Edit: Dạ Lãnh

Chờ đại phu xử lý hết vết thương cho Cố Tích Triều, cũng đã qua sáu canh giờ, bất quá trời đã lập đông, nên thời gian về đêm tương đối dài hơn hai mùa xuân, hạ. Bên ngoài y quán vẫn là đêm tối trầm lắng, tĩnh mịch.

Đại phu cũng có thể nói là rất liều lĩnh, không chỉ vì bị Thích đại bộ đầu của Lục Phiến Môn đêm khuya viếng thăm, mà còn vì sợ hãi vị thư sinh rất có thể là tên cuồng sát kia, đành phải tập trung tinh thần, rốt cuộc, sau khi buột xong nút thắt mảnh vải băng bó vết thương cuối cùng, trong lòng như trút được gánh nặng. Nhìn Cố công tử chịu đựng đau đớn đến ngất đi, đại phu cũng không thể không kinh nể vài phần.

Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng ôm Cố Tích Triều vào phòng ngủ trong y quán, đắp chăn cẩn thận cho y, rồi mới lặng lẽ đi ra khỏi cửa.

“Đại phu, tình trạng của y như thế nào?”

“Vết thương của Cố công tử đại khái cũng không còn đáng lo nữa, nhưng mà phải ở lại đây vài ngày để kiểm tra và đổi dược mới được.”

“Ồ, vậy làm phiền đại phu ông rồi.”

“Đâu có, đâu có, Thích đại bộ đầu đêm khuya ghé thăm mời chữa bệnh cứu người, lão phu đương nhiên dốc hết sức mình.”

Thích Thiếu Thương rất cảm kích, cười xấu hổ, đại phu tuổi tác đã cao, còn bị mình giữa đêm khuya dựng dậy, trong lòng thấy rất áy náy.

“Chỉ là, chỉ là...”

“Đại phu, ông có chuyện gì khó nói sao?”

“Chỉ là, ngài mới vừa nói vị công tử này dường như mang rất nhiều nợ máu...”

“À, đúng vậy, nhưng mà tất cả đều là hiểu lầm, hắn trước kia vốn là quan văn trong triều, có quyền sinh sát với những người dưới trướng.” Thích Thiếu Thương biết là đại phu sợ Cố Tích Triều có thể làm chuyện bất lợi với hắn, không còn cách nào khác đành phải bịa chuyện gạt người, một bên thầm mắng bản thân là người không giỏi lừa người khác, phải nói thế nào để đại phu tin, một bên thầm tạ lỗi với các huynh đệ dưới hoàng tuyền vì đã đổi trắng thay đen sự tình.

“Thì ra là thế.”

“Đại phu, trước đó y bị người ta hạ dược, ông có biết là gì không, có khi nào tổn thương đến thân thể không?”

“À, đúng vậy, vừa rồi xem mạch cho Cố công tử, lão phu cũng cảm giác được, đang muốn bẩm báo với ngài. Loại dược hạ trên Cố công tử mặc dù không gây thương tổn cho thân thể, nhưng thật ra cũng có chút kỳ hoặc.”

“Hửm?”

“Là như thế này, phần lớn thành phần trong dược là để mê hoặc lòng người, cộng thêm loại dược làm cho người ta mất năng lực hoạt động, nhưng kỳ lạ chính là trong đó còn pha thêm một chút mị dược.”

“Mị dược?” Thích Thiếu Thương trong lòng thầm nghĩ đại phu đúng là đại phu, quả nhiên sắc bén khác thường.

“Ừm, đúng vậy. Lẽ ra mị dược này cũng là thường thấy, nhưng mà, mị dược được hạ trên người Cố công tử có dược tính cùng phân lượng giống như dùng để hạ trên người của nữ nhân.”

“Như vậy thì có sao không?”

“Có, dược tính của loại dược dùng cho nam nhân là muốn khiến cho họ còn thêm dũng mãnh, lượng dược phải phối nhiều ; mà nếu dùng cho nữ nhân là để khiến cho dục vọng của họ dâng cao, cũng khiến họ ngoan ngoãn nghe lời, nên lượng dược dùng không nhiều.”

“Ừm… Hưm…” Đại phu thật sự sợ hãi. “Hơn nữa, ba loại dược này phối với nhau...”

“Xin đại phu nói rõ.”

“... giống như là dùng trong kỹ viện.”

Thích Thiếu Thương nói không ra lời, chỉ nhìn chăm chăm vào mắt của đại phu, ra vẻ muốn được thụ giáo thêm.

