Edit: Dạ Lãnh

Thích Thiếu Thương nhanh chóng chạy tới cách y quán kế bên, tuy nhiên, cửa lớn của y quán đang đóng chặt.

“Nhanh gõ cửa đi!” Thích Thiếu Thương ra lệnh cho nam tử vẫn còn đứng ngây ngốc phía sau hắn, ngẫm lại thấy mình còn khẩn trương hơn cả hắn.

Nam tử kia vội hoàn hồn, lập tức chạy lên dùng sức gõ cửa, gõ một hồi lâu, cũng không thấy mở, nản chí ủ rũ mà quay đầu lại nhìn Thích Thiếu Thương.

“Tiếp tục gõ!” Thích Thiếu Thương cũng nóng nảy, kỳ thật hắn rất khẩn trương, hắn chưa từng gặp qua tình huống này, gần đây chỉ có một y quán này, nếu đại phu thật sự không có nhà, vậy phải làm sao bây giờ?

Nam tử kia nhìn cũng sắp khóc rồi, nghe thê tử kêu la đau đớn đến tê tâm liệt phế, chỉ biết ra sức gõ lấy gõ để cánh cửa, tựa như ngoài trừ việc này thì không thể làm được gì khác

“Quên đi, chúng ta đi đến thành Tây tìm nhà khác!” Thích Thiếu Thương thấy thật sự là hết cách, đành phải dùng đến hạ sách, tính toán nếu dùng khinh công cấp tốc bay đi có ổn không, nhưng di chuyển nhanh như vậy có khiến thai phụ và hài nhi trong bụng nàng bị chấn thương hay không?

Lúc Thích Thiếu Thương định xoay người bước đi sau một khoảng thời gian dự, cánh cửa lại đột nhiên được dỡ xuống một phiến. Thích Thiếu Thương mừng rỡ quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đứng sau cánh cửa kia thì hô hấp liền bị kiềm hãm, là y?

Cố Tích Triều không ngờ người gõ cửa lại là Thích Thiếu Thương, thật ra tiếng đập cửa khiến Cố Tích Triều cảm thấy phiền toái, nghĩ cũng nên báo cho người trước cửa biết là đại phu ra ngoài chẩn bệnh rồi, nhưng y nhất thời cao hứng, không trực tiếp lên tiếng đuổi khách, mà đi tháo cánh cửa xuống, không ngờ lại đối mặt ngay với Thích Thiếu Thương.

“Cố Tích Triều?” Thích Thiếu Thương vô luận như thế nào cũng không ngờ, lại gặp y ở ngay y quán này, chẳng lẽ y vẫn không đi, mà ở tại y quán này, vậy là lão đại phu kia lừa hắn sao? Bây giờ không phải là lúc cho hắn ngồi ngẫm nghĩ nguyên do, hắn giơ một chân lên chắn ở ngạch cửa, “Tích Triều, cứu người quan trọng hơn, để chúng ta vào trong đi!”

Cố Tích Triều nhìn thoáng qua thai phụ trong lòng Thích Thiếu Thương, ánh mắt trầm xuống, vội vàng dỡ thêm hai phiến cửa nữa xuống, để bọn họ đi vào.

Mọi người vào đến tiền sảnh, Thích Thiếu Thương không nhìn thấy bóng dáng đại phu, vội hỏi: “Tích Triều, đại phu ở đâu?”

“Đại phu? Ông ấy không có ở đây, ngươi không ở cửa có dán cái bảng ghi “Ra ngoài chẩn bệnh” sao?”

“Không có, cái gì? Không có ở đây!”

“Không có ở đây!”

Thích Thiếu Thương buồn bực, đại phu không có ở đây, vậy phải làm sao bây giờ?

“Ta thử xem.” Cố Tích Triều cau mày nhưng khi thốt ra những lời này lại rất kiên định.

“Là, là thí mạng người đó sao?” Nam tử kia luống cuống, nói chuyện cũng không được lưu loát.

“Vậy ngươi kêu tên bộ đầu này mang thai phụ đó chạy nhanh tới thành Tây đi, nhưng mà nếu đi quá nhanh thì sẽ làm tổn thương hài tử, còn nếu quá chậm, trễ giờ thì xem như hết cứu rồi.”

“Này!” Nam tử kia không giữ được bình tĩnh, gấp đến độ muốn khóc ngất đi rồi.

“Được, ngươi làm đi!” Cuối cùng Thích Thiếu Thương tự ý quyết định, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tích Triều.

“Theo ta lại đây!”

