Gió tây khẽ thổi, ánh trăng xuyên qua màn sương mờ ảo chiếu xuống khiến mặt đất như trải một lớp bạc. Hai người cưỡi khoái mã đã chuẩn bị từ trước chạy thẳng ra khỏi thành, phía sau thấp thoáng ánh đuốc của đám người truy đuổi, tiếng vó ngựa không ngừng vang lên, may nhờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Diệp Dạ Tâm khá tốt nên cuối cùng cũng kéo giãn được khoảng cách.

Tiếng gió thổi ù ù bên tai, không một ai lên tiếng nói chuyện.

Hôm nay rời đi, không biết có phải trùng hợp hay không, chiếc áo choàng nhung màu tuyết trắng hắn đang mặc khiến nàng cảm giác được sự ấm áp của lần đầu tiên gặp mặt. Bạch Tiểu Bích nép người trong chiếc áo choàng tránh gió lạnh.

Ước chừng chạy hơn nửa canh giờ, Diệp Dạ Tâm mới ghìm cương ngựa, đỡ nàng xuống.

Diệp Dạ Tâm vung roi, con ngựa bị đau, hí vang một tiếng rồi tiếp tục phi về phía trước.

“Chúng ta…”

“Đi đường nhỏ.”

Diệp Dạ Tâm kéo nàng đi lên núi, vùng này nhiều núi rừng, cho dù truy binh đuổi tới cũng khó phát hiện nên hai người cũng không vội vàng, nhân lúc đêm tối vượt qua hai ngọn núi.

Bạch Tiểu Bích thấp giọng hỏi: “Diệp công tử không nên tự mình động thủ.”

“Không tự mình động thủ phụ vương cũng biết là ta làm!” Diệp Dạ Tâm dừng bước, chỉ về phía xa nói: “Chỉ cần vượt qua được ngọn núi phía trước là tới được quân doanh của Tạ Thiên Hải, truy binh nhất định không dám đuổi tới đây, ngươi chỉ cần nói thân phận của mình cho lính tuần, hẳn là sẽ rất dễ dàng gặp được hắn.”

Bạch Tiểu Bích ‘nga’ một tiếng, cũng không nói gì.

Diệp Dạ Tâm lại nói: “Không còn sớm nữa, ta cũng nên đi rồi!”

Bạch Tiểu Bích vội vàng kéo áo hắn, “Phụ thân ngươi có trách phạt ngươi?”, chuyện tối nay giúp nàng nhận ra một điều, Ngô vương đã sớm phòng bị hắn.

Diệp Dạ Tâm vỗ vỗ tay nàng, “Sợ trách phạt thì có thể không trở về sao? Hắn là phụ vương ta, sẽ có thể như thế nào chứ?”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn hỏi: “Vì sao Diệp công tử lại cứu ta?”

Diệp Dạ Tâm nín cười nói: “Ta vốn tưởng tiểu nha đầu ngươi sợ chết, không ngờ lại có cốt khí đến vậy, thật khiến ta kính nể nên mới ra sức cứu ngươi.”

Bạch Tiểu Bích không để tâm đến lời trêu chọc của hắn, chỉ mong hắn đừng nói gì nữa cả.

Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn thâm thúy, sâu không thấy đáy nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được sự ôn nhu cùng thân thiết như ngày thường.

Diệp Dạ Tâm thở dài, “Mau đi đi, sau này ta sẽ tới tìm ngươi.”

Bạch Tiểu Bích bất động.

Diệp Dạ Tâm có chút bất đắc dĩ, “Nếu sợ có người đuổi tới thì ta tiễn ngươi một đoạn đường nữa?”

Bạch Tiểu Bích vẫn bất động, “Lời kia của Diệp công tử là giả sao?”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, “Lời nào?”

Bạch Tiểu Bích chần chừ một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Lời nói với phụ thân người!”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, “Ta đã nói cái gì?”

Chút tâm tư của nàng trước giờ chưa bao giờ có thể qua mặt được hắn, hắn sao lại không biết, hiển nhiên là cố ý không thừa nhận. Bạch Tiểu Bích lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi có yêu thích ta sao?”

Diệp Dạ Tâm sửng sốt, phá lên cười nói: “Tiểu nha đầu càng ngày càng không biết e lệ, là ngươi yêu thích ta, đúng không?”

