chuyện ác, vì sao người người đều bị giết chết?”

Huyền Minh mặt trầm như nước, ấn ký trên cổ tay lấp lánh ánh hào quang. Sợ y bị Phó Yên Văn kích tướng, một lần nữa tàn sát phương Bắc, Nhiếp Hành Phong vội vàng kéo tay y lại, ý bảo phải bình tĩnh. Huyền Minh giật tay ra nhưng không được, liền mặc cho anh nắm. Huyền Minh thầm nghĩ nếu không phải y tự phong ấn thần lực, thì có để cho một thiên thần cấp thấp dương oai ở chỗ này hay không? Có điều thế này cũng không tệ, bởi Phó Yên Văn xuất hiện đã giúp y tháo gỡ khúc mắc giết thầy vẫn lẩn quẩn trong lòng. Chỉ điều này thôi đã đủ khiến mọi nỗi đau đớn mà y từng chịu trở thành không đáng nhắc đến.

Hoặc là vì sư phụ đổi mệnh vốn đã không dung được trời đất, cho nên cũng coi như là sự trừng phạt đối với y rồi.

Nghĩ vậy, tâm trạng của Huyền Minh yên ổn hơn rất nhiều, y cầm ngược lại tay Nhiếp Hành Phong, mỉm cười nói với kẻ đang đau đớn giãy giụa trong nước: “Trong tất cả những kẻ khiêu khích ta, ngươi là kẻ vô dụng nhất. Chỉ có điều ngươi gặp thời vận mà thôi.”

Phó Yên Văn tức giận nhìn y. Huyền Minh thản nhiên đón nhận sự giận dữ của hắn, tiếp tục nói: “Từ trước đến nay đều là người không bình thường muốn làm người bình thường. Chỉ có người bình thường đến mức hoàn toàn không có gì nổi bật mới dốc hết sức để đứng trên người khác mà thôi. Ngươi một lòng muốn diệt trừ đồng loại để làm chiến thần duy nhất. Chỉ suy nghĩ đó thôi đã chứng minh ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm một kẻ hầu cho người có chức vụ thần mà thôi.”

Y nói đúng! Y nói đúng hết!

Phó Yên Văn phát hiện những chuyện mình không cam lòng đối diện nhất đang bị Trương Huyền chậm rãi đưa ra và phân tích. Điều hắn sợ hãi không phải là Nhiếp Hành Phong xuất sắc đến mức nào, mà là sự tồn tại của mình thiếu quan trọng ra sao. Hắn không quan trọng, chứng tỏ hắn có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào. Đó mới là sự thật hắn khó chấp nhận nhất.

Thì ra hắn không bại bởi bất cứ ai, mà bại bởi chính bản thân mình.

Không liên quan đến việc thân phận của đối thủ được tôn sùng thế nào, thực lực mạnh đến đâu. Tất cả điều đó đều không quan trọng, quan trọng là ngay cả cửa ải bản thân mà hắn cũng không bước qua nổi.

Câu chế giễu kia giống như cây kim đâm vào lòng Phó Yên Văn, hắn không khỏi run rẩy. Hắn không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng lại không thể không thừa nhận. Đó mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất. Hắn cảm thấy mình bị miệt thị, song đó cũng là điều dễ hiểu. Huyền Minh Bắc Hải sao có thể để ý đến thứ chiến thần tầm thường như hắn? Huyền Minh luôn làm việc trắng trợn, tùy tiện, thẳng thắn đến mức hắn muốn dùng mọi cách để tiêu diệt người này. Hắn gần như sắp làm được rồi, trong vô số lần tru tiên hàng ma trận xảy ra, nhìn Huyền Minh nhiều lần rơi vào nguy hiểm, trong lòng hắn tràn đầy niềm sung sướng khó tả.