Một canh giờ trôi qua, kẻ duy nhất bị bắt đứng ở ngoài nghe ngóng, Thích Thiếu Thương, vừa gạt trên trán một tầng mồ hôi mỏng. Mới vừa rồi chính mình hấp tấp đem hai tính mạng giao vào tay Cố Tích Triều, nhưng ngàn vạn lần không nên là sai lầm, hắn không bao giờ muốn đối mặt với chuyện có người gián tiếp chết trong tay hắn nữa, càng không cách nào đối mặt với chuyện nếu Cố Tích Triều không thành công thì sẽ làm gì để chuộc lại lỗi lầm. Trong lòng Thích Thiếu Thương như bị kiến đốt, đứng cũng không được, mà đi vào cũng không xong.

“Oa oa ~~~ ”

Rốt cục có một tiếng trẻ con khóc ngằn ngặt đánh tan bầu không khí căng thẳng này, Thích Thiếu Thương cũng không nhịn được mà chạy vọt vào nhà trong. Trước mắt, nam tử vừa mới được làm cha kia hưng phấn ôm cứng tiểu hài tử của hắn, rồi ôm đứa bé đến bên giường cho thê tử xem. Cố Tích Triều lau khô bàn tay dính đầy máu tươi, lấy ra vài cái quần áo xếp thành hình chữ nhật, nói với nam tử kia: “Mau bọc đứa bé lại, không được để lạnh.”

Nhìn Cố Tích Triều dịu dàng bao đứa bé lại, Thích Thiếu Thương trong lòng cũng cười rộ lên, lúc này rốt cục không có làm gì sai lầm.

Xử lý mọi chuyện thỏa đáng rồi, nàng kia cùng của hài tử cũng đã ngủ say bên phòng trong, kẻ đang tận hưởng hạnh phúc được làm cha tự nguyện chờ lệnh đi chuẩn bị bữa tối, nói là để báo đáp hai vị ân nhân.

Thích Thiếu Thương rốt cục có cơ hội hỏi rõ chân tướng một chuyện, hắn có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều cũng biết tâm tư của Thích Thiếu Thương, liền bảo hắn theo mình trở lại tiền sảnh nói chuyện, đừng kinh động đến hai mẫu tử vừa mới chợp mắt kia.

“Vốn là một bé trai, tốt quá, nam nhân kia cười đến trên mặt đều phải nở hoa luôn rồi.” Cố Tích Triều không vào thẳng vấn đề, mà bắt đầu nói vòng vo.

“...” Thích Thiếu Thương không trả lời, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Tích Triều.

“Được rồi, ta vẫn nơi này, không hề rời đi, là ta nhờ đại phu lừa ngươi nói ta đã đi rồi.”

“Tại sao?” Thích Thiếu Thương vẫn duy trì vẻ mặt như trước.

“...” Cố Tích Triều cúi thấp đầu, đôi mắt nhìn về nơi khác, cuối cùng mới quay lại nhìn thẳng vào mắt Thích Thiếu Thương, “Bởi vì ta không muốn thấy ngươi.”

“Ồ, thì ra đây cũng là một lý do.” Thích Thiếu Thương cũng cúi đầu, bộ dáng ủ rũ, nhưng hắn rốt cục cũng chú ý tới một điểm, Cố Tích Triều đang mang đôi giày mà hắn mua.

Đôi giày nọ đột nhiên lui vào trong, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng đã phát hiện tầm mắt của Thích Thiếu Thương đã hướng tới chân mình rồi.

“Không ngờ khéo như vậy, chúng ta lại gặp nhau.” Chủ nhân đôi giày không lùi lại nữa cũng không giải thích điều gì, bỏ qua chi tiết này để tiếp tục nói chuyện với nhau.

“Đúng vậy.” Người mua giày tựa hồ tâm tình có chút biến chuyển tốt đẹp, trên mặt không còn mang vẻ u oán nữa.

“Ngươi không muốn biết tại sao ta có thể mua chuộc đại phu để lừa ngươi sao?”

“Nói chung ngươi sẽ có biện pháp.”

“Ừ.” Cố Tích Triều nhếch môi cười, bộ dáng như vừa làm được chuyện gì đắc ý giống như trước kia.

“Ta rất hiếu kì, làm sao ngươi biết giúp người ta sinh nở?” Thích Thiếu Thương thật sự rất tò mò, ra vẻ thành khẩn muốn biết đáp án.

Không ngờ Cố Tích Triều lại tỏ ra buồn bã, trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “Vốn là Vãn Tình, nàng để lại cho ta một quyển sách có liên quan phụ nữ mang thai và phản ứng khi sinh, mấy ngày nay ta ở y quán đều giở ra xem một ít.”