Bạch Tiểu Bích cảm giác hai má mình nóng như lửa đốt, im lặng không nói.

Diệp Dạ Tâm cúi đầu nhìn nàng, “Ta thích nhiều cô nương như vậy, không phải ngươi rất tức giận sao, còn muốn theo ta trở về?”

Bạch Tiểu Bích cắn cắn môi nói: “Ta không phải muốn theo ngươi trở về, ngươi có dã tâm, lại rất vô tình, ngươi đối với phụ thân mình cũng không phải thật tâm, ngươi đã gạt ông ấy rất nhiều chuyện đúng không? Lần này ngươi không để ý mệnh lệnh, dùng sức mạnh dẫn ta ra ngoài tất sẽ khiến ông ta nghi ngờ, ngươi không sợ sẽ làm hỏng chuyện của ngươi sao?”

Diệp Dạ Tâm nhướn mày.

Bạch Tiểu Bích lấy hết dũng khí, “Ta không muốn chứng kiến ngươi và sư phụ đối đầu, nếu không có hắn, có thể ngươi sẽ là người chiến thắng. Nhưng hiện tại hắn mới là Cửu hoàng tử danh chính ngôn thuận, có khả năng lung lạc lòng người, dưới trướng lại có Thần vũ tướng quân cùng bộ hạ của ông ấy giúp sức, mà ngươi lại là con của Ngô vương, ngươi đã thua hắn trên cả danh nghĩa, người xấu xa như Ngô vương có ai không hận?”

Bạch Tiểu Bích kéo áo choàng hắn, chậm rãi nói từng chữ một: “Ngươi không thắng được đâu!”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng một lúc lâu, cười nói: “Qủa nhiên là phúc tinh của hắn, vì hắn ra mặt, còn chưa bắt đầu đã bảo ta thua, ngươi muốn ta thua trận này sao?”

Bạch Tiểu Bích lắc đầu nói: “Ý ta không phải như vậy.”

Diệp Dạ Tâm nhíu mày, “Đủ rồi, ta cũng không ngờ tới sự xuất hiện của hắn, nhưng hôm nay bàn về thắng bại thì có chút hơi sớm.”

Bạch Tiểu Bích nhìn hắn, “Ngươi đã nói, người làm đại sự không thể mềm lòng.”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng chăm chú, “Không tệ!”

Bạch Tiểu Bích lại nói: “Sư phụ ta không chịu lui binh, nhưng ngươi lại mạo hiểm thả ta ra, ngươi so với hắn mềm lòng hơn.”

Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, “Ý của ngươi là ta nên giết ngươi?”

Bạch Tiểu Bích khẽ run lên, bàn tay nắm áo choàng hắn càng thêm chặt, “Diệp đại ca!”

Diệp Dạ Tâm trầm mặc.

“Ta họ Tạ, tên đầy đủ là Tạ Thiên Tâm!” Hắn vừa nói vừa rút áo choàng lại.

“Ngươi họ Diệp, là Diệp Dạ Tâm.” Bạch Tiểu Bích kiên trì nói, dùng hai tay kéo áo hắn.

“Tiểu nha đầu, sao lại không biết tốt xấu như vậy?!” Hắn thở dài, không chút do dự gỡ tay nàng ra.

Bạch Tiểu Bích chính là cố tình thử xem hắn rốt cuộc có mềm lòng hay không, hành động của hắn đã cho nàng đáp án nàng muốn. Bạch Tiểu Bích bất chấp tất cả, nhào tới ôm lưng hắn, khó khăn hỏi: “Ngươi đừng làm Quận vương nữa, chúng ta rời khỏi đây, ngươi dẫn ta rời khỏi đây được không?”

Giờ khắc này, thời gian giống như ngừng trôi.

Bàn tay hắn đặt trên bàn tay nhỏ của nàng, giống như muốn gỡ ra.

Bao nhiêu suy nghĩ phút tan biến cả, Bạch Tiểu Bích theo bản năng ôm hắn chặt hơn, lớn tiếng nói: “Phụ thân ngươi tính kế ngươi, ngươi lại tính kế với ông ấy, đây là lý gì chứ? Bọn họ muốn đánh thì cứ để cho bọn họ đánh, chúng ta không nên xen vào những chuyện thị phi này, đi mở phường trà, mở tiệm y phục,… không thì hai chúng ta đi khắp thiên hạ, không tốt hơn sao?”

