Trong đầu tôi trống rỗng. Cố Thần An chỉ có một. Vì sao anh nhiều tai nạn như thế. Cái gì ôi cũng không muốn, tôi chỉ cần anh ấy khỏe mạnh. Tôi không ghen tị cũng không làm tính tình hẹp hòi, tôi chỉ muốn anh ấy khỏe mạnh. Cố Thần An, không có chuyện gì. Tôi sẽ nghe anh nói thật tốt. Xin anh.
Dọc đường tôi nghĩ ngợi lung tung, loạng choạng và rốt cuộc cũng lên taxi. Mẹ Cố đã gấp đến độ không nói được, tôi lật lấy điện thoại trong túi xách của bà ra, trò chuyệngần đây ghi lại là Tô Tuyết Phi.
Tôi nhíu mày, gạt qua.
"A, bác gái.." Tô Tuyết Phi lảm nhảm.
"Tôi là Triệu Thiên Tình. Thần An ở bệnh viện nào?"
Tô Tuyết Phi không tình nguyện nói cho tôi biết. Tôi bức bội cúp điện thoại. Bảo tài xế quay xe lại đi bệnh viện.
Mẹ Cố gắt gao túm tay tôi, nói năng lộn xộn, "Thiên Tình, Thiên Tình.. Mẹ không thể mất đi nó.. Thiên Tình, làm sao bây giờ.." Tôi nỗ lực trấn an mẹ Cố.
"Không có việc gì, mẹ không cần lo lắng. Thần An không có việc gì.." Cố Thần An không có việc gì, không có việc gì.. Tô Tuyết Phi chờ chúng tôi ở cửa bệnh viện, luống ca luống cuống nói cũng không rõ ràng.
Tôi hỏi rõ ràng Cố Thần An ở nơi nào, cùng mẹ Cố vội vội vàng vàng chạy vào. Một thân Cố Thần An toàn mùi rượu, quần áo bị rách vài lỗ hổng, vết xanh tím trên mặt đan chéo nhau, nằm ở trên giường.. ngáy khò khò.
Tôi đi tới bên giường, cẩn thận từng li từng tí tham lam dò xét hơi thở của anh. Còn sống. Mẹ Cố cuối cùng cũng yên tâm, ngã ngồi trên ghế. Tô Tuyết Phi đi theo sau chúng tôi, một lúc không ai nói gì.
Mắt tôi sắc bén đảo qua, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
"Đánh, đánh nhau.."
Đánh nhau! Cố mẹ sắp ngất, "Vì sao đánh nhau? Sao con lại ở đây?" Tô Tuyết Phi cắn môi, trong ánh mắt một mảng hơi nước, sau đó, khóc lóc chạy ra ngoài..
Tôi đờ đẫn không nói gì. Quay đầu lại, mẹ Cố ngồi ở bên giường Cố Thần An, căn bản không rảnh chăm sóc anh ấy. Thở dài, tôi nhận mệnh đi tìm bác sĩ.
Sau đó, trong phòng bệnh sát vách, Phương Lỗi đáng thương nhìn tôi.
Tôi dở khóc dở cười nhìn thanh nẹp trên cánh tay phải của Phương Lỗi.
"Hai người các anh còn nhỏ? Đánh nhau? Nói ra không sợ mất mặt sao?" Phương Lỗi cười pha trò, "Em làm sao mà chấp nhận bỏ được bảo bối Cố Thần An?"
"Em không tới thăm anh, anh sẽ rất đáng thương." Tôi không chút khách khí, "Nguyên nhân đánh nhau?"
"Có thể không nói không?" Vẻ mặt Phương Lỗi đau khổ. "Em có thể đem cái tay khác của anh cắt đứt không?"
"Được rồi. Anh cho em biết, em đừng đánh anh."
Tôi cao ngạo nâng cằm nhìn xuống anh ta.
"Lúc sáng em nổi giận với anh ta. Em nói muốn một xác hai mạng. Anh ta rất tức giận." Phương Lỗi cẩn thận từng li từng tí quan sát vẻ mặt tôi, "Sau đó bọn anh đi uống rượu. Tô Tuyết Phi không biết làm sao mà theo tới."