“Ồ, ngươi cũng lợi hại thật, chỉ cần xem sách là có thể thực hành được ngay, mà lại thành công ngay lần đầu tiên.” Thích Thiếu Thương nhớ lần đầu muốn nhìn y, đó là bởi vì y không chỉ biết võ, càng lại học rộng hiểu nhiều, cho nên mới vô cùng tin tưởng mà phó thác toàn bộ vận mệnh Liên Vân Trại vào tay y, vẫn không mảy may nghi ngờ...

Cố Tích Triều nghe ra ý tứ trong lời nói này, cũng đại khái đoán được Thích Thiếu Thương đang suy nghĩ gì, cho nên không trả lời.

Thích Thiếu Thương thấy y lạnh nhạt, nhăn mày hỏi: “Ngươi đoán được ta suy nghĩ gì sao? Ngươi đến giờ cũng hề nói qua lời nào công đạo với ta?”

“Công đạo cái gì? Việc gì ta phải nói với người một lời công đạo?”

“Công đạo cái gì? Trước kia ngươi đã hại bao nhiêu mạng người, chẳng lẽ không cần công đạo?”

“Ồ, là muốn nói với ta về việc này sao? Ngươi dựa vào cái gì mà đại diện bọn họ tới nghe lời công đạo của ta?”

“Những người đó đều liên quan đến án tử của ta mới đánh mất tính mạng, chẳng lẽ ta không đáng vì bọn họ đến gặp hung thủ mà nói chuyện hay sao?”

“Ngươi đây là muốn ta xin lỗi sao?” Cố Tích Triều rốt cuộc phát hỏa.

“...” Thích Thiếu Thương không nói, nhưng lại dùng ánh mắt áp sát Cố Tích Triều.

“Ta không sai, không cần xin lỗi!” Hừ, dù là ai nói cũng vậy thôi, trước kia Vãn Tình muốn y nhận sai, y nhận, bởi vì đó là Vãn Tình. Nhưng bây giờ, đánh chết cũng không nhận, bởi vì y cảm thấy bản thân mình không sai.

“Không sai!?” Thích Thiếu Thương tức giận, “Tính mạng của biết bao nhiêu người, bao nhiêu gia đình bị ngươi bị phá hủy, ngươi còn nói ngươi không sai?”

“Đương nhiên, khi đó ta là quan, bọn họ là dân đen, ta muốn bắt ngươi, bọn họ lại cản trở công vụ, chẳng lẽ còn không đáng chết?”

“Cái gì, được, cho dù bọn họ có ngăn cản ngươi thi hành nhiệm vụ, thì tội cũng không đáng chết!”

“Cái gì mà tội không đáng chết, quan binh muốn bọn họ chết, còn cái gì mà bảo không đáng? Ngươi có từng nghe qua câu nói ‘quân xử thần tử, thần bất tử bất trung’ chưa? Giảm xuống một bậc cấp, ‘quan muốn dân chết, dân không thể không chết ’, hai đâu đó, ngụ ý có khác gì nhau đâu!”

“Ngươi, ngươi đừng có nhiều lời ngụy biện, câu ngươi nói, cũng giống như câu ‘một tướng công thành vạn cốt khô ’ đều không thuyết phục!” Thích Thiếu Thương quả thật tức muốn chết, “Được, chuyện này tạm thời không nói đến, vậy ngươi có thể đứng ở vị trí của bọn họ suy nghĩ một chút được không, bọn họ cũng đều có máu có thịt, có yêu, có tình, có người thân, có bằng hữu, chết đi như vậy, sẽ có bao nhiêu người vì bọn họ mà thương tâm?”

Cố Tích Triều thân thể run rẩy một chút, nhưng lại những câu tiếp theo thốt ra cũng lạnh như băng tuyết: “Những người đó có chết hay không liên quan gì tới ta, ta có phải là người thân, hay bằng hữu gì của họ đâu!”

“Ngươi! Được, được, vậy Vãn Tình phu nhân thì sao? Đối với cái chết của nàng, ngươi có đau lòng hay không?” Thích Thiếu Thương bị chọc giận tới cực hạn, y nói nhiều như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ? Chỉ đơn giản hy vọng người kia trước mặt mình thừa nhận lỗi lầm trong quá khứ, để xem những người từng bị y hãm hại có nguyện ý bỏ cho y hay không, và cũng cho Thích Thiếu Thương hắn một lý do để tha thứ.

“Sao không nói nữa?” Thích Thiếu Thương trong lòng âm thầm phát hoảng, giương mắt nhìn thấy Cố Tích Triều sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy, trong nháy mắt cũng không giận nữa, “Ngươi làm sao vậy?”

Một lúc sau, Cố Tích Triều dần dần trấn tĩnh lại, nhưng cũng không lên tiếng, Thích Thiếu Thương biết, chính mình vừa chạm vào tử huyệt của y rồi.

.