Nàng vừa dứt lời thì nghe tiếng hắn cười khẽ, “Ta nghĩ ngươi lớn lên rất thông minh, sao lại biến thành một nha đầu ngốc nghếch như vậy? Nam nhân sẽ chọn vinh hoa phú quí hay chọn một tiểu nha đầu đây?”

“Ngươi nhất định sẽ thất bại! Một khi vinh hoa phú quí phải đổi bằng mạng sống thì lựa chọn một tiểu nha đầu cũng chưa chắc là không thể.”

“Tiểu nha đầu, lúc nào cũng không lượng sức mình!” Hắn vừa nói vừa dùng sức gỡ cánh tay nàng.

“Không tự lượng sức mình chính là ngươi!” Nàng gắt gao ôm chặt hắn, “Ta thích ngươi! Ngươi đừng đi!”

“Ngươi có cái gì? Giàu sang? Xinh đẹp? Ta chỉ thích những cô nương xinh đẹp thôi!”

“Ta tốt hơn các nàng!”

Những lời này Bạch Tiểu Bích căn bản nói mà không hề suy nghĩ. Diệp Dạ Tâm nghe vậy, thanh âm mang theo ý cười, “Thật sao? Cái này phải thử qua mới biết được.”

Hắn đột nhiên xoay người ôm lấy nàng, ép nàng lui lại mấy bước liền, áo choàng nhung rơi xuống, trải trên mặt đất đầy lá khô.

Bạch Tiểu Bích bị hắn ép ngã trên tấm áo choàng.

Hắn bình thản khiến cho nàng khiếp sợ, Bạch Tiểu Bích chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ, nội tâm bắt đầu sinh ra sợ hãi, mơ hồ cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì đó, nàng giãy giụa muốn đứng dậy lại bị hắn nặng nề ép xuống.

“Tiểu nha đầu cần biết cái gì gọi là hối hận!”

Diệp Dạ Tâm cúi xuống hôn nàng, không chút lưu tình mút cắn, cũng không còn sự ôn nhu thường ngày. Bạch Tiểu Bích vừa mừng vừa sợ hãi, đôi môi hồng nhuận bị hắn cắn muốn rách cả, đầu óc nàng mơ mơ màng màng, không tài nào suy nghĩ được chuyện sắp sửa phát sinh.

Thân thể mềm mại cách lớp quần áo, ở dưới thân hắn phập phồng thở dốc.

Diệp Dạ Tâm đột ngột nhấc người lên, nhanh chóng cởi bỏ y phục trên người nàng, cũng không đợi nàng kịp phản ứng, hắn đã mở hai chân nàng, nhanh mà chuẩn xác tiến vào trong nàng.

Bạch Tiểu Bích nằm mơ cũng không ngờ tới lần đầu tiên của mình cứ như vậy bị hắn đoạt lấy, không có trấn an, không có thương tiếc, hạ thể bị hắn hung hăng xuyên qua, trong đầu nàng chợt lóe qua hình ảnh cây cung bị gãy rời.

Trước mắt tối sầm, Bạch Tiểu Bích đau đến bất tỉnh.

Nàng khó có thể nào chịu được loại hành hạ này, hắn không chút ôn nhu ở trong cơ thể nàng luận động, mang theo tâm tình phiền não, mỗi một lần va chạm nặng nề đều khiến cho nàng sống không bằng chết.

Đau đớn, đau đớn kịch liệt giống như muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ.

Bạch Tiểu Bích rốt cuộc cũng hiểu được chuyện đang xảy ra, tuyệt vọng đến quên cả khóc, liều mạng đẩy hắn ra.

Hai tay nàng bị Diệp Dạ Tâm bắt được, chế trụ trên đỉnh đầu.

Sự ôn nhu ngày thường một chút cũng không còn bóng dáng, cả người hắn trở nên đáng sợ mà tàn nhẫn, động tác thô bạo giống như không bao giờ chấm dứt. Bạch Tiểu Bích rốt cuộc không thể thừa nhận thêm nữa, thét chói tai, khóc cắn hắn, cuối cùng đổi lấy hắn càng thêm thô bạo.

