Sau cùng thì tôi thừa hưởng tất cả những kinh nghiệm từ kiếp trước.

...Kho kiến kiến thức phong phú, đồ sộ ấy đang ở trong đầu tôi.

Người đã sống đi sống lại hơn 100 lần….

Thật tuyệt vời phải không? Ít ra thì tôi cho là như thế.

Giờ tôi đang nằm trong nôi, quơ nắm đấm của mình lên không trung, cố gắng nói nhưng nó phát ra như tiếng mèo kêu vậy:

“Ô ô …oa….oaahhh…”

Thật buồn bực! Điều quan trọng nhất của một quý cô chính là giọng nói đấy nhé. Đúng là nhẫn tâm khi phải nghe cái giọng chói tai này mà!

Giọng nói làm say mê tất cả các vị khách quý trên thế giới, như bài hát diệu kì của nàng tiên cá… vâng giờ nó đã biến thành cái giọng chua như cóc này đây!

Hay chính xác thì nó giống như chất giọng khàn khàn của kẻ bị giam hơn 100 năm trong tù vậy.

Thực ra tôi không có ý định chê tiếng khóc của trẻ sơ sinh đâu.

Khi tôi trưởng thành, giọng nói du dương của tôi sẽ quay lại thôi.

Người luôn tự hào vì được giáo dục cẩn thận khi là con gái Công tước chính là tôi!

Tôi đã tự học và nói thành thạo 4 ngôn ngữ. Chúng đều là các ngôn ngữ phổ biến ở Vương quốc.

Bất kì một tiểu thư quý tộc nào cũng cần phải học những thứ căn bản như thế này.

Chỉ cần lưỡi tôi không bị cắt, tôi có thể làm công việc như phiên dịch viên chẳng hạn.

Nhảy, đánh đàn piano, vẽ, đấu kiếm và cưỡi ngựa tất cả đều được dạy bởi các gia sư tài năng.

Tất nhiên tôi không thể thực hiện được mấy cái trên cho đến khi tôi không phải mặc tã nữa; ngoài ra còn phải đợi cơ thể tôi phát triển phù hợp như kích thước ngón tay và chiều dài chân chẳng hạn.

Nhắc đến tã thì… nó chắc chắc là thứ xúc phạm đến tôi – một người phụ nữ trưởng thành.

Chà, chắc tôi phải để mối quan tâm này cho người hầu mới được.

Tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ chỉ là khóc và khóc:

“Ư…oa…oaaaahh…”, nó có nghĩa: ”Ta đang rất ngứa! Ta muốn đi vệ sinh!” sau đó tôi cho phép bọn họ thay đồ cho mình.

Tôi không muốn quay lại cơ thể sơ sinh này một lần nào nữa!

Trong sự tức giận, tôi cố gắng lắc người để làm hỏng chiếc nôi.

Dù sao thì một đứa trẻ sơ sinh cũng chỉ làm được đến thế mà thôi.

“Oa…oa..”, mệt chết đi được!

“ Không thể tin được cái nôi đã bị hỏng một phần!!”

Tôi chợt nghe thấy giọng ai đó và tiếng bước chân vội vàng.

Chà, sức mạnh của người lớn thật đáng nể.

Họ khiến cái nôi, lâu đài mini của tôi xoay mòng mòng như tách trà vậy.

“Ôi quái, chả có gì ở đáy nôi cả. Thế là làm sao?”

“Oa…oaa…oaaaa”

Tôi chỉ muốn ở một nơi tuyệt vời trong suốt thời thơ ấu mà thôi. Giờ tôi thấy

mình như chú cá nhỏ không biết đi đâu về đâu.

Có lẽ tôi nên tự đứng lên giải quyết mọi việc bằng đôi chân này.

Tôi muốn mình là đứa trẻ sơ sinh thông minh nhất trên thế giới.

Lần này, tất cả các gia sư sẽ kinh ngạc trước tài năng của thiên tài là tôi đây...

Từ khi ký ức tiền kiếp quay lại, tôi chằng thể làm gì khác ngoài việc nhắc lại những mấy thứ quy tắc nhàm chán mà quý tộc phải học cả.

Tôi cần phải học nhiều ngôn ngữ hơn, cố gắng tập trung vào các kỹ năng phòng vệ…

Chỉ cần nghĩ đến những việc phải làm thôi cũng đủ cho tôi phấn khích. Nhưng dù học nhiều đến đâu đi chăng nữa thì tôi cũng chỉ là người bình thường. Sức mạnh lớn nhất mà tôi có chính là tôi biết tương lai của Vương quốc này. Đây thực sự là lợi thế và là phước lành tuyệt vời nhất tôi được ban tặng.

Những thông tin có giá trị sẽ ảnh hưởng tới quốc gia giống như thanh kiếm bằng Mithril trị giá hàng núi vàng vậy

Hoặc hay nói chính xác hơn là tôi được ban tặng đôi mắt của Chúa.

Nếu tôi muốn sống ẩn dật trong lâu đài của mình thì tôi phải cần rất nhiều tiền.

Scarlet Ruby Noel Lingard…Người phụ nữ có đôi mắt của Chúa.

A, chết tiệt chúa gì chứ! Tôi giờ đang mắc kẹt với cặp mắt của một đứa trẻ, và chúng gần như không nhìn thấy gì.

