Tòa tháp Phù Thủy sụp đổ.
Tôi và Silfa cùng đứng quan sát khung cảnh đó từ xa.
Và kế bên tôi, con rối đã tự tay phá hủy lâu đài của mình bằng một ma thuật khủng bố - Iona Vandine.
“Kết thúc rồi... Raze. Anh đã làm rất tốt.”
Dù là tinh thần của Silfa cũng không mảy may tác động tới tôi.
Ánh sáng của thù hận và hối tiếc bên trong tôi vẫn không hề nguôi.
Bởi vì đây không phải kết thúc, mà là một khởi đầu.
“Hmmm...”
Age bỗng nhiên chầm chậm mở mắt.
“Em tỉnh rồi à? Mọi chuyện hiện giờ đã ổn.”
“Raze-sama...? Ah... ahhhh! C-Cái này...”
Age tức khắc đỏ bừng mặt, tỏ ra lúng túng.
“R-Raze-sama...! A-Anh không thể. Với bộ dạng này...”
“Em không thích à?”
“K-Không phải vậy! Đúng hơn... em thấy thật vinh dự, nhưng dù sao, bây giờ em ổn rồi, em tự đứng được...”
Nghe vậy, tôi bèn đặt cô ấy xuống.
Cả Silfa và Age đều đã an toàn. Mục tiêu của tôi cũng đã hoàn tất.
Tất cả đã xong... đó là những gì tôi nghĩ, nhưng đột nhiên, tôi nhớ ra gì đó.
“Không... Mình vẫn còn việc phải làm.”
Một công việc buồn tẻ kinh khủng. Thậm chí tôi không cần tự mình ra tay.
“Biết rồi. Mình sẽ để con rối này giúp đỡ vậy.”
Tôi dùng “Trị Liệu” lên Iona.
Cánh tay bị rách của cô lập tức phục hồi. Tôi cũng trả lại “kĩ năng” và “ma thuật” mà tôi đã phong ấn trước đó.
Ma thuật dò tìm của Iona rất nhanh phát hiện ra chỗ của lão già đó.
Lão ta chẳng là gì so với đám “Thất Hùng” xấu xí, nhưng tôi phải bắt hắn trả giá cho những gì đã làm với Age.
***
Lão già đó đang ở trong khu rừng cách không xa tòa tháp.
Zeoral, xương và gân đã đứt lìa, cố gắng lê lết trên nền đất hòng tìm đường trốn. Cùng với Silfa và Age, chúng tôi sử dụng ma thuật du hành “Không Trung” và đáp xuống ngay trước mặt lão.
“Lão nghĩ mình đang đi đâu thế?”
“Hiiiiii! L-Là mày!”
Mắt Zeoral trợn trừng.
Lão xoay cổ ngước nhìn tôi.
Nhưng, khi lão trông thấy Iona đang đứng kế bên tôi, nỗi khiếp đảm của gã chợt biến đổi.
“I-Iona-sama...? T-Tại sao ngài đi cùng hắn ta...?”
Dường như Zeoral hiểu nhầm gì đó, toàn thân lão vặn vẹo trong vui sướng.
“T-Tôi hiểu rồi! Ra, ra là vậy...! Như thế thì, tôi cũng muốn... không, tôi nguyện trở thành đồng minh của ngài! L-Làm ơn tha thứ cho những hành động bất kính của tôi trước đây.”
Lão ta ngu đần đến nực cười.
Tôi chẳng cần nhấc một ngón tay đối với cái loại đáng khinh này.
Tôi nhìn Iona, ra lệnh.
“Đã hiểu.”
Iona đưa tay về phía Zeoral.
Lão không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho đến phút cuối.
Cô ta kích hoạt hỏa ma pháp cấp độ cao nhất “Ngọn Lửa Yota.”
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!”
Ngọn lửa rửa tội của Iona đã biến lão già nhăn nheo ấy thành tro bụi.
***
“---Age, từ giờ em sẽ làm gì?”
Tôi hỏi Age đang lặng im, đầu cúi thấp.
Cô ấy lắc đầu, mày nhíu lại mệt mỏi.
“Em không biết nữa. Nhưng, em đã không còn mang trọng trách của một thánh nữ. Giờ em biết tất cả đều là dối trá...”