Không biết qua bao lâu, nàng lần nữa từ trong hôn mê tỉnh lại, toàn thân lạnh băng, ngay cả khí lực để kêu khóc cũng không có.

Hắn vẫn ở trong cơ thể nàng nhưng không còn hành hạ nàng nữa.

Tâm tình phiền não dần bình phục, ánh mắt hắn dừng lại ở vết sẹo trên cánh tay nàng, vẻ mặt phức tạp, đáy mắt xuất hiện một tia đau lòng cùng hối hận.

Thấy nàng tỉnh lại, hắn chậm rãi lui người về phía sau.

Đang lúc Bạch Tiểu Bích nghĩ hắn muốn rời khỏi cơ thể nàng thì Diệp Dạ Tâm đột ngột thẳng lưng, lần nữa tiến vào trong cơ thể nàng. Thì ra cảm giác hai người hòa làm một thể lại kỳ diệu đến thế. Hắn cứng rắn tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, Bạch Tiểu Bích vẫn khó nhịn được đau đớn, bất quá thì lần đau đớn này có chút không giống với đau đớn lúc đầu, tuy khó chịu nhưng lại mang đến cho nàng kích thích kỳ dị. Bạch Tiểu Bích không nhịn được, toàn thân run lên, khẽ thở ra một hơi.

Kích thích qua đi, nàng mở to hai mắt mơ màng nhìn hắn.

Diệp Dạ Tâm không cho nàng cơ hội hối hận, hắn cầm tay nàng đặt ở trước ngực mình.

Lồng ngực hắn căng đầy, nóng như lửa.

Bạch Tiểu Bích chưa từng đụng chạm thân mật với nam nhân như vậy bao giờ, bàn tay khẽ run lên, vội vàng muốn rút tay về.

Hắn lại không bỏ qua cho nàng, cúi đầu mút cắn đầu ngón tay lạnh băng của nàng.

Khi ngón tay nàng chạm vào răng môi hắn, ẩm ướt mà nóng bỏng, không khí lộ rõ mùi vị dâm mỹ, cơ thể lạnh băng của nàng cũng bắt đầu nóng lên.

Trong cơ thể nàng, hắn lại chậm rãi lui người, lần nữa thẳng lưng xông vào.

Cảm giác lúc này thật xa lạ, cả người như muốn bay lên, Bạch Tiểu Bích nhịn không được run rẩy, khóe miệng phát ra tiếng rên rỉ mà chính nàng nghe cũng cảm thấy e thẹn. Đợi đến lúc nàng ý thức được mà không khỏi thất kinh, theo bản năng giãy giụa muốn thoát khỏi.

Diệp Dạ Tâm buông tay nàng ra, cúi người hôn lên đôi môi nàng, hạ thân vẫn không ngừng luận động.

Từng đợt sóng kích thích ập đến khiến người ta khó có thể thừa nhận, khoái cảm vô tận theo đó xâm chiếm lấy nàng, thân thể dưới từng đợt kích tình cũng dần nóng lên. Bạch Tiểu Bích không ngừng thở dốc, đợi đến khi nàng thích ứng được với kích thích xa lạ này, ý thức trống rỗng mới dần khôi phục lại. Nàng rốt cuộc đã hiểu tại sao những cô nương kia ở dưới thân hắn lại có vẻ mặt dâm đãng như vậy, bởi vì giờ phút này, chính nàng cũng đang hưởng thụ từng đợt kích thích do hắn mang lại, cũng phát ra những tiếng rên rỉ dâm đãng.

Mình lại giống những cô nương kia sao? Cảnh tượng hôm trước lần nữa hiện lên trong đầu, Bạch Tiểu Bích vừa xấu hổ, muốn kháng cự lại phát hiện thân thể giống như không còn là của mình nữa, đôi chân thon từ bị động đã chuyển sang chủ động, trong lúc vô tình đã quấn chặt bên hông hắn, tư thế như tuyên bố bản thân nàng mặc hắn định đoạt.

Ánh trăng chiếu rọi hai thân thể quấn quít lấy nhau.

Diệp Dạ Tâm cảm nhận được nàng đang phối hợp, hai tay chống trên đất, nửa thân trên nhấc lên, hạ thân đẩy nhanh tốc độ.