“Aaa…aah”

Tôi rùng mình vì phấn khích khi nghĩ đến tương lai sắp tới. Một chân trời mới đang mở rộng trước mắt tôi…

Ngay khi tôi có thể bước đi, tôi có thể bắt đầu cuộc sống thoái ẩn hằng mong muốn của mình.

So với cuộc sống khắc nghiệt của Nữ hoàng, sẽ chẳng có sự đau khổ nào có thể ảnh hưởng đến tôi cả

“Ôi con đã tự đi tè à?”, một giọng nói phát ra trên đầu tôi.

Không! Tôi khóc lớn: “Oaaaa…”.

Người đang nói có lẽ là cô người hầu có phần ủy mị của tôi.

Vậy là cuộc sống của tôi đã bắt đầu từ con số không đúng nghĩa.

Như cánh đồng cỏ bị màn sương mù che phủ, tôi bỗng thấy mọi thứ trước mắt mình trở nên mịt mù.Tôi vẫn không thể tập trung được…

Khi nghĩ về quá khứ ở kiếp trước…Tôi luôn chết ở tuổi 28.

Tất cả các thông tin như thời tiết, thảm họa, hay các khu mỏ được phát hiện hoặc công nghệ mới phát triển hay tất cả những gì tôi biết trong 28 năm đều nằm trong tâm trí tôi.

Trong suốt 108 kiếp, tôi luôn là một Nữ hoàng độc tài và sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kì kẻ nào dám chống lại.

Tất nhiên, tốn thời gian vào mấy trò chính trị không phải là vấn đề lớn với tôi – tôi chỉ là tận dụng mọi cách cần thiết để tập hợp số lượng binh lính Vương quốc cao nhất có thể mà thôi.

Có thể nói rằng tôi là một kẻ tham công tiếc việc.

Tôi luôn quan tâm đến từng ngóc ngách của Vương quốc. Và luôn chăm chỉ trong suốt 108 lần trị vì với tư cách Nữ hoàng, và một lần nữa tôi đã trở lại…. Đúng, chính tôi – Nữ hoàng tương lai.

“Ôi không! Bé con, con không nên cử động mình chứ!”

Đột nhiên xung quanh tôi trở nên hỗn loạn, tiếng bước chân vang lên dồn dập xung quanh nôi.

Người vừa nói lúc nãy là một trong số những người đang hoảng loạn.

“Cái gì? MỘT ĐỨA CON GÁI? TA BỊ MẮNG VÌ ĐÃ

SINH MỘT ĐỨA CON GÁI À? Các người nghĩ ta không xứng với Công tước? Không xứng với cái nhà này sao?”

Ai đó đã điên cuồng hét lên.

"MÀY!!Tại sao mày lại là con gái cơ chứ? Tại sao..?”

Ngươi là ai mà dám lớn tiếng với ta hả? Tại sao có thể mắng mỏ một đứa trẻ ngây thơ như thế này cơ chứ?”

Đôi mắt tôi vẫn bị che khuất bởi đám sương mờ của thời thơ ấu. Người vừa hét lớn đó chính là mẹ tôi. Bà đã mất ngay sau khi sinh tôi ra.

Tôi chỉ biết người qua những bức tranh và từ những câu chuyện đồn thổi; nghe nói bà đã bị trầm cảm trong suốt quá trình mang thai và sinh tôi ra.

Tin đồn có đúng không? Có phải mẹ tôi rất yếu ớt? Hay là gặp áp lực khi buộc phải sinh người kế vị?

Cũng có thể do cả hai mà bà đã tự kết thúc đời mình.

Mẹ tôi, bà ấy chỉ đơn giản là từ bỏ cuộc chiến.

Nhưng tôi có thể thông cảm cho người.

Đáng buồn làm sao, bởi vì tôi đã không còn cơ hội nói chuyện với mẹ. Chúng tôi giống như hai con người hoàn toàn xa lạ.

Tôi đã giễu cợt bà rằng:”Đừng có lo! Ba năm nữa quốc hội sẽ thông qua đạo luật cho phép phụ nữ tiếp quản gia đình. Trong 108 kiếp sống trước kia của tôi, nó chưa từng được bỏ phiếu.”

Sau khi lên ngôi, tôi đã giết tất cả đối thủ của mình nên tôi không phải kiếu người có thể tức giận vì lời nói của kẻ khác. Tôi chỉ có thể nó rằng : “Giới tính là sự lựa chọn của Chúa, nếu ngươi có bất cứ vấn đề gì thì hãy hỏi Ngài”.

Hơn nữa, tôi cũng chưa từng mang thai nên tôi không biết về cái gọi là “trầm cảm sau sinh”.

“Ta sẽ giết đứa bé này!!!”

Hả?! Mẹ…từ từ đã nào…

Tôi là cô con gái yêu quý của người cơ mà?!

Chỉ cần đợi thêm chút thời gian là người có thể ôm tôi trong vòng tay rồi…

Chiếc nôi của tôi rung lắc dữ dội sau hành động của mẹ.

“Waa..waaa…”, tôi hét toáng khắp căn phòng.

Cuộc đời tôi không thể kết thúc như thế này được! Tôi mới chỉ rời khỏi bụng mẹ thôi mà…Thứ duy nhất bảo vệ tôi chỉ có chiếc nôi và mấy cái tã này…

Nhưng ít nhất thì phải cho tôi chiếc cũi chắc chắn hơn chứ? (để phòng vệ ấy?!)

[note33047]