Oidani Kazuto là một kẻ bám đuôi.

Hắn ta là một tên 35 tuổi thất nghiệp sống ở quận Adachi tại Tokyo. Vào ngày mà hắn mất việc, hắn đã gặp cô gái định mệnh của đời mình, người mà hắn sau đó dành nhiều giờ để theo dõi.

Người mà Oidani rình mò là một quý cô tên Kaburagi Shiori. Cô ấy là một con người thành đạt và giàu có, mang chức tước đàng hoàng, sống trong một dinh thự có kẻ hầu người hạ, tốt nghiệp đại học Tokyo, và sở hữu một sắc đẹp khiến cho bao bức ảnh chụp trộm của cô lan truyền chóng mặt trên không gian mạng.

Shiori là một người rất nhút nhát; rất nhiều lần cô ấy đã cắt đuôi được hắn. Thêm nữa, kể từ khi hắn bám đuôi cô, cô đã chuyển đống đồ lót phơi ngoài trời sang phơi trong nhà. Nhưng Oidani hiểu và thông cảm cho sự nhút nhát của cô ấy.

Một tuần sau khi hắn bắt đầu đi rình mò, Oidani bám theo khi cô ấy dạo bước nơi phố xá nhộn nhịp. Shiori thường lái một chiếc xe sang chảnh, nhưng đôi khi có những lúc cô nổi hứng muốn đi bộ. Một bóng hồng xinh đẹp như Kaburagi mà đi dạo phố vào ban đêm thì thật là nguy hiểm, Oidani biết điều đó, hắn còn biết lịch trình chạy bộ thường ngày của cô, biết cô có thể chạy nhanh hơn đa số những tên đàn ông khác, và biết cô luôn giữ những vật dụng phòng thân bên mình.

Và nếu có biến, Oidani sẽ ra tay bảo vệ công chúa của mình. Hắn cho rằng nếu hắn xuất hiện thật hoành tráng như một anh hùng cứu mỹ nhân, cô sẽ mê hắn như điếu đổ.

Đột nhiên, Oidani nhận ra mình đã mất dấu cô ấy. Hắn luôn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng khi hắn quay sang hướng mà nàng thơ đã rẽ thì lại không thấy cô ấy đâu cả. Oidani bỏ thời gian ra để xem xét xung quanh. Bị mất dấu cô ấy thì buồn thật, nhưng mà hắn quen rồi.

Hầu hết các lần, mỗi khi Shiori biến mất, cô sẽ quay trở về dinh thự của mình. Nghĩ chắc lần này cũng vậy, hắn cũng quay đầu đi đến dinh thự của cô. Nhưng sau một lúc, hắn nhận thấy có những dấu chân đang bám theo mình.

Tưởng là do hắn hiểu lầm, Oidani đi qua vô số những con hẻm và con phố, nhưng những dấu chân vẫn cứ bám theo hắn. Để kiểm tra thì Oidani đứng im, những dấu chân từ đó cũng

dừng lại.

Hắn quay đầu lại. Phố xá vẫn được ánh đèn đường lờ mờ bao phủ. Xung quanh không một bóng người. Hắn đi ngược trở lại con đường mình đã đi, nhưng cũng không thấy ai ẩn nấp trong bóng tối, hoặc nghe thấy tiếng ai đó chạy đi.

Nghiêng đầu khó hiểu, Oidani tiếp tục di chuyển. Khi hắn đã cách một khoảnh cách khá xa, những dấu chân đã bắt đầu quay trở lại. Hết lần này đến lần khác, những dấu chân không cho thấy chúng ở gần hay xa, chỉ có việc chúng không bao giờ biến mất.

Oidani cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn quyết định thay đổi kế hoạch trong đêm nay và sẽ quay trở về căn hộ của mình. Những dấu chân vẫn bám dính lấy hắn suốt con đường hắn đi,

nhưng có vẻ như chúng đã dừng lại khi hắn bước vào khu căn hộ mà hắn sống.

Oidani thở phào nhẹ nhõm, rồi bước lên cầu thang. Khu căn hộ này có 4 tầng, còn hắn thì đang ở tầng trệt.

Hắn đi lên một tầng. Tấm bảng gắn trên tường ghi “Tầng 1”.

Hắn lại lên một tầng nữa. Lần này tấm bảng ghi “Tầng 2”.

Hấn lại lên một tầng nữa. Tấm bảng trên tường ghi “Tầng 2”.

“…?”

Chắc là do nhìn nhầm,hắn chạy một mạch lên tầng trên và thấy được tấm bảng. Nó đề dòng chữ “Tầng 2”.

Hắn bắt đầu thấy sợ. Oidani chạy lên cầu thang nhanh nhất có thể. Vẫn dòng chữ đó, “Tầng 2”.

Cho dù hắn có lên đến bao nhiêu tầng, trên tường vẫn giữ nguyên dòng chữ “Tầng 2”. “Tầng 2”, “Tầng 2”, “Tầng 2”, “Tầng 2”—— [note55401]

Thở dốc và run rẩy vì sợ, Oidani cố đi xuống tầng dưới. Đúng như hắn đã lo sợ, vẫn là “Tầng 2”. Hắn thấy mình sắp hoá điên đến nơi rồi. Hắn chắc chắn không bị thôi miên. Không, thứ này đáng sợ hơn thế nhiều.

Vì quá sợ nên Oidani đã gào lên, chỉ để phát hiện mình đã mất khả năng di chuyển. Bước chân của hắn cứng đơ lại giữa không trung, và hắn không thể cử động dù chỉ một ngón tay. Mọi âm thanh cũng biến mất. Xung quanh tĩnh lặng đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.

Hắn không thể nào bị trói được. Phải là một thứ gì đó nằm ở một cấp độ khác, không gian im bặt như thể hắn đang ở một thế giới khác hoặc thời gian đã bị ngưng đọng.

Dù cho không thể nhúc nhích, hắn vẫn nhận ra được phía sau mình có người. Hoặc nói chính xác hơn, người phía sau hắn không thèm giấu đi sự hiện diện của mình. Những bước chân dần tiến lại gần. Tại nơi mà im ắng đến rợn người, tiếng bước chân vang lên ngày một lớn hơn, rồi dừng lại ngay sau lưng hắn.

Oidani muốn quay đầu lại nhưng cổ hắn đã cứng đơ. Nỗi sợ đến chết đi sống lại trào dâng trong hắn, nó càng lúc càng phình to lên như một quả bóng bay.

Và rồi ––– cái gì đó chạm vào vai Oidani, khiến hắn kinh hãi mà ngất đi.

Ngày hôm sau, cư dân khu căn hộ phát hiện hắn đang nằm co giật không kiểm soát trên tầng 2, hắn nằm gục trên vũng nước tiểu của chính mình. Ngay ngày hôm đó, hắn đã đến đồn cảnh sát để đầu thú. Trong lúc hắn run lẩy bẩy vì sợ, hắn nói, “Từ nay tôi sẽ không bám đuôi ai nữa đâu.”