Kích thích xa lạ như từng đợt sóng biển cuộn trào, Bạch Tiểu Bích không nhịn được, cúi đầu nức nở, toàn thân không ngừng run rẩy, rất nhanh bất tỉnh nhân sự.

Diệp Dạ Tâm có chút ngoài ý muốn, nhìn nàng một lúc lâu, khóe miệng nở nụ cười ôn nhu, “Tiểu nha đầu!”

Bạch Tiểu Bích nằm mơ, trong mơ nàng thấy mình cùng hắn tiếp tục làm những việc kia, hắn ở trong cơ thể nàng, rõ ràng là kịch liệt luận động nhưng lại hiện rõ sự ôn nhu. Nàng run rẩy, có cảm giác như mình sắp chết, đã có thể nhìn thấy thiên đường? Đứng, ngồi, nằm… hắn ra sức lấy lòng nàng, không ngừng hôn cổ nàng, vuốt ve làn da mịn màng như lụa của nàng, một lần lại một lần tiến vào trong cơ thể nàng.

Đợi đến lúc nàng tỉnh mộng, chung quanh làm gì còn ánh trăng nhu hòa, mặt đất đầy lá, người cũng không còn ở đây nữa.

Bạch Tiểu Bích nhìn quanh, nhận ra mình đang ở trong một căn phòng đơn giản, phía dưới là chiếc giường thư thái.

Bạch Tiểu Bích nỗ lực nhấc chăn lên, quả nhiên trên người nàng chỉ mặc trung y bên trong, cả người đau đớn nhức mỏi, hạ thân càng đau hơn cả. Nàng thử ngồi dậy, kết quả ngay cả thắt lưng cũng không tài nào thẳng nổi.

Nhưng hiện tại, những thống khổ này đối với nàng đã không còn quan trọng nữa, Bạch Tiểu Bích nhìn căn phòng trống trơn, nội tâm chưa bao giờ sợ hãi cùng tuyệt vọng đến vậy.

Mãi cho đến khi cửa phòng bị đẩy ra, thân ảnh quen thuộc xuất hiện nơi ngưỡng cửa mới khiến nàng bình tâm trở lại. Không biết do đâu, hốc mắt Bạch Tiểu Bích nhịn không được đỏ lên.

Diệp Dạ Tâm đi vào, lần đầu tiên trong tay không cầm chiết phiến mà là bưng một chén cháo nhỏ, hắn xoay người đóng cửa rồi chậm rãi bước về phía nàng.

Không khí phút chốc trở nên lúng túng.

Nhớ lại chuyện tình tối quá, Bạch Tiểu Bích vừa thẹn vừa bất an, vội vàng nhắm mắt, kéo chăn trùm kín người, hận không thể ở trong này vĩnh viễn không cần đối mặt với hắn.

Rất lâu sau đó, hắn nhẹ nhàng nhắc nhở: “Dậy ăn rồi ngủ tiếp, trời sắp tối rồi!”

Nàng đã ngủ suốt một ngày sao? Bạch Tiểu Bích còn đang kinh ngạc, một đôi tay đã vươn tới, động tác vô cùng ôn nhu ôm lấy nàng, bên hông chợt thấy bủn rủn, Bạch Tiểu Bích nhịn không được cúi đầu rên rỉ.

Diệp Dạ Tâm cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận ôm nàng vào lòng, cầm muỗng múc cháo đưa tới bên miệng nàng.

Hơi thở hắn thổi tới trán khiến nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ có thể yên lặng để mặc hắn đút.

Diệp Dạ Tâm đút nàng ăn cháo xong liền đỡ nàng nằm xuống giường, xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Bích không nhịn được, thấp giọng gọi: “Diệp đại ca!”

Hắn ôn nhu nói: “Ngươi tạm thời ở đây đi, cần gì thì cứ bảo các nàng, ta có chút chuyện cần làm, xong việc sẽ trở lại thăm ngươi.”

Ánh mắt hắn chỉ lướt qua trên người nàng, rõ ràng là đang tránh né, trong đôi mắt đen nhánh xẹt qua tia đau lòng cùng hối hận.

Tia hy vọng mới lóe lên đã vụt tắt, Bạch Tiểu Bích kinh ngạc nhìn hắn mở cửa rời đi.

