“Lạc xa, Tễ Tuyết, Hỏa Vân.”

Nhớ đến lúc Thường Mộ cùng Thương Linh nói qua “Hỏa Vân sơn”, Phán Phán từ Minh giới xác nhận, đây hẳn là duyên phận, mà loại duyên phận này không phải thuộc vào thiên đình an bài, mà chân chính thuộc “Thiên” ban tặng. Theo như Quan Thế Âm nói “Hỏa Vân” đây có phải hay không chính là Hỏa Vân sơn Thường Mộ nói qua. Vì thế chọn một ngày rảnh rỗi, vừa sáng Phán Phán liền cưỡi tiểu Tam đến dưới chân núi.

Cảnh vật Hỏa Vân sơn không phải có thể tưởng tượng là ra, nếu không phải chính bản thân đến đây nghiệm chứng ắt hẳn sẽ bị cái tên tự đánh lừa. Khắp núi được bao phủ bởi thanh tùng lục trúc (tùng = thông), xa xa còn có khe suối, tiếng côn trùng kêu khắp, mây mù giăng kín, mang theo hơi nước, một chút cảm giác về “hỏa” cũng không có.

Phán Phán nhảy xuống cẩu bối, quyết định chính mình tùy ý một chút. Tâm bỗng giác có chút khó chịu. Tưởng niệm về người rất cố chấp – Hứa Điểm, tưởng niệm kẻ chuyên gây sự – Thường Mộ. Biết rằng thế sự vô thường, khuyên chính mình học cách buông, nhưng vẫn làm không được.

Dọc theo sơn tuyền từ từ lên núi. Ngang thác nước một khối đá cuội phát quang thu hút lực chú ý của Phán Quan..bởi vì…khối thạch đầu này…đặc biệt lớn, đặc biệt đáng chú ý. Vì vậy, ngài cuộn tay áo lên bắt nó lên, kỳ quái chính là, nó cứ như vậy trầm xuống.

“Kỳ quái! Hắc hắc, nhặt lại nhặt lại bỏ vào ao của ta!” Phán Phán tiếp tục bắt lấy nó, tưởng rằng đem tảng đá này thu vào tay áo ‘Càn Khôn’, đúng lúc này, một chuyện kỳ quái xảy ra — khối thạch đầu hiện lên vô số chữ nhỏ tinh tế, Phán Phán nhất thời hưng phấn, cúi sát người nhìn nhẹ giọng niệm.

“Ta là Vô Danh cư tại Hỏa Vân sơn, có hai vị hảo hữu gặp trắc, hồn phi phách tán, ta vu tâm không cam, nghiên cứu pháp thuật linh hồn sống lại, chỉ cần nhất hồn nhất phách tồn tại là một lần nữa hoàn chỉnh linh hồn. Ta mong đem loại pháp thuật này có thể giúp hảo hữu sống lại, nhưng con người thời gian có hạn, vô pháp hoàn thành, liền đem pháp thuật chưa hoàn chỉnh viết lại, nó sẽ giúp ta tìm được người hữu duyên hoàn thành pháp thuật. Ngươi nếu nguyện ý kế thừa di chí của ta, đồng phát thệ trợ ta giúp bọn họ sống lại, tích một giọt máu tại trên đầu khối thạch đầu. Ngươi nếu không muốn thỉnh đem tảng đá thả lại chổ cũ. Hủy thạch ngươi tự hủy.”

Pháp thuật linh hồn sống lại? Phán Phán một ý niệm trong đầu — có thể cho linh hồn Hứa Điểm sống lại?

Không một chút do dự, cắt lấy ngón trỏ nhỏ một giọt máu lên trên tảng đá. Rất nhanh những chữ nhỏ tiêu thất, thế lại từ từ hiện ra nội dung khác.

“Linh hồn hai vị hảo hữu ta để trong mật động của Hỏa Vân sơn, vào ban đêm theo ánh trăng chỉ dẫn vào động, linh hồn không trọn vẹn của họ đặt tại một cơ thể thiếu niên tóc trắng, thỉnh trước khi hoàn thành pháp thuật thay ta trông giữ.”

