Arihito và cả đội đã đến Rừng thét để thực hiện bài khảo nghiệm, đồng thời đi tìm đội Polaris. Vì là thành viên dự bị nên Madoka và Melissa phải ở lại Dinh thự Lady Ollerus và chờ những người khác quay trở lại. Trong lúc đó, Madoka đã đến kho lưu trữ để kiểm tra và nhận ra họ đã lấy toàn bộ những bộ phận của Death from Above từ vụ bạo loạn.
Đây là những gì Melissa đã nghiên cứu… Họ nói cô ấy sẽ dùng chúng để chế tạo áo giáp, nhưng nó vẫn chưa được hoàn thành. Mình cũng không hiểu lý do vì sao.
Cô ấy quyết định sẽ hỏi Arihito về điều này, rồi thu dọn kho lưu trữ trước khi trở về dinh thự. Sau đó, cô đi kiểm tra xưởng ở sân trong nhưng không thấy Melissa. Con dao cận chiến yêu thích của cô ấy được bọc trong một miếng vải đặt ngay ngắn trên bàn làm việc. Madoka nghĩ có lẽ Melissa chỉ ra ngoài một chút nên tiếp tục kiểm tra xung quanh một lần nữa.
Bên trong tòa nhà nơi xử lý quái vật luôn thoang thoảng mùi máu khiến cô khó chịu. Vì một lý do nào đó, cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô nghĩ về lần đầu tiên gặp Arihito trước Cánh Đồng Bình Minh. Có điều gì đó ở anh ấy, Không chỉ bởi anh cũng là người Nhật, có điều gì đó toát ra từ phong thái điềm tĩnh và giọng điệu nhẹ nhàng của anh khiến cô cảm thấy an tâm.
Nếu như giờ anh ấy ở đây... K-Không, nếu mình nói như vậy, bọn họ sẽ chỉ nghĩ mình là một đứa trẻ...
“… Ồ!” có tiếng thì thầm từ phía sau Madoka.
"Aaaah!" cô hét lên trong sợ hãi.
“… Tôi làm cô sợ à?”
“Ồ… M-Melissa, là cô sao. Đừng lén lút như vậy…,” Madoka nói, bỗng dựng hết tóc gáy khi quay ra sau. Không có ai ở đó cả. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Không thể ...Trời sáng như này thì làm gì có ma nhỉ...?
Cô không ghét phim kinh dị, cũng không phải kiểu người hay sợ hãi, nhưng lại rất dễ mất bình tĩnh, vì cô hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Dường như không thể đứng vững được nữa, cô đã ngã nhào về phía trước.
“… Hừm…”
“M-Melissa…?” cô cất tiếng hỏi khi nghe thấy động tĩnh. Trước mặt cô hiện ra một dáng vẻ ngời sáng. Có một tia sáng lóe lên, và trong khoảnh khắc, cô nhìn thấy một Melissa không mặc quần áo. Khoảnh khắc tiếp theo, cô ăn mặc chỉnh tề trong một bộ đồ liền thân bằng chất liệu gì đó, mái tóc bù xù như thường lệ.
“… Chào mừng trở lại,” Melissa nói.
“Ồ, đ-được. Tôi vừa mới quay lại… Ờ, ừm, Melissa, vừa rồi cô đã tàng hình phải không?” Madoka hỏi.
“Phải… Tôi đang thử một bộ đồ tàng hình được trang bị một viên đá ngụy trang.”
“Chà, món đồ đó thực sự đáng kinh ngạc đó, Melissa.”
“Tôi có thể làm nó trở nên mạnh hơn bằng đá ma thuật, thế nhưng tôi không thể thêm chữ rune… Các nhà giải phẫu có một kỹ năng gọi là Chạm khắc Quái vật.”
“Điều đó thật tuyệt… Nghe nói cuối cùng thì tôi cũng sẽ có được những kỹ năng giúp tôi làm ra những thứ để bán. Nhưng thành thử thì cũng không biết nên bán mặt hàng nào...”
“… Cô có nghĩ về những thứ tôi làm, xét về mặt hàng hóa ấy?”
“Tôi đoán là có cả tấn Nhà thám hiểm ở Quận Tám cần những món đồ cô làm ra. Những thứ lấy ra được từ bên trong quái vật mà Arihito và những người khác đánh bại thực sự có giá trị, và những gì cô làm với chúng thì càng tuyệt vời hơn. Nó khá ấn tượng đấy… Tôi có thể xem kỹ hơn bộ đồ được không? ”
"…Chắc chắn rồi."