“Bởi vì cách điều chế này chính là có thể khiến cô nương mất đi năng lực phản kháng, thậm chí rơi vào si ngốc, hơn nữa còn sinh ra cảm giác mê luyến đối với người bên cạnh, không muốn hắn rời đi, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.”

Thích Thiếu Thương giống như bị sét đánh, nếu như thuốc này có tác dụng như đại phu nói, vậy thì… vậy thì…

Thích Thiếu Thương nghĩ đến đó, cả người như bị chấn động, hắn quyết định giả định tình huống, hỏi tiếp đại phu.

“Đại, đại phu, vậy, nếu cô nương nào đó không cẩn thận uống phải dược này, mà vừa lúc bên cạnh không có khách làng chơi, chỉ có người đối nghịch với mình từ trước tới giờ, là tỷ muội luôn giành giật với mình, vậy… vậy phải làm sao?”

“Vậy à...” Đại phu sờ sờ chòm râu sơn dương [râu dê =)))], trầm tư một hồi. Mà chính thái độ này làm cho Thích Thiếu Thương hồi hộp đến chảy mồ hôi lạnh.

“Nói vậy thì cô nương đó bi thảm rồi, nếu dược hiệu mới phát tác, thì mạng sống của nàng đều nằm trong tay người tỷ muội kia, bởi vì lúc này, nếu người tỷ muội đó muốn nàng tự sát, thì nàng cũng có thể làm theo. Nếu dược hiệu giảm được một chút, nàng có thể sẽ hạ thấp bản thân trước mặt người tỷ muội đó, thỉnh cầu nàng ấy có thể ở lại bên cạnh mình, thậm chí còn... chạm vào mình nữa.”

“Có thể như vậy sao?”

“Đúng vậy, nhưng mà cách phối dược này rất tinh tế, không phải chỉ cần hiểu được một chút y thuật là có thể phối được, dược trên người Cố công tử cũng đã tiên tan được một chút, cho nên ta không nghĩ là có vấn đề gì đâu. Nói không chừng, chỉ là do y sơ ý rót nhầm vào chén rượu thôi.”

“Ừm, cũng có thể là vậy.” Thích Thiếu Thương miễn cưỡng đáp, sắc mặt đã chuyển biến hơn phân nửa, xấu hổ dị thường, “Đại phu, ông cũng mệt mỏi rồi, ông ngủ trước đi, ta ở đây được rồi, đã làm phiền ông, thật sự rất xin lỗi.”

“Được, được, vậy lão phu đi nghỉ trước.” Dứt lời, đại phu trở về phòng mình, nhưng trước khi rời đi, hắn liếc nhìn Thích Thiếu Thương, đôi mắt mang theo một chút thâm ý.

Thật ra nơi này còn gì để làm nữa đâu, nhưng Thích Thiếu Thương đang muốn hồi tưởng, sắp xếp lại các đầu mối theo thứ tự thời gian, nếu như dựa trên câu trả lời của đại phu mà suy đoán, Cố Tích Triều đối với Tào đại nhân, vì mất đi năng lực phản kháng nên đành buông xuôi, đối với mình thì lại có thái độ giống như không muốn người duy nhất bên cạnh bỏ đi. Nói vậy vừa rồi ở trong rừng cây, y cư xử yếu đuối và bất lực như vậy, là do dược hiệu còn chưa hết, lúc tới y quán thì đã không còn chịu ảnh hưởng của dược nữa, nên mới trở lại bình thường sao? [đoạn này qt dịch gì hổng hiểu luôn, nên ta chém hơi nhiều ^^]

Vậy là bản thân mình vì lý do như vậy mà tâm tình cũng thay đổi, đối với y lại có cảm giác không nỡ hay sao? Y vẫn không thay đổi, cũng không thật sự cần mình, sự tình vừa rồi chẳng qua là do dược hiệu chưa tan biến hết, nên lúc tỉnh lại chỉ thấy có mình ở bên cạnh, nên mới như vậy mà thôi, là do bản thân mình lại một lần nữa đa tình, lại một lần nữa ngã vào vòng xoáy hữu ý vô ý của y rồi.

Kết luận đó của Thích Thiếu Thương khiến bản thân hắn đau lòng không thôi, đau đến nỗi nước mắt phải chảy xuống, Cố Tích Triều y vẫn là Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương hắn cũng vẫn là Thích Thiếu Thương. Vẫn là tử địch không đội trời chung! [Chương này tội nghiệp anh Thích quá à:((]

Đúng lúc này, trời — sáng.