Thân thể nữ nhân thụt lùi về phía sau, còn đang định đáp trả thì phát giác bản thân không tài nào nhúc nhích được.

“Tới chậm kinh.” Tư Đồ Thánh Phi hướng nam nhân xuất hiện phía sau đối phương hừ lạnh.

Nữ nhân hốt hoảng, sau lưng ả khi nào có người tới mà ả lại không phát hiện ra.

Thiên Nguyệt Thần cũng đáp trả một ánh mắt, “Chuyện đêm nay, ngày mai tụ hợp, đến lúc đó ngươi cùng Triệt nhi giải thích đi.” Bước tới trước mặt nữ nhân, Thiên Nguyệt Thần nheo mắt, “Ngươi không phải tên ám dạ kia.” Lời nói ra vô cùng khẳng định.

Nữ nhân nhìn nam tử tóc bạc trước mắt, y vô cùng tuấn mỹ, giọng điệu xa cách nhưng thanh âm ôn hòa cùng ánh mắt cực kỳ giá buốt.

“Là ta.” Đáy lòng ả cả kinh, người nọ khí thế áp bức, hơn nữa y còn biết mình không phải người kia, hắn ……….Rốt cuộc là ai?

Thiên Nguyệt Thần dùng ngón tay nâng cằm đối phương lên, khóe môi ả còn vương vệt máu, đột nhiên y khẽ cười, “Ngươi là nhân loại sinh con cho tên kia.”

“Ngươi………”

“Không biết sao? Cho dù ngươi tiếp tục hút bao nhiêu máu đi chăng nữa cũng sẽ không biến thành giống như hắn được, loại chuyện này từ khi sinh ra đã định, ta nói cho ngươi, hắn nhất định đã lừa ngươi.” Thực ác ôn, y cũng bắt đầu biết châm ngòi ly gián nhà người khác, có điều, lời y nói hoàn toàn là sự thật.

“Ngươi nói bậy………..” Nữ nhân phẫn hận trừng Thiên Nguyệt Thần, “Ngươi nói bậy, hắn từng nói, chỉ cần ta không ngừng hút máu, sẽ có ngày ta biến được thành người ám dạ, đến lúc đó……..” Đến lúc đó, bọn họ có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.

“Nói bậy ư……….” Thiên Nguyệt Thần thoáng cười, vung tay lên, dây trói trên cổ tay nữ nhân được giải trừ, “Ngươi có thể về hỏi người đó của ngươi, xem xem ta nói đúng hay không.”

Nữ nhân vừa được tự do, lập tức chạy đi.

“Thiên Nguyệt Thần, ngươi……..” Tư Đồ Thánh Phi không hiểu dụng ý của y.

“Cái mà ngươi cần quan tâm……….hình như nên là hắn.” Chỉ chỉ vào nam nhân ở phía sau.

Chuyển tâm mắt tới cái thây trên mặt đất, đưa khí đen dung nhập thoáng cái tất cả hóa tro bụi, “Lòng dạ đàn bà.”

Nghe xong, Tư Đồ Thánh Phi suýt chút nữa thì cùng y tay đấm chân đá.

…………

“Ngươi bị thương?” Trong một căn phòng tối đen có một khoảng sáng màu đỏ. Giọng nam nhân trầm thấp từ trong quan tài đỏ son phát ra. Ngay sau đó, nắp quan tài xốc lên, một thân ảnh từ đó bay tới.

Đáp ngồi xuống trên sô pha, ngẩng đầu, hé ra một gương mặt dị thường âm nhu. So với mỹ mạo của Tinh Linh hoàng quả thực không thề thua kém.

“Dịch.” Ánh mắt nữ nhân sáng lên, gục bên chân nam nhân mà ôm lấy.

Nan nhân nhấc chân lên, nâng đầu đối phương cúi xuống ngửi qua, “Mùi máu, hương vị tinh khiết, còn có………” Mắt nam nhân lóe lên, hương vị hắn rất quen thuộc, là……….nam nhân kia, “Là ai khiến ngươi bị thương?”