Cô ấy trả lời cụt ngủn, khuôn mặt lạnh lùng, nhưng Madoka không cảm thấy như Melissa phản đối điều đó. Cô nắm lấy tay Melissa, lướt qua bộ đồ liền thân để xem xét nó.
“N-Nó có vẻ vừa mịn vừa thô, nhưng cũng mát và ấm…,” Madoka ngưỡng mộ.
“Phải… Cảm giác thật kỳ lạ,” Melissa trả lời.
“Tôi đoán là nó sẽ rất bền. Nhưng có một vấn đề với viên đá ngụy trang.”
“Ôi... Xin lỗi, chuyện đó sẽ không xảy ra khi cô quay trở lại khi tàng hình, trông cô như thể trong chốc lát không mặc đồ vậy.”
Melissa gật đầu đáp lại, sau đó bắt đầu tháo các đai trên bộ đồ.
Làn da của Melissa nhợt nhạt đến mức gần như trắng toát… Cô ấy hơi khác so với những người bình thường… Cảm giác như thể sắp biến mất đi. Tại sao lại như vậy...?
Cả hai người đều là con gái, nhưng Madoka cảm thấy khó xử đến mức má ửng đỏ, mặc dù bản thân Melissa dường như không quan tâm. Phong thái của cô khiến Madoka nhớ đến một người khác trong nhóm: Theresia. Cô ấy là một á nhân. Cô luôn đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt, để lộ mỗi khuôn miệng. Môi cô ấy thường mím lại, khác với khi ở gần Arihito.
“… Bộ đồ này không có lớp lót. Nếu tôi không làm gì, đá ngụy trang khiến cho nó lẫn vào với những gì xung quanh. Nhưng trong lúc đó, cảm giác như thể đang khỏa thân vậy. Nó không thể sử dụng được trừ khi tôi làm gì đó. Tôi nghĩ cô gái người thằn lằn có thể sử dụng chúng. Cô ấy có cùng kích thước với tôi,” Melissa giải thích.
"Theresia là một á nhân, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không có khả năng biến hóa, phải không?" Madoka hỏi.
“Đúng vậy. Đôi khi, khi phụ nữ trở thành á nhân, mặt nạ của họ không che hết khuôn mặt. Cũng chẳng có lí do nào cụ thể cả.”
Những á nhân khác có một loại mặt nạ che toàn bộ khuôn mặt của họ và trông chẳng khác gì một quái vật. Madoka bắt đầu nghĩ về lần đầu tiên cô nghe về người thằn lằn, cô nghĩa tới một sinh vật nửa người nửa thằn lằn, nhưng Theresia trông giống như một con người mặc trên mình bộ đồ thằn lằn.
Nhưng điều khiến cô quan tâm hơn những điều cảm nhận được từ lời nói của Melissa. Madoka nhớ rằng Melissa biết nhiều á nhân — những ngụ ý đằng nhau câu nói của cô. Và đôi mắt của cô, thường trông giống như đang tập trung vào một thứ gì đó ở rất xa.
Madoka đã quen với đôi mắt đó. Đó là đôi mắt của một đứa trẻ mà bố mẹ hiếm khi về nhà, cả hai đều quá bận rộn với công việc - đôi mắt không thể che giấu sự cô đơn phản chiếu lại cô trong gương phòng tắm. Điều đó không có nghĩa là Madoka kiếp trước không được yêu thương. Cô đã đầu thai được khoảng một năm, nhưng mỗi lần nghĩ lại cuộc sống của mình, ngoài sự cô đơn, cô nhớ tình yêu của bố mẹ và nụ cười hiền từ của bà cô.
"…Cô đang khóc sao?" Melissa hỏi.
“Không…,” Madoka nói, nhận ra rằng nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt mình. Melissa quệt nhanh dòng nước mắt trên gương mặt Madoka, như thể đó là bản năng thứ hai của cô ấy.
“X-Xin lỗi… tôi chỉ suy nghĩ một chút thôi. Tệ thật, lại khóc vì thứ chẳng ra gì. Tôi đã không còn là một đứa nhóc nữa, vậy mà … "
"…Không sao, hãy cứ khóc đi, còn tôi thậm chí còn không thể khóc.”
“T-Thật sao…?” Madoka không hiểu hết nhưng cô lại cảm nhận rất rõ điều gì đó, từ ánh mắt của Melissa.
