Mình đã nói cho anh ấy mình cảm thấy như thế nào.

Giờ thì mình sẽ dành khoảng thời gian còn lại bên anh ấy.

Mình không còn điều gì để nuối tiếc nữa rồi.

──────────────────────

Tôi thở ra một hơi và mở miệng của mình ra rồi nói….

“Yamaguchi Kokoa…. Tớ thích cậu”

Tôi nói rồi…. Tôi đã nói ra cảm xúc mà tôi không thể nói ngày hôm đó.

Chỉ tưởng tượng ra việc Kokoa sẽ phản ứng nhưu thế nào trước lời tỏ tình này khiến tôi không khỏi thấy sợ hãi.

Tôi càng lo sợ hơn khi nhìn vào khuôn mặt của Kokoa.

Sau đó, Kokoa òa khóc.

“Eh?! Kokoa?! Có chuyện gì sao?!”

Em ấy đột nhiên òa khóc và tôi trở nên hoảng loạn.

“K-không có gì cả. Em khóc bởi vì em cảm thấy vui quá.” Trong khi lau đi những giọt nước mắt của em ấy, Kokoa đáp lại.

“Bật khóc vì cậu cảm thấy rất vui?”

“Đúng, vì em cũng thích Hinata nữa.”

“T-thật sao?” Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe nhầm, nên tôi hỏi lại.

“Đúng. Em cũng thích anh.”

“Thật kỳ lạ, phải không? Anh thú nhận cảm xúc của mình cho em mặc dù hai đứa chỉ vừa mới gặp nhau. Nhưng khi mà Hinata kể lại cho em về những sự kiện của kỳ nghì hẻ đó, và khi em nhớ được ra những ngày mà em dành thời gian với Hinata, cảm xúc của việc em thích anh cứ thế ngày một lớn dần trong em.”

“Kokoa…”

“Hinata, cảm ơn anh vì đã thích em… Em vui lắm. Nhưng em sắp phải ra đi rồi, vì thế hãy quên em đi.”

“T-tại sao em lại nói như vậy?!”

Tôi quên mất rằng tôi đang ở bệnh viên và hét to tiếng khi mà tôi nghe được những lời nói gây sốc từ Kokoa.

“Bởi vì đó là điều tốt nhất cho cả em và anh.”

“Hoàn toàn không! Làm sao em có thể yêu cầu anh quên đi chuyện đó khi mà anh vừa mới biết được rằng cả hai đứa đều có cùng cảm xúc dành cho nhau…?”

Tôi chuẩn bị nói điều đó thì có ai đó vỗ vai tôi từ phía sau.

“Làm ơn không được la hét trong phòng bệnh.”

“Ah, xin lỗi ạ…” Tôi xin lỗi nữ y tá người mà vừa mới nhắc nhở tôi.

“Hinata, hôm nay, anh cần phải về nhà…. Nó sẽ gây phiền toái cho những người ở xung quanh phòng bệnh.”

Kokoa nói với tôi và hướng mắt về phía ngoài cửa sổ phòng bệnh.

“Được…”

Tôi quyết định rời khỏi phòng bệnh một cách lặng lẽ.

***

Một tuần sau đó, Tôi tớ bệnh viện để nói chuyện với Kokoa thêm một lần nữa.

“Nếu cháu tìm Kokoa, ba ngày trước, con bé….” Mẹ của Kokoa, người mà tôi tình cờ gặp được ở bệnh viện, định nói với tôi rằng.

“Eh…?”

“…Kokoa, nó nói rằng đây chính là sự kết thúc, ‘ Con đã nói những điều tồi tệ với Hinata…’ Đây, đây chính là bức thư mà Kokoa gửi cho Hinata-kun.”

Sau khi nói xong, tôi nhận được bức thư được gửi bởi Kokoa từ mẹ của em ấy.