Tay đặt nơi vai nữ nhân, truyền vào cơ thể ả một luốn khí mạnh mẽ, vết thương lập tức phục hồi như cũ.

“Cảm ơn ngươi, Dịch.” Nữ nhân cảm kích, ánh nhìn mê muội hướng người trước mặt, trong mắt là quyến luyến sâu sắc.

Nam nhân được gọi là Dịch đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, “Là ai khiến ngươi bị thương?” Hỏi lại một lần, thanh âm trầm hơn rất nhiều.

“Um………là một tên tiểu quỷ cùng một nam nhân đầu bạc.” Nữ nhân đứng dậy cung kính đáp, “Dịch?”

“Hử?” Nhướn mi nhìn nữ nhân, trong lòng y hiện tại vô cùng kích động,Nam nhân kia thật sự tới thế giới này, còn tên tiểu hài tử kia…….Hắn biết, trên người nữ nhân đúng là có hương vị thần thánh, hương vị của Quang Minh thần tử.

Nghĩ như vậy, Dịch không kìm được mà nở nụ cười.

Thiên Nguyệt Thần, giờ khắc này, ta đã chờ thật lâu.

“Nam nhân đầu bạc kia nói ……… nói ta dù có tiếp tục hút máu cũng không thể biến thành người ám dạ được, có phải thế không? Chúng ta đây ……..” Nữ nhân đang nói lại bị nam nhân chặn lại.

“Bảo bối, ngươi tin hắn hay tin ta?” Môi trượt dọc bên cổ nữ nhân, cắn xuống.

Máu mới tràn vào khoang miệng nam nhân, nữ tử nhắm mắt lại, đây là hương vị của máu tươi.

“Tin……..tin ngươi……” Thuận thế ôm siết lấy lưng áo nam nhân.

Ám Dạ Châu trước mắt hiện lên toàn bộ cảnh tượng, Thiên Nguyệt Thần nhìn kẻ bên trong.

“Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt không biết khi nào đã về tới phòng, “Phụ hoàng, lãng phí cả một đêm của ta, trong trường căn bản chẳng phát sinh chuyện gì, mệt chết ta……” Thiên Nguyệt Triệt nói được một nửa mới phát hiện Thiên Nguyệt Thần đang nhìn chăm chăm vào Ám Dạ Châu, “Phụ hoàng, đây là?”

Tới gần bên người Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi.

“Triệt nhi chắc nhận ra y chứ?” Thiên Nguyệt Thần vẫn không dời mắt, nói.

“Phụ hoàng cảm thấy ta biết y?” Thiên Nguyệt Triệt cũng nhìn thẳng vào cảnh tượng trong Ám Dạ Châu, nam nhân kia đang hút máu từ nữ nhân, nhưng gương mặt này đối với hắn thực xa lạ. Có điều, khuôn mặt………không thể không thừa nhận, có phần giống với Thương Khung.

“Triệt nhi không biết, nhưng từng gặp qua?” Thiên Nguyệt Thần thu lại Ám Dạ Châu, cửa lại có tiếng động, Thương Khung trở lại rồi.

Vừa bước vào cửa, thấy Thiên Nguyệt Thần cùng Thiên Nguyệt Triệt đang đứng cạnh nhau, Thương Khung nhìn một cái rồi hỏi, “Hôm nay chả thu hoạch được gì, bên phía các người thì sao?”

“Bên ta không động tĩnh, hiện ta để lão Đại với lão Nhị cắm chốt ở trường, quan sát tình huống.” Thiên Nguyệt Triệt nhún vai.

Thiên Nguyệt Thần nhìn Thương Khung nheo nheo mắt, “Ngươi hẳn là hỏi……..”

Tiếng điện thoại vang lên.

“Ai đó?” Thiên Nguyệt Triệt nghe máy, “Cái gì……ta tới ngay.” Buông điện thoại, thấy Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung đều đang nhìn qua mình, sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt có chút nhăn nhó, “Tên bát nháo Tư Đồ Thánh Phi đang bị giữ ở đồn cảnh sát.”