"Anh và Cố Thần An đánh nhau?" Phương Lỗi lắc đầu, "Cố Thần An quá u ám, anh ta gọi chồng trước của Tô Tuyết Phi tới. Em biết mà, Tô Tuyết Phi mang thai. Tô Tuyết Phi lại nói đứa nhỏ là của Thần An, không may chạm nhằm vảy ngược của Cố Thần An. Cộng thêm anh ta uống rượu nhiều quá, ném một câu "Quản cho tốt con đàn bà của anh" sau đó băt đầu đánh nhau."
Cố Thần An động thủ trước? Tôi yên lặng lui về phía sau một bước, anh ấy có thể nào sẽ đánh tôi? Phương Lỗi cười, "Làm sao lại có bộ dạng vô tích sự này? Anh ta sao có thể đánh em, ngay cả Tô Tuyết Phi như vậy anh ta cũng nhịn được."
Lời này tôi thích, Tô Tuyết Phi chính là kỳ hoa**.
**ám chỉ sự khác biệt giữa những thứ đẹp đẽ và nổi bật. Nó cũng chỉ ra một số hành vi không thể tưởng tượng được khác với hành vi và suy nghĩ của người bình thường. (baidu)
"Em cũng đừng làm Cố Thần An tức giận quá mức, anh ta sẽ không đánh em nhưng mà nhất định sẽ xử lý em!" Phương Lỗi rất vui sướng khi người gặp họa. Tôi không chọn bới lông tìm vết nữa, quay người rời khỏi phòng bệnh.
"Em quay lại coi chừng bảo bối Cố Thần An của em, ngài sau này về già tự sinh tự diệt đi!" Bỗng nhiên tâm tình tôi rất tốt, Cố Thần An làm tốt lắm, em quyết định tha thứ cho anh.
Tô Tuyết Phi lại trở về phòng bệnh của Thần An. Mẹ Cố đi lấy nước, Tô Tuyết Phi đứng trước giường, thâm tình chân thành nhìn Cố Thần An. Tôi cười lạnh lùng, "Cô Tô, sao cô không đi xem chồng cũ của cô? Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày nghĩa, quả nhiên là đa tình giả bạc tình sao?" Tô Tuyết Phi vô tội nhìn tôi.
"Cô Tô đi thong thả." Tôi tùy tiện vẫy tay một cái, cầm tờ báo đầu giường của Cố Thần An thảnh thơi xem. Tô Tuyết Phi đứng bất động cứng đờ nhìn chằm chằm tôi.
Báo hôm nay rất đẹp mắt. Tôi vốn chỉ định làm ra vẻ, về sau thực sự bị tin đồn báo chí rất thú vị thu hút. Tô Tuyết Phi không biết đi từ lúc nào, mẹ Cố đi ra ngoài lại không thấy về. Vì thế lúc Cố Thần An ngủ rõ ràng chỉ có một mình tôi trông chừng.
Tôi dựa lưng vào thành giường mệt mỏi muốn ngủ.
"Thiên Tình, Thiên Tình." Giọng nói mềm mềm nhu nhu.
Sợ rằng cuộc gặp gỡ này lại như trong mơ.
Đáng tiếc tôi sớm đã tốt nghiệp từ lâu với thứ cảm giác lãng mạn đó. Tôi sợ ngây người, Cố Thần An lại bị đụng đến choáng váng sao?
"Có phải là đau đầu không? Hả?" Tôi khẩn trương bổ nhào tới, Mẹ Cố lại muốn khóc rất thương tâm.. Cố Thần An dịu ngoan lắc đầu, "Không có đau."
Mắt lấp lánh nhìn tôi. Sao có thể không đau, rõ ràng trên người đều là vết xanh đen lớn lớn nhỏ nhỏ bầm lại. Tôi có chút luống cuống tay chân.
"Thần An?"
"Ừ."
Anh xứng đáng được hạnh phúc.
"Chúng ta không nên cãi nhau có được không?" Mắt mở tròn tròn thuần khiết vô tội như lúc chúng ta gặp nhau.
Tôi rối rắm sờ mũi, tình huống gì đây? "Cố Thần An, chúng ta ly hôn."
"Không!" Cố Thần An bĩu môi rất đáng yêu. "Thiên Tình xấu xa, không cần anh."
Tôi ngơ ngác, vươn tay chọt chọt má anh. Sau đó, đứng dậy, chạy đi tìm mẹ Cố.
"Mẹ, Thần An lại bị đụng vào đầu." Tôi cầm lấy ống nghe của điện thoại công cộng ở cửa phòng, gọi cho mẹ Cố, trong giọng nói đa số là nhảy nhót. Cố Thần An dựa vào cửa cười cười nhìn tôi, "Thiên Tình, về nhà."