Trời vào đêm, hai bóng người hạ xuống, Ôn Hải vẫn một thân bạch y không tỳ vết, Diệp Dạ Tâm vẫn một thân áo choàng nhung dày nặng.

“Muốn gặp được đường đệ quả không dễ dàng.”

“Vương huynh có lời mời, Thiên Tâm đâu dám không đến!”

“Ta tới cảm ơn ngươi.” Ôn Hải dừng lại một chút rồi nói: “Hôm trước vương thúc gửi thư ép ta lui binh, thực là làm khó ta, hôm nay ngươi cứu nàng, ta đã có thể yên tâm công thành.”

“Nếu ta không cứu nàng, vương huynh sẽ lui binh?”

“Sẽ không!”

Diệp Dạ Tâm trằm mặc trong chốc lát rồi nói: “Đã vậy, vương huynh cần gì phải khó xử, cũng không cần đến đây cảm ơn ta!”

Giọng nói Ôn Hải đầy châm biếm, “Ngươi đã dám công khai đối nghịch với thúc phụ, hôm nay ta gọi ngươi ra đây chỉ để nói vài chuyện, vương thúc trời sinh đa nghi, nhất định sẽ phái người đi thăm dò.”

Sắc mặt Diệp Dạ Tâm không đổi, “Hôm nay vương huynh đến tìm ta không phải là có lòng muốn giúp sao?”

“Hôm nay ngươi chỉ có thể liên thủ cùng ta, bằng không đợi đến lúc chôn vùi cùng bọn họ đi.” Ôn Hải nói, “Bề ngoài, mấy vị tướng quân đó cống hiến cho vương thúc nhưng trên thực tế thì lại nghe theo lệnh của người khác. Người này vốn chỉ muốn mượn tay vương thúc làm việc, cũng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch ngăn chặn ông ta, nào ngờ ta đột nhiên xuất hiện khiến hắn phải thay đổi kế hoạch.” Ôn Hải ý vị thâm trường cười nói: “Cố ý ra lệnh cho bọn họ giả bại trận để vương thúc cử người khác lên thay, đây rõ ràng là muốn hao tổn binh lực của vương thúc, bảo toàn thực lực của mình, đợi đến lúc vương thúc cùng ta tranh chấp lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi.”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Chủ ý này thật cao minh!”

Ôn Hải lại nói: “Đáng tiếc, thiên ý đã định, hắn khó mà được như ý nguyện!”

Diệp Dạ Tâm nhìn hắn, “Vương huynh gọi ta đến hẳn còn chuyện khác?”

Ôn Hải nhàn nhạt hỏi: “Nàng đang ở đâu?”

Diệp Dạ Tâm không trả lời vào thẳng ý chính, “Nàng tạm thời an toàn!”

“Nếu không phải đường đệ mềm lòng khiến vương thúc sinh nghi, ta và ngươi tuyệt đối không thể hợp tác, sau này có lẽ còn phải quyết đấu thắng thua.” Ôn Hải mỉm cười nói, “Nhưng bất luận thế nào, người thắng cuối cùng nhất định là ta, người trong số mệnh của nàng cũng là ta, ngươi không thể tranh giành với ta được.”

Diệp Dạ Tâm thản nhiên hỏi lại, “Thật vậy sao?”

Ôn Hải lại nói: “Ta nghe nói, thân thế đường đệ có chút kỳ hoặc, quan hệ với vương thúc dường như có nhiều khúc mắc.”

Diệp Dạ Tâm cười cười, “Đồ trong tay ta, vương huynh muốn ta tự mình dâng tặng quả thật không thú vị chút nào. Mặc dù ta cùng phụ vương không hòa thuận nhưng hợp tác với vương huynh cũng không phải là một ý kiến hay, sau này thành đại nghiệp, chẳng lẽ vương huynh sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Ôn Hải nói: “Hôm nay chỉ có ta mới có thể bảo hộ thuộc hạ của ngươi, về chuyện tương lai, phải xem tình thế sau này, nếu ngươi không hợp tác với ta thì với tình hình hiện nay ngươi sẽ rất phiền toái.”

Diệp Dạ Tâm xoay người bỏ đi.

Ôn Hải nhìn theo bóng lưng hắn nói: “Ba ngày nữa, ta chờ tin của ngươi.”