Thực ra giữa Huyền Minh và hắn không hề có mâu thuẫn. Nếu nói hắn đối phó với Nhiếp Hành Phong là vì ôm suy nghĩ phải diệt trừ đối thủ, thì Huyền Minh trong mắt hắn chỉ là cái cớ để hắn giận cá chém thớt mà thôi. Hắn sùng bái Huyền Minh, bởi vì y hùng mạnh, hùng mạnh đến mức hắn phải sinh lòng đố kỵ. Nếu không phải hắn tốn nhiều tâm tư đối phó với một người không quan trọng, thì có lẽ kết quả lúc này đã thay đổi rồi. Nhưng lúc đó hắn giống như ma xui quỷ khiến vậy, quên mất mục đích ban đầu, chỉ muốn hủy diệt đối phương bằng được. Chỉ vì sự tồn tại của Huyền Minh quá cường đại, quá đẹp đẽ, cao đến mức không thể với tới. Chỉ vì hắn từ trước đến nay không hề coi trọng bản thân.

Ngay cả lúc được lựa chọn, hắn vẫn bị thua bởi Nhiếp Hành Phong. Hắn không thể tha thứ cho sự thật đó, cho nên đã nghĩ hết cách để hai người họ nghi ngờ rồi tự giết lẫn nhau. Kết quả mà hắn muốn không phải là cái chết, mà là được nhìn thấy vẻ mặt đau khổ tột cùng của đối phương, từ đó cảm nhận được niềm khoái cảm tràn ngập trong lòng.

Ngưỡng mộ đến cùng cực không phải là ái mộ, mà là hủy diệt. Đây chính là tâm thái hắn dành cho Huyền Mình, suy nghĩ vặn vẹo ấy ngay cả bản thân hắn cũng không lý giải nổi. Hắn chỉ biết mình đã luôn làm vậy. Nếu ngươi đã khinh thường sự tồn tại của ta, thì ta cũng coi rẻ sinh mạng của ngươi.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn thất bại, hắn không tìm ra được nguyên nhân mình thua, cho nên hắn không chấp nhận kết quả này, càng thêm giận dữ trước vẻ miệt thị trên gương mặt Huyền Minh. Giờ phút này hắn đã quên việc thực lực hai bên cách xa nhau, một lần nữa gào thét đứng dậy, hai tay làm ra pháp quyết tế trời đồng quy vu tận. Chỉ cần hủy diệt được đối phương, hắn không ngần ngại lôi cả bản thân xuống địa ngục cùng.

Nỗi căm phẫn cùng đau đớn do độc rắn gây ra khiến gương mặt Phó Yên Văn nhăn nhó biến dạng. Cơ mặt hắn bắt đầu co giật, hắn khẽ gầm lên như cho cùng rứt giậu.

Thấy hắn vùng vẫy, Huyền Minh hoàn toàn phớt lờ, hai tay chắp sau lưng, cả người đứng thẳng như tùng bách, mặc cho hắn làm phép. Nào ngờ Phó Yên Văn thực hiện được một nửa pháp quyết, trên bầu trời đột nhiên chiếu xuống mấy luồng ánh sáng nhạt ngăn cản hạnh động của hắn.

Chẳng biết từ lúc nào mây đen trên bầu trời đã tản ra, áng mây ngũ sắc cuối chân trời đang trôi đến. Dưới ánh sáng yên bình, ngay cả sóng biển cũng yên ả hơn rất nhiều. Ngọn sóng dần dần thấp xuống, không còn rít gào, tỏa ra lệ khí như lúc vừa rồi.

Mây ngũ sắc tiếp tục lan ra, tạo thành một đường nối liền ở ngoài khơi, giống hệt tấm màn năm màu từ trên trời buông xuống.

Thấy cảnh tượng dị thường hiếm gặp, Huyền Minh nhíu mày. Nhiếp Hành Phong cũng không tự chủ mà nín thở. Cương khí thiên đạo quen thuộc tản ra, khiến họ biết người sắp xuất hiện là thần thánh phương nào.