Age cũng giống như tôi.
Chúng tôi bị phản bội bởi những người mình tin tưởng, lạc lối khỏi con đường của bản thân.
“Này Raze, Age. Mình muốn... cậu đồng hành cùng mình một thời gian.”
Silfa đã nói điều đó từ lần đầu chúng tôi gặp nhau.
Tôi tự hỏi chuyện đó thật lạ, và gật đầu một cách tự nhiên.
“Có một nơi mà em muốn đến cùng với mọi người.”
***
Ngày hôm đó, rất nhiều người đã chứng kiến sao băng rơi.
Bác nông dân làm việc đồng áng, ngài quý tộc nâng ly trong buổi vũ hội, chàng chăn cừu cầu nguyện với Đức Chúa, bà mẹ cùng cô con gái ngồi bên chiếc bàn nhỏ ấm cúng.
Ngay cả vị anh hùng huyền thoại đã giải cứu thế giới cũng thuộc số đó.
“Dean, anh đang nhìn gì vậy?”
Tại một căn phòng xa hoa trong cung điện. Chàng trai trẻ ngước lên bầu trời đầy sao, làn gió đêm lướt qua mặt cậu - Dean Strear quay lại nhìn về phía có giọng nói của cô gái.
“Cô không thấy những ngôi sao băng kia sao? Thật là một cảnh tượng huyền diệu.”
“Không, em không hứng thú với chúng.”
Như thường lệ, cô gái trả lời rành mạch.
“Tình cảnh có thay đổi?”
“Iona Vandine đã rơi vào tay quân thù. Nghĩ tới việc trên thế giới có người phá hủy được “Lưu Tinh” của cô ấy. Đó quả là một bất ngờ.”
“Thế, từ giờ phải bắt đầu gọi các anh là “Lục Hùng” rồi?”
Cô gái nói bằng một giọng cay nghiệt. Tuy vậy, miệng Dean lại giãn ra.
“Tùy ý cô thôi. Dù gì, cô cũng là công chúa của vương quốc này mà.”
Cô gái trong bộ váy trắng tinh khiết, xinh đẹp tuyệt trần.
Đệ nhất Công chúa của Vương quốc Grandrem, Lefia Grandrem tiến lại gần người anh hùng.
“Có thể nào, kẻ thù vừa xuất hiện sẽ đe dọa tới kế hoạch?”
“Tôi chưa thể nói cô biết được nếu chưa xác nhận trước tiên.”
“Mọi thứ trên thế giới này là của chúng ta.”
Bằng một ánh mắt sắc lạnh, Lefia nhìn xuống đất.
“Ta, Công chúa Lefia Grandrem ra lệnh cho ngươi. Giết, hủy diệt, bài trừ tất thảy kẻ nào cản đường ngươi.”
Cô không cần ra lệnh cho tôi, Dean nở một nụ cười khó lường.
Nếu không, có lý do gì để đoạt thế giới này từ tên quỷ vương lạc hậu đó chứ.
Dean nghĩ tới gã tu sĩ ấy đã chạm vào tay cầm thanh thánh kiếm của mình.
Ngươi phải sống sót tới lúc chúng ta gặp mặt đấy.
Bởi vì, anh hùng tồn tại là để tiêu diệt quỷ vương mà.
***
Ngai vàng trống rỗng đang chờ đợi ai đó quay trở về.
Chúng tôi đang ở trong một tòa lâu đài đổ nát.
Với tôi và Age, tất nhiên là lần đầu tiên thấy nơi này.
Nhưng Silfa thì khác, bởi vì đây là “nhà” của cô ấy.
Bên trong lâu đài quỷ vương - phòng ngai vàng.
Tòa lâu đài đổ vỡ khắp nơi, tàn phá nặng nề.
Đây chính là nơi Silfa muốn đưa chúng tôi đến.
“Silfa, nơi này hẳn gợi lại nhiều kỉ niệm?”
“Vâng. Nhưng em không sao đâu. Có anh ở bên là đủ rồi.”
Làm gì có chuyện không cảm thấy gì, chỉ là cô ấy không thể hiện nó ra mà thôi.
Silfa là một cô gái tốt bụng và bao dung.
“Thực ra... Trước đây em từng nghĩ.”
“Gì vậy?”
