Vào một ngày trong cuộc đời của tôi khi là Công chúa Rosemary, tôi đang ngồi trên một chiếc xe ngựa lắc lư nhẹ nhàng. Lúc đó, tôi đang cảm thấy vui sướng tột cùng vì hai lý do.
Lý do thứ nhất chính là mục đích cho cuộc dạo chơi của tôi ngày hôm nay - hôm nay là sinh nhật 9 tuổi của George.
Tất nhiên sẽ thật dễ thương nếu như có thể nhảy lên xuống để ăn mừng mỗi lần ứng cử viên vị hôn phu lớn thêm một tuổi, nhưng đó không phải là con người của tôi. Nhưng lần này lại có cảm giác khác biệt; George lên 9 đồng nghĩa với việc tôi đã hoàn toàn phá bỏ được lá cờ cái chết của Emma, vốn dĩ bà ấy sẽ chết khi George vẫn còn 8 tuổi.
Hôm nay, Emma lại cười nhiều và trông tràn đầy sức sống. Mặc dù bà có than phiền rằng dạo này đã tăng cân, nhưng trông bà thật hạnh phúc khi chúng tôi ngồi uống trà cùng nhau.
Thật mừng quá. Mình đang nói thật lòng đấy!
Những hồi ký ức khiến tôi không khỏi mỉm cười. Tôi bỗng cảm nhận được tiếng cười phát ra từ phía đối diện trong xe ngựa. Tôi đưa mắt nhìn và chạm ánh mắt với anh, một ánh mắt hạ xuống dịu dàng. Anh hướng gương mặt xuống và cúi đầu, mặc dù trông anh không có vẻ gì là hối lỗi.
“Xin thứ lỗi cho thần.”
“Không sao đâu.” Tôi thành thật nói.
Tôi không hề thấy giận khi mình bị cười. Hay nói đúng hơn là, tôi có thể biết được thông qua cách mà anh cười rằng anh ấy không hề có ý đùa giỡn với tôi. Thật kỳ lạ. Tôi đã làm gì mà khiến anh cười vậy nhỉ?
Khi mà tôi lắc đầu một cách bối rối, anh lại tiếp tục như thể đọc được suy nghĩ của tôi.
“Người đang cười rất hạnh phúc, nên thần không thể nhịn được.” Anh thì thầm với một vẻ tinh nghịch trong ánh mắt. Ánh nhìn của anh hiền từ quá đỗi khiến tôi không tài nào nhìn thẳng được, nên tôi chuyển hướng mắt xuống. Dù không thể nhìn thấy bản thân mình, tôi có thể chắc chắn rằng mình đang đỏ mặt.
Mình không thể kiểm soát được. Mình yêu anh ấy. Tất nhiên là mình sẽ đỏ mặt khi người mà mình yêu đang cười với mình dịu dàng như vậy. Mình thật không xứng với Ngài Leonhart; mình có thể bị anh ấy làm cho mê muội cả ngày.
Khi nhìn xuống, tôi tận dụng cơ hội chỉnh lại váy mình.
Mong rằng trông mình không kỳ quặc.
Tôi mặc một bộ váy màu xanh da trời, phần cổ áo và cổ tay được trang trí bằng một dải ren Mechlin tinh xảo và gần như xuyên thấu, phần tay áo dài đến khuỷu tay của tôi. Tôi chọn loại vải lụa, vì nhung trông sẽ hơi nặng nề quá so với kiểu váy này. Thiết kế cổ khoét sâu trên chiếc váy hiện đang rất thịnh hành và được cắt xẻ cực kỳ táo bạo. Nhưng tôi lại không mấy tự tin rằng mình có thể chịu được việc mọi người sẽ chú ý vào bộ ngực lép của mình, nên tôi đã sử dụng phụ kiện hình hoa hồng để che đi khuyết điểm này. Vì bên trong có mặc thêm tà váy xòe, váy của tôi được xòe rộng ra thành những đường mềm mại.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi gặp khó khăn trong việc quyết định mình sẽ mặc gì từ khi sinh ra trong cuộc sống Hoàng gia này. Tôi đã phải kiểm tra lại bản thân trong gương không biết bao nhiêu lần, mỗi lần thay bộ này thì tôi lại lo không biết mình có nên chọn bộ khác không.
Đây chính là cảm giác bất an mà phụ nữ phải chịu đựng mỗi khi chuẩn bị cho một buổi hẹn hò, tôi nghĩ, cảm thấy xúc động một cách kỳ lạ.
Mà mình cũng có hẹn hò đâu. Mình lại đang đi quá xa rồi!
“Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của thần.”
Trong khi tôi đang hoàn toàn đắm chìm vào việc trở thành một cô gái đang yêu, thì tiếng nói của Ngài Leonhart đã kéo tôi về thực tại. Tôi ngay lập tức ngẩng đầu lên những vẫn không thể nhìn thẳng vào nụ cười của anh. Tôi trả lời, ánh mắt hơi chếch xuống.
“T-Tất nhiên rồi.” Tôi ngừng nói một lúc khi thấy mình đang lắp bắp để bình tĩnh lại. Sau khi lặp lại trong đầu rằng mình nên cố gắng bình tĩnh, tôi thở ra một hơi rồi tiếp tục. “Ta mới nên là người xin lỗi mới đúng, vì đã để ngài phải đi cùng ta vì công việc riêng ngày hôm nay.”
“Người không cần xin lỗi đâu.” Ngài Leonhart tốt bụng nói.
“Nhưng mà…”
“Đây là công việc của thần.” Anh tiếp tục. “Vậy nên xin người đừng bận tâm về chuyện đó.”