Tiếp nhận ghi chép về pháp thuật sống lại, Phán Phán tìm một bãi cỏ mềm, ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần xem, sau khi xem xong một đoạn, chữ liền tiêu thất, sau, một đoạn khác lại nổi lên.

Đến khi nội dung bày ra hoàn tất, này cư nhiên khôi phục trở thành tảng đá bình thường.

Lúc này đã gần đến trưa. Phán Phán sờ sờ cái cổ, theo cây tùng đứng lên, đem tảng đá nhét vào tay áo. Nhìn canh giờ, sắp đến tối, còn chưa tới lúc ánh trăng lên, quyết định lên núi nhìn phong cảnh bốn phía.

Trên đỉnh một gian phòng nhỏ tàn cũ, Phán Phán đoán rằng, đây chính là phòng ở trước kia của Vô Danh tiên sinh, đi vào trong. Thư sách bên trong được sắp xếp khá chỉnh tề thu hút chú ý ngài, tùy ý mở kỷ bản, đều là các bản ghi chép pháp thuật kỳ quái, hầu như là văn sở vị văn (mới nghe lần đầu), thư sách đều là hảo thư! Phán Phán nhiệt huyết sôi trào, ngày hôm nay nếu không nhặt được nửa phần pháp thuật linh hồn sống lại, vẫn sẽ gặp nhiều hảo thư a! Tuy rằng có điểu hoe ố, thế nhưng không quan hệ…đem những quý thư do “tiền nhân” lưu lại thu vào tay áo càn khôn từ nay về sau có thứ để xem.

Hôm nay thu hoạch không nhỏ, tâm tình coi như tốt đi rất nhiều, đi ra khỏi phòng nhìn nắng chiều, mới biết được vì sao ngọn núi này tên là “Hỏa Vân” bởi vì phong cảnh đẹp nhất không phải là một ngọn núi được bao phủ bởi hoa thơm cỏ lạ, càng không phải thác nước kiều mỹ mà là mỗi ngày đến mặt trời xuống núi, kéo theo ánh nắng chiều chiếu xuyên qua mọi thứ. Ánh nắng cư nhiêu rọi vào những đám mây tạo nên vân hà diễm lệ, xung quanh những đám mây mang một màu kim sắc, xuyên qua những khe hở giữa những đám mấy, ôn nhu chiều vào mặt người. tuy nói đây là ánh nắng chiều lúc mặt trời xuống núi, nhưng nếu đứng ngắm nhìn nó hồi lâu, ánh chiều kia cư nhiên như hỏa sắc nhuộm thẳng vào lòng người, cho người dấy lên vô tận dũng khí.

Mặt trời chiều lui ra, bầu trời đổi thành lam sắc, ánh trăng dần dần hiện ra. Dưới ánh trăng hương hoa thoang thoảng, mùi thơm vây khắp, tại trong gió lan tỏa.

Phán Phán theo hương hoa rất thuận lợi tìm được động khẩu, thế nhưng trong sơn động không có thiếu niên tóc bạc như tiền bối nói, chỉ cỏ mảnh thủy tỉnh bị vỡ làm hai.

Đây là chuyện gì? Lẽ nào tới chậm?

Cẩn thận quan sát không bỏ qua bất cứ vật gì trong mật động, Phán Phán tại trong đống đổ nát tìm ra hai sợ tóc dài khoảng năm tấc một mang hồng sắc…một mang bạch sắc, hắn suy tính hồi sau. Đột nhiên linh cảm lóe lên, trong đầu xuất hiện tới một người: Thương Linh.

Hỏa Vân sơn, hai vị bằng hữu bị tan hồn phách, thiếu niên tóc bạc..Phán Phán hảo hảo thu hồi hai sợi tóc, thỏa mãn xuất động.

Hắn nghĩ hắn đã hiểu đại thể sự việc. Linh hồn Thương Linh là do linh hồn hai người hợp lại, y không phải hậu nhân Lạc Xa, mà “bản thân” y chính là một bộ phận. Thế nhưng linh hồn hai người làm sao hợp một, đó là một nghi hoặc không thể giải thích được. Hơn nữa ký ức Thương Linh hoàn toàn hoàn chỉnh, không có chút ký ức gì về….