"Cô tên là gì?" Melissa hỏi.
“Ồ, ờm… Tôi là Madoka Shinonogi. Ở Nhật Bản, đây là cách tôi viết tên của mình.” Madoka rút bảng thông tin của mình, lật đến một trang trống và dùng ngón tay viết tên mình bằng tiếng Nhật. Melissa trả lời bằng cách viết tên của chính mình theo bảng chữ cái.
“Cha tôi đã dạy tôi cái này. Đây là chữ Trái đất và đây là cách cô có thể viết Mê cung quốc,” cô nói.
"Tôi hiểu rồi…"
“Bây giờ tôi biết tên của cô, Madoka. Tôi có thể khắc nó vào bất kỳ đồ dùng nào tôi làm cho cô ”.
"Cảm ơn cô. Tôi sẽ không dễ dàng đánh mất nó nếu nó có tên tôi,” Madoka đáp lại với một nụ cười ngọt ngào. Melissa nhìn cô và lại đưa tay về phía cô, rồi nhẹ nhàng vỗ về.
"…Cô cười rồi kìa. Tôi rất vui. Thật tốt khi cô mỉm cười,” Melissa nói.
“Melissa…” Madoka đã có lúc nghĩ rằng Melissa chỉ là một người vô cảm và chẳng bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác. Nhưng có lẽ những suy nghĩ ấy của cô về Melissa chắc hẳn chỉ là một sự hiểu lầm. Hẳn là cô ấy nghĩ Melissa đã dọa mình bằng con dao khổng lồ đó khi đang giải phẫu, nhưng có thể hiểu đó chính là niềm đam mê đối với công việc của cô ấy.
“Tôi không giỏi bộc lộ cảm xúc, nên… tôi thực sự rất ghen tị với cô và Misaki,” Melissa nói. “Và Arihito cũng cười rất nhiều khi mọi người ở xung quanh. Nhưng đôi khi, anh ấy trông cũng có vẻ khó tính, giống như bố tôi vậy ”.
“Arihito luôn lo lắng cho tất cả mọi người trong nhóm… Đó là lý do tại sao đôi khi anh ấy trông có vẻ khó tính hoặc nghiêm túc.”
"Đồng ý. Anh ấy luôn như vậy, kể từ lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau." Madoka chẳng thể làm gì ngoài việc cười đồng tính với Melissa.
Và điều đó đã thu hút Melissa. Cô ấy nói rằng mình không giỏi cười, nhưng nét mặt của cô dịu lại, đôi lông mày hẹp nhướng lên và đôi môi cô ấy hơi cong. Cô ấy không hoàn bị đánh mất khả năng cười. Madoka nhớ lại khoảng thời gian cô ấy dành để khóc đã biến mất như thế nào sau khi được tái sinh và làm những việc mà Hội Thương nhân giao cho cô ấy. Và bây giờ cô đang ở trong nhóm của Arihito, cô không còn khóc về những hồi ức trong quá khứ nữa …
“… Mẹ, Bố, Bà… Manami và Kurumi… Con mong mọi người luôn vui vẻ và khỏe mạnh. Con đang cố gắng hết sức,” cô ấy thầm nguyện cầu.
Melissa không nói gì. Nụ cười của cô ấy chợt tắt, và nét mắt lại nghiêm nghị lạ thường, nhưng rồi cô lại xoa đầu Madoka như thể cô ấy rất thích làm điều đó.
“… Cion là một chú cún ngoan, nhưng tôi nghĩ cô là mới là người ngoan nhất,” cô nói.
“Ờm, cô nghĩ vậy sao…? Nhưng cô không nên làm điều đó quá nhiều. Tôi là một Thương gia chuyên nghiệp.”
“Phải… Tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được danh hiệu Nhà phân tích chuyên nghiệp.” Melissa xoa đầu Madoka một lần nữa, rồi miễn cưỡng rụt tay lại. Hành động ấy khiến Madoka bật cười. Cô ấy trông như thể một con mèo bị lấy mất đồ chơi— điều đó có nghĩa là Madoka chính là đồ chơi. Đôi mắt của Melissa có gì đó trông hơi giống mèo...
“Thật nhẽ nhõm; tôi đã nghĩ rằng cô sợ tôi,” Melissa nói. “Tôi thực sự không bình thường…”
"Không... bình thường?"
"Mẹ tôi là một con mèo - một con mèo á nhân."