“Là khi Raze hoàn thành mục đích của mình, em sẽ hồi sinh lâu đài quỷ vương một ngày nào đó.”
“Ế...?”
Tôi và Age đều bất ngờ trước lời tuyên bố đấy.
Silfa là con gái của quỷ vương, công chúa quỷ tộc.
Cô ấy phải gánh vác cuộc sống của đồng loại, và số mệnh của giống loài trên đôi vai.
Một nơi mà loài quỷ bị đe dọa bởi “tuyên bố thanh lọc chủng tộc" của anh hùng có thể sinh sống yên bình.
Nếu là Silfa, tôi tin cô ấy sẽ làm được.
Không chỉ lâu đài này, có thể là một vùng đất rộng rãi hơn.
“Khi thời khắc đó đến, anh sẽ giúp em.”
“M-Mình cũng vậy... Mình sẽ làm mọi thứ có thể.”
“Cảm ơn hai người.”
Silfa đã xác định mục tiêu. Giống tôi vậy.
“Silfa, Age... Anh muốn hai em lắng nghe một lần nữa.”
Tôi muốn tuyên bố tại đây về những gì sẽ xảy ra kể từ giờ.
Trước ngai vàng quỷ vương.
“Anh sẽ báo thù lũ Thất Hùng.”
Đó là tất cả đối với tôi. Ý nghĩa sống và khát khao lớn nhất của tôi.
Tôi sẽ tiêu diệt những nguyên nhân đến tận giờ vẫn muốn gieo rắc khổ đau lên mảnh đất này. Tôi phải làm nó.
Ngay cả khi tôi - kẻ từng được biết đến là Raze Adead có thay đổi.
Tôi ngóng trông hồi kết ấy.
“Xin lỗi, Age. Anh đã để em vướng vào chuyện này.”
“Không đâu... Vả lại, được ở cùng Raze-sama, em vui lắm. Làm ơn hãy để cho em giúp đỡ anh. Nếu là anh... Em nguyện làm tất cả...”
“... Cảm ơn em, Age.”
Bỗng, Silfa đột ngột chen ngang khi thấy tôi và Age đang nhìn nhau “đắm đuối.”
“Age, rốt cuộc cậu thích Raze mà.”
“Ch-Chuyện đó...”
“Nhưng, mình thích anh ấy nhiều hơn. Tất nhiên, mình không ghét cậu đâu, Age.”
“C-Cảm ơn... nhiều.”
“Thế nên, Raze phải được chia sẻ một cách công bằng.”
“Ch-Chia sẻ...”
“Mình đã dành vài buổi tối cùng Raze rồi. Nên giờ sẽ đến lượt cậu.”
“...!!!”
Đối với một thánh nữ thuần khiết như Age, những lời nói đó như một cú đánh trí mạng.
Age co rúm lại, mặt đỏ tới tận mang tai.
“M-Mình là thánh nữ...! Nên... chuyện đó... hành động như vậy thật...”
“Nếu cậu không muốn, mình sẽ độc chiếm ảnh đấy.”
“Ch-Chờ đã! Được thôi. Vậy, mình cũng thế... nhưng, đây là lần đầu của mình...”
“Đã vậy, ba chúng ta có thể lần đầu làm cùng nhau luôn.”
“Há...!”
Age nhìn tôi ra vẻ cầu cứu. Tôi liền đáp lại không chút suy nghĩ.
“Xem nào. Với anh, ba người cũng được thôi.”
Silfa ôm chầm lấy Age đang rũ người choáng váng.
Hai người họ có vẻ thân nhau. Tình bạn của họ đang phát triển tốt đẹp.
Tôi nhìn lên cái ngai vàng lớn đã xiêu vẹo.
Kẻ đã từng ngồi trên đó đang nằm trong tim tôi, đập rộn.
“Tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng thay cho ông.”
Tôi tuyên bố trước con tim của mình - trước quỷ vương.
Ta sẽ chỉ tiếp tục phá hủy những vết thương từng được chữa lành.
Ta sẽ chỉ tiếp tục giết những kẻ từng được cứu rỗi.
Đó là trách nhiệm của ta - Mục đích sống duy nhất của ta.
Nếu Chúa không làm, Quỷ Vương ta sẽ làm.
-FIN-