Nam tước Bacher vặn cổ rồi quay lại nhìn.

Sau khi chắc chắn rằng cà vạt đã được chỉnh ngay ngắn, hắn liền mỉm cười với hai học sinh còn lại, dường như con quỷ đã quay lại với phong thái ban đầu của mình.

“Vậy thì, ai là người tiếp theo đây?”

Nam tước Bacher hỏi với giọng nhẹ nhàng, như thể trước đó chưa từng có gì xảy ra.

“Em ạ.”

Dekan giơ tay mà không chút do dự.

“Tốt lắm.”

Nam tước Bacher hơi ngạc nhiên khi thấy có học sinh lại chủ động tham gia lượt tiếp theo của trò chơi tử thần này.

Thông thường những kẻ còn lại sẽ bắt đầu trở nên hoảng loạn và kinh hãi sau khi lượt đầu tiên kết thúc mới đúng. Tuy nhiên, hai cá nhân này không chỉ rất bình tĩnh mà còn toát lên vẻ vô cùng tự tin.

Điều này càng khiến cho Nam tước Bacher thêm tò mò hơn.

Hắn ta vui vẻ cười. Yếu tố bất ngờ luôn là gia vị tuyệt vời nhất cho bữa ăn mà.

Đối với một thợ săn để mà nói, con mồi càng hiểm độc thì việc bắt được nó lại càng có giá trị.

Nam tước Bacher mang đến một đĩa khác. Hắn vòng qua mép của chiếc bàn dài một cách lịch sự để đến chỗ của Dekan.

Xong rồi hắn nhẹ nhàng đưa tay còn lại để nhấc chiếc nắp bằng bạc lên.

Đây là một món khác hoàn toàn với món ăn trước đó. Nó có màu vàng ươm và tỏa ra mùi thơm rất hấp dẫn, độ giòn có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Bên ngoài món nướng được bọc một lớp vỏ giòn rụm, tỏa sáng mờ ảo dưới tác động của ánh đèn phòng.

Chiếc nắp dường như được yểm bằng ma thuật. Mặc dù đã trưng bày khá lâu rồi nhưng món ăn vẫn còn tươi ngon hoàn hảo.

Dekan cố kìm lại nỗi thôi thúc cầm chiếc nắp lên để phân tích, thay vào đó ánh mặt cậu hướng vào món ăn trên bàn.

Cậu ngồi thẳng lưng, cầm dao nĩa và bắt đầu xắt thức ăn một cách thong thả. Những miếng cắn của cậu không lớn. Cứ sau mỗi lần đưa vào miệng là cậu lại nhai nhẹ thức ăn.

Hừm, có nhiều lớp giòn ở ngoài và thịt nướng ở trong rất ngọt nước. Và cả lớp phô mai béo ngậy nữa chứ.

Quả là một món nhẹ hoàn hảo lúc nửa đêm.

Toàn bộ quá trình ăn kéo dài trong năm phút.

Dekan đặt đồ dùng xuống và cầm khăn lên nhẹ nhàng lau miệng.

“Không tệ chút nào.”

Cậu dựa lưng vào ghế rồi đưa ra lời phê bình ẩm thực, thậm chí còn định móc ví ra trả tiền boa cho Nam tước Bacher.

Dẫu vậy cậu vẫn kiềm chế hành động đó lại.

Thái độ của Dekan khiến Nam tước Bacher vô cùng ngạc nhiên.

Hắn chưa bao giờ chứng kiến một học sinh nào lại thong thả và tự tin đến vậy trong lớp nấu ăn của mình.

Không hề có chút dấu hiệu sợ hãi nào. Thay vào đó cậu ta cư xử như một vị khách đáng kính đang nhận xét về kỹ năng của người đầu bếp hơn.

Sao nó lại vờ như thể được mình mời đi ăn tối vậy?

Liệu nó thực sự là người sành ăn không, hay đầu óc bị chập mạch rồi?

“Hahaha.”

Nam tước Bacher không thể nhịn được mà cười.

Sau khi cơn ngạc nhiên qua đi, hắn cảm thấy thật phấn khích.

Quả là một con mồi hoàn toàn mới.

Hắn rất mong chờ được chứng kiến biểu cảm của tên học sinh này chuyển từ điềm tĩnh sang tuyệt vọng. Hắn muốn cậu ta quỳ xuống mà khóc lóc van xin.

Thèm được cắn nát cái vẻ mặt thản nhiên đó quá đi thôi!

“Vậy, câu trả lời của em là?”

Nam tước Bacher hỏi với một nụ cười trên môi.

“Đáp án gồm có...”

“Cor, độc, ăn, đánh.”

Dekan dựa lưng vào ghế và nói trong khi bắt chéo chân

“Đó là câu trả lời của em đấy à?”

Nam tước Bacher cau mày, hắn tưởng mình đã nghe nhầm lời Dekan nói.

“Chính xác.”

Dekan đáp lại, mặt không chút biến sắc.

Điều này khiến Nam tước Bacher phải kinh ngạc.

“Cor, độc, ăn, đánh”. Nghĩa là sao vậy?

Không quan trọng, nó còn chẳng liên quan đến đáp án nữa!

Mi dám tỏ ra kiêu ngạo với câu trả lời như vậy sao?!

Mi muốn trêu ngươi ta đấy à?! Có phải ngay từ đầu mi đã chẳng biết gì không hả?

Mi định thong thả thưởng thức món ngon trước khi chết đúng không?!

Nam tước Bacher nhìn Dekan chằm chằm. Ngay cả lúc này cậu vẫn giữ vẻ mặt tự tin như thế.

Hắn cảm thấy mình như đang bị đùa giỡn bởi tên nhóc này.

Nỗi sợ hãi của ngươi đâu rồi?! Sự tuyệt vọng của ngươi đâu rồi?!

Đó là những hương vị tuyệt vời nhất! Những hương vị mà ta xứng đáng có được!