Đem Tư Đồ Thánh Phi bảo lãnh ra khỏi cục, mất một lúc y mới bạo phát.

“Đám người chết tiết kia, dám hoài nghi ta……….” Tức mình đấm vào sườn kính xe, mặt Tư Đồ Thánh Phi đỏ bừng bừng, “Dừng xe………dừng xe………ta muốn đi thiến bọn chúng…”

Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở ghê phó lái, lười để ý tới tên đần này, bất cứ ai đưa người bị hại sắp chết vào bệnh viện mà chẳng bị liệt vào danh sách những kẻ tình nghi là hung thủ, chẳng hiểu đầu óc Tư Đồ Thánh Phi dùng để làm gì.

“Đường đường là thiếu gia Tư Đồ gia thế mà lại vô dụng, ai ……” Thiên Nguyệt Triệt thở dài, “Ngươi sao không gọi cho luật sư của tập đoàn Tư Đồ tới nộp tiền bảo lãnh?”

“Ngươi vừa mới nói cái mợ gì đó? Ai vô dụng, ta cũng chính là tách ra từ ngươi chứ đâu?” Tư Đồ Thánh Phi tức giận nói, “Luật sư, ta dám chắc? Yêu ghét của lão già kia chả tỷ lệ thuận với trí thông minh sao, ngươi chẳng phải không biết, với cả………ngươi hay là muốn nói cho ông cụ biết kỳ thật cháu đích tôn của lão từ một đã phân thành hai?”

Bắt gặp ánh mắt Thương Khung đang nhìn hắn chằm chằm, lửa lại vô duyên vô cớ bùng phát, “Ngươi nhắm mắt lại cho ta, nếu không……..”

“Móc mắt ngươi đó?” Thương Khung nhếch mi, cười giúp hắn nói nốt.

Tư Đồ Thánh Phi trừng trừng nhìn Thương Khung,Y sao lại biết.

“Đây là câu cửa miệng của Tiểu Triệt.” Thương Khung tốt bụng giải đáp, có điều Tiểu Phi với Tiểu Triệt trong lòng y lại không giống nhau cho dù tính cách của hai người bọn họ có phần tương tự, y cũng có chút kinh ngạc đối với chính mình,Sao lại phân chia rõ ràng như thế chứ.

“Ngươi vẫn nhìn……..” Thấy người nọ tầm mắt không dời không chuyển, Tư Đồ Thánh Phi rất muốn trực tiếp ra tay luôn.

“Đủ rồi.” Thiên Nguyệt Thần đạp mạnh chân ga, gia tăng tốc độ.

“Ngươi…….” Tư Đồ Thánh Phi nhớ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, “Ngươi có bằng lái không đó?”

Nhìn vẻ mặt của y là đủ hiểu rồi, “Không có mà còn dám phóng nhanh như vậy, muốn tới đồn lần nữa.” Nam nhân này, không học lấy bằng mà cũng lái xe, loại quái vật gì vậy.

“Ta dạy y đó.” Thấy Tư Đồ Thánh Phi mặt cứ nghệt ra, Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở, lại nói, trong lòng hắn càng thêm tủi hờn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, phó hồn của hắn lại ngu như thế.

Trở lại nhà, tất cả ngồi trong phòng khách, Nặc Kiệt đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, tất nhiên là đi mua rồi. Sau một tuần tự tay phá hủy hết một đống đồ gia dụng trị giá hơn trăm vạn ở phòng bếp, Nặc Kiệt thất bại, không còn cố chấp với việc tự mình nấu cơm.

“Phụ hoàng, người còn chưa nói cho ta biết, kẻ xuất hiện trong Ám Dạ Châu ban nãy là ai? Vì sao ta không biết hắn, lại nói là đã từng gặp hắn?” Thiên Nguyệt Triệt nhắc nhở.

“Người nào?” Cả Tư Đồ Thánh Phi lẫn Thương Khung đồng thanh hỏi.