Phán Phán vừa đi vừa nghĩ, về vị “hảo ca ca” của Thương Linh, nếu như tìm được gã, vấn đề có thể được giải đáp.

Bất quá hiện tại Thương Linh cũng không biết vị ca ca kia ở đâu, cơ hội tìm hắn vô cùng xa vời. Trước mắc kệ, trở về tín sau.

Trong lòng hồi hộp, nhanh chóng ngồi lên bối cẩu trở về Minh Giới.

Hắn phát thệ từ nay về sau phải nghiêm túc nghiên cứu, nhất định phải giúp Hứa Điểm quay về, nhượng đại gia nhanh chóng sum họp!

Năm năm sau.

Thương Linh vẫn một mình một người, Phán Phán ánh mắt luôn nhìn về phía Hắc Vô thường trống đã năm năm, hắn thường nói “Tữ thiếu vật lam” (thà rằng không có còn hơn có đồ tệ)

Cói đôi khi Diêm Vương trách y vài câu, nói y một mình ra ngoài không hợp quy định, cũng không an toàn, thế nhưng trách cứ hơn, Phán Phán sẽ nổi giận, thẳng thắn mặc vào y phục Hắc Vô Thường nói như vậy là hợp quy cũ. Mọi người đều che chở Phán Phán, vì thế Diêm Vương cũng không trách được gì.

Rốt cuộc lại một năm, Thương Linh và Phán Phán đi ngang qua Loan Hà, mắt thấy một vị thanh niên vì bách tính chiến đấu cùng ác long, hai người nhất thời mắt tỏa sáng, đại thành ý, trốn sau nham thạch xem kịch vui, ước định thực lực của hắn.

“Thực lực rất lớn”

“Thân thủ rất tốt”

“Vóc người không sai”

“Hình như người lớn lên cũng không sai a!”

“…”

Hai người xem, đến lúc thanh niên khắc chế giao long, chém lấy thủ cấp cũng nó, cũng là lúc thân thể hắn trọng thương, ngã vào bờ sông hơi tàn, bách tính đến cứu chữa, mời đại phu, hy vọng có thể cứu sống vị ân nhân này.

Phán Phán cùng Thương Linh ẩn ở phía sau không ứng cứu còn chưa nói, hoàn toàn khẩn cầu hắn nhanh bỏ mình..

Cuối cùng…

“Được rồi được rồi, đã chết! đã chết!”

“Này, Mau đi ra~”

Thương Linh cùng Phán Phán người đẩy ta kéo, đến cuối cùng Phán Phán đẩy mạnh đem linh hồn người này lấy ra

“Ngươi là ai?” Thanh niên đứng vững mơ hồ hỏi.

Phán Phán vui vười đánh giá hắn: “Đây là Minh giới Bạch Vô Thường a, không biết sao? Có nghĩ tới một chút? Rất thú vị”

“Không muốn.”

“Ai, thật không tốt mà! Quay về chính nghĩa theo ta trở lại trước!”

“Tại sao phải theo ngươi?” Thanh niên vẫy khỏi người kỳ quái này, quay đầu nhìn lại xem rốt cuộc là thế nào. Thương linh tiếng lên nắm lấy bả vai hắn trở về: “Nhìn gì vậy a? Ngươi đã chết rồi, nhanh lên theo ta đến Trước mặt Diêm Vương báo danh!”

“Ân?” Thanh niên nhìn vào Thương Linh đôi mắt mờ mịt, hai mắt phóng ra hòa quang xa vạn trượng, ánh sáng này so với Phán Phán cùng Thương Linh còn muốn lợi hại hơn. Hắn thẳng ngoắc nhìn Thương Linh, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, như cả nội khố cũng bị hắn nhìn thấu.