Đây là công việc của anh ấy. Nó chính xác là như vậy.
Chắc chắn anh ấy đi theo mình không phải vì mục đích nào cả. Tôi lại tự trách mình vì suýt nữa lại rơi vào trầm cảm, bởi vì tôi biết rõ mục đích của anh. Mình nên cảm thấy hạnh phúc khi được ở cùng anh lúc này. Tôi tự nói với bản thân mình.
“Ý của ngài là sao?” Tôi đáp lại.
Sự thay đổi bất ngờ trong cuộc trò chuyện khiến tôi bị sốc.
“Ý của thần là như vậy đấy.” Tông giọng của anh nhẹ nhàng, ánh mắt thì dịu dàng.
Tôi không thể cảm nhận được còn có mục đích nào đằng sau, nhưng việc cố gắng hiểu rõ mục đích đằng sau câu hỏi của anh với tôi là không thể, dựa trên sự khác biệt giữa sự từng trải của chúng tôi.
Ý của anh có thể là gì nhỉ? Anh đang tìm kiếm sự thật gì qua câu hỏi ấy?
Klaus đúng thật là đã làm phiền mình. Rất nhiều là đằng khác.
Mặc dù tôi cũng rất biết ơn rằng Klaus luôn lặng lẽ hoàn thành nghĩa vụ của mình, nhưng anh ta lại dễ có những cơn hưng phấn bộc phát đột ngột. Và vì một vài lý do nào đó, anh ta thường tấn công tôi bằng rất nhiều lời khen. Có nhiều lần tôi thấy mình co rúm lại trước những lời tâng bốc văn vẻ, quá trớn của anh ta.
Tôi đã ấn nhầm công tắc nào khiến cho anh trở nên như vậy thế, Klaus? Tôi nghĩ khi gần như sắp phát điên.
Anh ta rất thích khi bị tôi lườm, nên tôi đã cố tiếp xúc với anh một cách bình thường, và anh ta cũng thích điều đó nốt. Tôi nên làm gì đây chứ? Mong muốn chân thành của tôi chính là anh ta có thể kìm hãm sự kỳ quái của mình lại một chút.
Nhưng mình thực sự không nghĩ ngài Leonhart sẽ hỏi về điều đó. Dù sao thì, anh ấy sẽ bị đặt vào tình thế khó xử nếu như mình nói: “Cấp dưới của anh là một tên biến thái không kiểm soát được. Hãy làm gì đó đi!”
Tất nhiên là tôi không thể nói như vậy rồi. Như vậy thì không trong sáng cho lắm. Tất nhiên là không phải với tôi, nhưng tôi không muốn làm vấy bẩn ngài Leonhart với điều đó.
“Anh ta là một người hộ vệ xuất sắc.” Tôi bắt đầu nói sau một khúc do dự. “Ta chưa bao giờ nghi ngờ tài năng của anh ấy.”
Mình cũng không phải đang nói dối. Nghe thì có vẻ như mình đang né tránh câu hỏi, nhưng cứ cố gắng vượt qua thôi.
“Công chúa Điện hạ?”
Ngài Leonhart đã đóng lại con đường trốn tránh của tôi. À thì, cũng không hẳn là như vậy. Tất cả những gì anh làm là nghiêng đầu sang một bên và gọi tôi thôi.
Lý do cho việc tôi có cảm giác anh đang khiển trách mình chính là bởi vì tôi đang thiếu trung thực. Cảm giác như anh đang yêu cầu tôi phải thú nhận vậy. Một cảm giác gượng gạo lướt qua khiến tôi phải cúi đầu. Tay tôi vô thức nắm lấy vạt váy làm hiện lên những nếp nhăn.
“Nếu như nói anh ta chưa bao giờ làm phiền tới ta thì là nói dối.” Sau khi ngừng một chút, tôi quyết định thú nhận.
Tôi hướng ánh nhìn sợ sệt về phía ngài Leonhart, như một đứa trẻ sau khi bị mắng. Trông anh không có vẻ gì là tức giận. Anh không nói gì, nhưng ánh nhìn bình thản của anh hối thúc tôi tiếp tục.
“Anh ta có chút hơi thẳng tính quá, hay nói đúng hơn là, ta cảm thấy anh ta đang bao bọc mình quá mức.” Tôi nói sau một lúc ngừng lại.
“Bao bọc quá mức?” Ngài Leonhart nhắc lại lời tôi vừa nói. Ánh mắt của ngài chuyển sang phía bên, như thể ngài đang lục lọi trong trí nhớ của mình. “Thần có thể đoán được như vậy,” Anh thầm nói. Có vẻ như anh đã nhớ ra điều gì đó.
Vậy là anh ta đúng là bao bọc thái quá. Không phải do mình quá để ý đến bản thân. Đến người đứng ngoài còn có thể thấy được rằng anh ta không phải là một tên hộ vệ bình thường. À thì, tất nhiên là mình cũng nên biết trước rồi. Mình sẽ ghét việc sẽ còn có những tên lính khác không chỉ đeo bám 24/7 cả ngày mà còn than thở về việc phải để người khác làm việc của mình.
Ngài Leonhart khi thấy biểu cảm đờ đẫn của tôi liền nhíu mày một cách bối rối.
“Thần rất muốn hóa giải những hiểu lầm mà người đang nghĩ tới trong đầu. Bình thường Klaus luôn tâm huyết với công việc của cậu ấy. Mặc dù có tính cách tươi vui, cậu ấy là người có thể đưa ra những quyết định sáng suốt mà không bị cảm xúc cá nhân chi phối.”