“… X-Xin lỗi, nhưng ngay trước khi cô nói điều đó, tôi thực sự nghĩ rằng cô có vẻ hơi giống một con mèo…”
“… Có thể thấy rõ lắm sao?”
“K-Không! Tôi chỉ nghĩ rằng cô rất dễ thương… Giống như một chú mèo con.”
“Dễ thương...? Trước đây chưa ai nghĩ tôi dễ thương cả.”
Madoka bối rối trước phản ứng của Melissa. Chỉ vì cô ấy không thể hiện cảm xúc của mình không có nghĩa là cô vô cảm. Vậy tại sao-?
Nếu Arihito có thể hiểu được cảm xúc của Theresia mặc dù cô ấy không nói… thì có lẽ anh ấy có thể hiểu được Melissa.
Cô đã quyết tâm và mong đợi những điều tuyệt vời từ Arihito. Cô muốn trở nên thân thiết hơn với Melissa. Cô muốn cho những người khác biết mình đang thực sự nghĩ gì, cô là một người dịu dàng như thế nào. Đó là khi Madoka nhớ ra lý do tại sao cô ấy lại tìm Melissa ngay từ đầu.
"Melissa, cô có muốn uống chút trà và ngồi nói chuyện không?"
"…Chắc chắn rồi."
Và đó là cách mà bộ đôi Nhà phân tích và Thương gia này đồng ý làm việc cùng nhau nhiều nhất có thể, trong khi những người khác đi thám hiểm. Họ đã tìm thấy mục đích của mình là bên nhau và cùng hỗ trợ cho cả đội.
Họ biết những người còn lại trong nhóm sẽ phải xếp hàng để đi tắm khi họ trở về, vì vậy cả hai đã đến nhà của Melissa và sử dụng bồn tắm ở đó trước khi trở về biệt thự. Khi đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ thì Misaki bước vào, háo hức kể chuyện, vì họ vẫn còn thức.
“Hôm nay quả thật rất khó khăn. Có một nhóm khác đang bị một con quái vật Vine nào đó điều khiển, và nhóm trưởng của họ muốn chúng tớ cứu… cuối cùng thì chúng tớ cũng làm được.”
“Thật tuyệt vời, Misaki!” Madoka trả lời. “Vì cậu là một Gambler, cậu có ném thẻ hay bất cứ thứ gì phải không? Đôi khi, Hiệp hội Thương gia nhận được vũ khí thẻ kim loại trong kho của họ. ”
“Chờ đã, tôi cũng vậy, chẳng hạn như, ném một tấm thẻ, và nó sẽ phát ra và dính vào bức tường, sau đó tôi sẽ đi lấy một số vật có giá trị, như một bóng ma, như một kẻ trộm…? Ý cậu là như vậy? ”
“… Thật tuyệt,” Melissa nói.
“Này, Melissa, cậu có thực sự là người không? Tớ chắc chắn nghĩ rằng cậu sẽ nghĩ rằng tớ làm việc quá nhiều và luôn nói quá nhiều, hoặc, bị mất kiểm soát khi không có Suzu. "
“Không hẳn, tớ thích nói chuyện với cậu.” Madoka nói.
“Tớ cũng vậy,” Melissa nói thêm. “Tớ không muốn nói nhiều với những cô gái ở độ tuổi của mình. Càng lớn càng tốt.”
“T-Thôi nào, các cậu… Khi tớ còn ở trung học thì mọi thứ không được như thế,” Misaki nói. “Tớ đã cố gắng để năng động hơn nhưng tất cả đều chỉ là nửa vời, và tớ thì chỉ có một vài người bạn thân. Nhưng thực ra, tớ luôn muốn, kiểu, có một trăm người bạn! Dù sao thì, bắt đầu từ hôm nay, ba chúng ta sẽ là bạn của nhau!”
“Uh… A-cậu có chắc không? Tớ kém tuổi hơn cậu mà…, ”Madoka hỏi.
“… Những người bạn… Những người bạn đầu tiên của tớ. Tớ đã nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ làm cha có thể vui vẻ về tớ cả,” Melissa nói.
“Các cậuu! Đừng khóc, trôi mascara đấy … Nhưng mà chúng ta thậm chí còn chả dùng mascara mà nhỉ… Không sao tớ có đây rồi haha… ”
“Ha-ha… Misaki, cậu trông như thể sắp khóc ấy” Madoka nói.
Các cô gái đều trăn trở suốt cả đêm, tưởng tượng về một đội mà họ sẽ là thành viên trong thòi gian sắp tới.