Cố Thần An đi tới nắm lấy tay tôi, đưa tay cúp điện thoại. Tôi ngơ ngác đi theo anh. Sáng sớm vừa rời khỏi nhà, bây giờ lại trở về là một loại tâm tình khác. Cố Thần An miễn cưỡng ngã vào trên sô pha không nói câu gì. Tôi lại không biết phải nói gì.
Chỉ có một Cố Thần An. Bây giờ anh đã xử lý Tô Tuyết Phi phiền toái kia. Tôi lại khác người, cũng không biết tán thưởng. Một lát sau, Cố Thần An ngồi dậy. Anh lật xem tạp chí ở dưới bàn trà nửa ngày, sau đó trầm mặc đưa ra một tờ giấy cho tôi.
Tôi có chút mờ mịt nhận lấy. Là hiệp nghị ly hôn. Ba chữ "Triệu Thiên Tình" ký một mình phía trên, có vài phần lẻ loi.
"Chúng ta không li hôn."
"Ừ" tôi gật đầu xác nhận, gấp lại tờ hiệp nghị ly hôn, cất đi. "Giữ lại sau này dùng."
Mặt Cố Thần An lại trầm xuống, quay đầu không để ý tới tôi. Tôi đứng bên ghế sô pha nghĩ, chúng ta thế này là hòa thuận chưa? Thật kịch tính.
Như vậy vòng vòng vo vo một hồi đều là bận việc vớ vẫn.
Vẫn chưa xong.
Ba Cố cuối cùng cũng biết Cố Thần An đánh nhau, cũng biết chúng tôi qua nhiều lần trắc trở lại hòa thuận với nhau.
Sau khi hung hăng giáo huấn Cố Thần An, hẹn ba mẹ tôi muốn ăn cơm. Ba tôi mặc dù vẫn không cho Thần An một sắc mặt tốt, nhưng vẫn mua sổ sách cho ba Cố. Hai ông già nâng chén trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Mẹ Cố và mẹ tôi nói chuyện nuôi con khó khăn như thế nào.
Tôi và Cố Thần An nhìn nhau không nói gì. Một màn gay gấn xảy ra. Tô Tuyết Phi chạy vào ghế lô, lần lượt nhìn tôi và Cố Thần An, sau đó nở nụ cười kì lạ với chúng tôi.
Sau đó, sác mặt nhanh chóng biến đổi, hoa lê đái vũ khóc lóc đau buồn, "Thần An, sao anh có thể bội tình bạc nghĩa.."
Chồng cũ của Tô Tuyết Phi sắc mặt không tốt đi vào nửa ôm nửa kéo Tô Tuyết Phi đi. Tô Tuyết Phi cười đắc ý với tôi, đi xa.
Tôi và Cố Thần An ngạc nhiên. Sau đó tôi thông cảm nhìn Cố Thần An, bây giờ tôi thực sự tin anh và Tô Tuyết Phi không có khả năng.
Bầu không khí hòa hợp trong ghế lô vừa rồi trong nháy mắt nhiệt độ giảm xuống đến không độ. Mặt của bốn vị trưởng bối đều trầm xuống. Cố Thần An vô tội nhìn tôi. Tôi càng vô tội nhìn lại.
Chính anh tự rước lấy hoa đào, em mới mặc kệ anh. Cố Thần An hắng giọng một cái, vô lực giải thích, "Cô ta đang đùa dai đấy."
Tôi thất vọng cúi đầu, những lời này sẽ chỉ làm cho ba mẹ càng thêm tức giận hơn. Sau đó, tay của Cố Thần An ở dưới bàn nắm chặt tay tôi, nói, "Thiên Tình đang mang thai, mọi người không nên dọa cô ấy."
Ba vị trưởng bối ngoại trừ mẹ Triệu đều kinh sợ. Ánh mắt của họ đều nhìn qua đây.
Cố Thần An chết chắc rồi.
Tôi kéo chặt bộ quần áo mùa xuân khá nặng của mình, đỡ trán thở dài. Tôi đang lộn xộn trong gió.
Cửa này thật khó, Cố Thần An chắc chắn sẽ rất vất vả để vượt qua. Nhưng mà có liên quan gì? Đời này cuối cùng chúng ta cũng an ổn.