Loại này pháp, có đúng hay không không lễ phép? Thương Linh có ý định trát hạ mắt, hắn lại vẫn nhìn ngoắc, Thương Linh khóe miệng không tự chủ giật, nhưng vẫn duy trì khuôn mặt mỉm cười: “Tráng sĩ quý tính?”

“Bạch Lộc”

Coi như có điểm phản ứng: “Bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi.”

“Nhanh, theo ta đi.”

“Úc..”

Một hướng theo Thương Linh đi, vị thanh niên này họ Bạch giống như con vịt chết nhanh chóng đuổi theo y.

Phán Phán cảm giác người này có điểm không hợp, rất kỳ quái, thế nhưng không biết là chổ nào, chính là trở về trước hỏi sau. Hắn chạy theo đuổi Thương Linh, tay ôm lấy vai y, tai trái giớ lên khen thưởng: “Tiểu Bạch, câu hồn quả nhiên cũng là ngươi a!”

“Hừ hừ, chút lòng thành”

Phán Phán trở lại Minh Giới tra sanh tử bộ, Người nay không có trong sinh tử bộ, quả nhiên là ngoại tộc. Cái này càng không phải do hắn, phải nhanh chóng thu thập với hắn.

Nguyên bảo hoàn toàn lo lắng hắn cự tuyệt, nhưng khi nghe đến cũng với Thương Linh làm việc, vị này liền gật đầu đáp ứng, Phán Phán thuận lợi đem hắn cấp Thương Linh, muốn: “Tiểu Bạch tiền bối” thân lực thân với “Tân Tiểu hắc”

Từ nay về sau, phía sau mông Thương Linh xuất hiện thêm cái đuôi ngốc, hắn đến chỗ liền như “Trùng tử” nơi đó. Lúc không rảnh cũng có thể chạy loạn, khó trách Thương Linh có chút ghét bỏ, thế nhưng hắn học pháp thực rất nhanh, giáo cái gì, vẻ mặt hắn lại si ngốc, tính cách rất thuận, đối Thương Linh vô cùng nghe lời, không ngỗ nghịch. Đến cuối cùng hảo ngoạn, tiểu Hắc muốn mạnh mẽ bảo hộ, mỗi lần có việc đều đem Thương Linh bảo hộ phía sau, coi như tiểu sơn dương bảo hộ, căn bản quên ai là tiền bối ai là hậu bối. Đi ra ngoài làm việc, luôn chuẩn bị rất nhiều, một là kẹo hồ lô nước ô mai, một là bao điểm tâm, chính mình không dùng, tất cả đều là hầu hạ Thương Linh.

Mỗi lần đứng phía sau hắn, Thương Linh luôn có cảm giác quen thuộc, trong nháy mắt nhớ về ngày kia được ca ca bảo hộ, hơn nữa, bóng lưng tiểu Hắc rất giống với ca ca, ở chung với hắn đoạn thời gian, cảm giác ghét bỏ lúc đầu đã tan biến hóa thành vui mừng, luôn mồng gọi: “Tiểu Hắc tiểu hắc”

Một tháng sau, Phán Phán hướng đại gia long trọng giới thiệu Tân Hắc Vô Thường – Bạch Lộc. Bởi vì vị này họ Bạch, nên gọi hắn là Bạch đại nhân, nhưng suy nghĩ, đến bọn tiểu quỷ si ngốc hẳn sẽ lầm, vì vậy Phán Phán bảo xưng hô “Tiểu Hắc, tiểu Bạch” đại gia thẳng thắng gọi hắn: “Hắc đại nhân” mà Thương Linh là “Bạch đại nhân”

Bạch đại nhân cười ra mặt, Hắc đại nhân cũng vậy, tất cả mọi người nói, tân hắc Vô Thường đúng là trời sinh một đôi! Hai người vừa mới cùng một chỗ, cùng nhau làm việc, cùng nhau ăn, cùng nhau muộn, cùng nhau phạm sai lầm, phạm sai lầm cùng nhau chết chứ không hối cải, còn mắng Diêm Vương. Nhìn ngang nhìn dọc, Hắc đại nhân hay bạch đại nhân đều là cái bóng của nhau.