Bạch Tiểu Bích thao thức suốt một đêm, hai nha hoàn ân cần hầu hạ, nàng không có bất cứ động thái nào, cũng không hỏi nhiều, ví dụ như đây là đâu, hắn đang ở đâu,… để mặc các nàng loay hoay trong phòng.

Sự thật chính là nàng đã quá si tâm vọng tưởng rồi. Hắn và Ôn Hải đều cùng một loại người, chỉ cần bọn họ ngồi được lên vị trí kia, có quyền lực chí cao sợ gì không có mỹ nữ. Bạch Tiểu Bích nàng không có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không có tài nghệ cùng mưu trí, cái gì cũng không có, lại nhịn không được mềm lòng, dễ dàng giao bản thân mình cho hắn, lại không lượng sức mình muốn hắn buông tha vị trí Quận vương gia, sống cuộc sống của thường dân, quả thực là quá ngây thơ rồi! Muốn hắn làm như vậy, trừ phi là kẻ ngu!

Có thể nào hắn đang hối hận không? Hôm nay hắn bởi vì chuyện đã làm mà không thể bỏ lại nàng, nàng lại trở thành vật cản đường hắn. Hoặc là, có khi nào hắn coi nàng như những cô nương kia? Sau khi xong chuyện liền phất tay áo bỏ đi, hẳn là rất cao hứng?

Bạch Tiểu Bích dựa vào đầu giường, sắc mặt không chút thay đổi.

Ngày thứ hai hắn cũng không tới.

Sáng sớm ngày thứ ba, hắn cuối cùng cũng tới, giống lần trước bưng theo chén cháo nhỏ ngồi ở đầu giường.

Bạch Tiểu Bích chợt thấy phiền não, quay mặt không nhìn hắn, “Ta không đói bụng!”

“Ăn rồi ngủ tiếp!” Hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, mỉm cười nói: “Gần đây nhiều việc bận rộn nên không tới thăm ngươi được, sau này cũng không thể thường xuyên tới đây nữa.”

Bận việc quả nhiên là cái cớ tốt nhất, Bạch Tiểu Bích thấp giọng nói: “Ngươi đã bận rộn như vậy thì cũng không cần quan tâm tới ta.”

Hắn không nói gì, chỉ yên lặng đem cháo tới gần miệng nàng.

Bạch Tiểu Bích trầm mặc trong chốc lát rồi từ từ húp vào, không biết tại sao, được hắn ôm trong lòng mà nàng lại cảm giác cả người có chút lạnh.

Mấy ngày tiếp theo hắn quả nhiên không tới thăm nàng. Mãi đến nửa tháng sau, hắn đột ngột xuất hiện nơi ngưỡng cửa, sắc mặt có chút khác thường, trong tay cũng không có bất cứ chén cháo nào cả.

Đau đớn trên người đã dần khỏi hẳn nhưng nội tâm thủy chung khó có thể bình phục. Bạch Tiểu Bích ngồi cạnh bàn, bất an nhìn hắn.

Diệp Dạ Tâm đi tới gần nàng, “Nghe nói ngươi không ăn được, còn đau sao?”

Bạch Tiểu Bích đỏ mặt, lắc đầu nói: “Không có!”

Diệp Dạ Tâm ngồi xuống cạnh nàng, “Tạ Thiên Hải đã công chiếm Đều Châu, hắn đang tìm ngươi.”

Bạch Tiểu Bích sửng sốt, lẩm bẩm: “Ta phải trở về!”

Hắn gật đầu, “Tạm thời trở về cũng tốt, gần đây ta bận nhiều việc, sợ rằng không thể quan tâm tới ngươi.”

Giọng nói ân cần không chút biến hóa, Bạch Tiểu Bích nghe mà lạnh cả người, ngay cả lúc hay tin mình sắp bị xử tử nàng cũng chưa từng tuyệt vọng như vậy, nàng bất quá chỉ muốn thử hắn mà thôi, không ngờ hắn thật sự muốn nàng trở về bên cạnh Ôn Hải, ý tứ cũng thật rõ ràng.

“Được, ngày mai ta sẽ đi!”

“Tạ Thiên Hải sẽ phái người tới đón!”

Thì ra hắn cũng đã sớm quyết định, hôm nay chỉ là thông báo cho nàng biết vậy mà thôi. Bạch Tiểu Bích cúi đầu không nói gì nữa.