'0.061%.

Tôi luôn bắt đầu mỗi buổi sáng bằng việc khởi động cặp kính điện tử, và kiểm tra kết quả dự đoán.

"Chà, có vẻ nó gần đúng."

Gần đây, tôi chưa thấy con số trên nó vượt quá 1%.

"Khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện."

Tôi đã điều chỉnh hệ thống dự đoán để tính toán việc này. Gần mười lăm năm đã qua kể từ khi máy tính cá nhân có thể thực hiện các dự đoán đơn giản khi được nhập câu hỏi. Nó được ứng dụng trong vô số tình huống, và tôi cũng không phải ngoại lệ khi đang sử dụng nó.

Tôi và vợ tôi là cái mà bạn gọi là một cuộc hôn nhân chính trị. Công ty nơi ông nội đang điều hành, cùng với sự hỗ trợ tài chính bố cô ấy - nay đã là bố vợ - đề xuất, đã dẫn đến cuộc hôn nhân này. Trong khi ngoại hình chẳng đến mức xuất sắc, cũng không có thế mạnh nào, một cô gái tôi chưa từng gặp đã chọn mình chỉ vì đã thả like ở một bức ảnh.

"Tôi không yêu cô, nếu cô vẫn thấy ổn với điều đó."

Đã mười năm trôi qua từ khi tôi nói câu trên với cô ấy. Và cuộc hôn nhân của chúng tôi. Không phải là tôi có bồ nhí hay gì. Nhan sắc của cô không hề phai nhạt. Công ty của ông nội đã tránh bị phá sản, và tôi sẽ là vị chủ tịch tiếp theo. Mọi thứ dù là nhỏ nhất đang diễn ra suôn sẻ. Trong thế giới này, và đối với luân thường đạo lí, chắc chắn là như vậy. Nhưng tôi lại nghĩ khác.

Tôi cảm thấy rõ ràng là mình đã bị mua chuộc, đến mức một phần trong tôi đã ghét cô ấy.

Tôi chỉ cần đơn giản từ chối nếu không muốn, nhưng tình thế lúc đó lại không cho phép tôi làm thế. Ý tôi là, khi công ty chỉ còn trụ được vài ngày, người ông của tôi, với bản chất muốn nhận hết mọi trách nhiệm về mình đã quyết định quy đổi cuộc sống của ông thành tiền. Ông nói bằng cách đó tôi sẽ tránh được các khoản nợ khổng lồ, và tôi chỉ còn cách duy nhất là chấp nhận cuộc hôn nhân này.

"Tôi có thể giết cô và chiếm toàn bộ số tiền thừa kế đấy. Kể cả vậy, cô vẫn thấy bình thường à?"

Sau khi hoàn thành hôn lễ, tôi thờ ơ buông những từ đó vào cô. Trong một chốc, nét mặt cô tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi chỉ cười xòa chấp thuận.

"Không sao cả. Nếu em khiến anh xiêu lòng thì nó đâu đáng quan tâm, đúng không."

Lời nói như đang thách thức kia bằng cách nào đó đã khiến tôi lầm cô với một người chiến binh quả cảm. Và cũng trong ngày hôm đó, tôi đã nhập, 'khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện', vào cặp kính. Sau khi nhập xong câu hỏi, cái thiết bị có thể đeo được này thực hiện một số các thao tác, cẩn thận tính toán các giá trị, và cho ra một tỉ lệ. Con số đầu tiên xuất hiện là "38.235%". Tôi đã sốc khi thấy tỉ lệ cao ngất ngưỡng này. Thầm nghĩ làm sao có thể lên đến gần 40 được, tôi nhớ ra là ngày mai cô ấy sẽ đi du lịch. Hơn thế nữa, đó sẽ là một chuyến độc hành. Giết trong khi đang du lịch ở nước ngoài, điều đó hoàn toàn có thể.

"Tôi có nên đi cùng, và giết cô không? Tỉ lệ thành công gần như là 40%."

"Thế à, vậy thì chúc anh may mắn. Có muốn em mua gì về không?"

Câu nói đùa hết sức thú vị đó làm tôi tự hỏi, "Cô nghĩ tôi không thể giết cô à?", "Không hẳn, nếu anh giết em, thì đó là vì em đã chưa cố gắng hết sức," cô trả lời với ánh mắt lạnh lùng.

Tôi tạm biệt cô, rồi thực hiện một dự đoán khác.

"Khả năng tôi sẽ yêu vợ mình sau nửa năm."

"0.001%"

Chắc chắn là vậy, tôi gật đầu bằng lòng với bản thân. Ngay cả khi cô là một người phụ nữ tốt, tôi vẫn luôn có thành kiến với cô. Và điều đó sẽ không thay đổi chỉ trong sáu tháng.

Vài ngày sau, tôi kể cô con số đó khi cô vừa trở về. Tôi đã rất háo hức muốn biết cô ấy phản ứng như nào, nhưng, "Em biết rồi." cô đáp lại. Tôi đã thật sự thất vọng.

"Cô không hề hận tôi."

Cô ấy đã chọn tôi làm bạn đời, vì vậy dù không ghét bỏ, tôi chắc chắn cô đã có tình cảm với mình. Nhưng cô chỉ vừa mới trả lời vỏn vẹn hai từ như thể cô chẳng hề quan tâm. Tôi không muốn cô khóc, nhưng ít nhất tôi muốn thấy cô giận dỗi.

"... Có thể cho em biết kế hoạch tiếp theo của anh không?"

"Cái...?"

"Trước ngày em đi, anh đã nói, 'Tôi có nên đi cùng, rồi giết cô?' đúng chứ? Em đã đợi anh suốt đấy. Chúng ta đã có thể có một tuần trăng mật tuyệt vời."

"Cô muốn bị giết à?"

"Nếu có thể, em muốn được yêu."

Cô ấy quả thật là một người phụ nữ khó hiểu. Tôi bật công tắc của cặp kính ngay trước mặt cô ấy, rồi tính lại lần nữa.

'Khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện.'

'12.253%'

Vậy cứ mỗi mười lần thì sẽ có một lần thành công. Nó cũng khá cao đấy. Chỉ có chúng tôi ở nhà vào đêm nay, đó là điều tôi dự tính. Tôi dừng thôi không nghĩ nữa.

"Bây giờ, nó đang ở khoảng 12%. Tôi đoán giờ không phải thời điểm thích hợp. Nếu tôi muốn giết cô, cô đã không thể trở về từ chuyến đi đó rồi, và tôi sẽ vứt xác cô ở một con mương nào gần đó. Tôi cá là họ sẽ nghĩ cô bị đụng xe."

"Nếu vậy, em đề xuất khu công viên bên cạnh. Nơi đó vốn khét tiếng về việc tổ chức các hoạt động mờ ám."

"... Chẳng hiểu trong đầu cô đang nghĩ gì nữa."

"Em chỉ đang khao khát tình cảm của anh thôi."

Khi tôi nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn, cô chỉ nhẹ cười, rồi lấy ra một cái hộp, nói đó là quà của tôi.

"Tôi sẽ vứt nó."

"Em tặng anh mà, vì vậy em không quan tâm anh sẽ làm gì với nó đâu."

Tôi vứt nó vào thùng rác ngay sau đó. Nhưng khi đang đắc thắng quay lại nhìn cô, tôi thấy hối hận. Cô nhìn chiếc hộp, hàng lông mày nhăn nhúm đượm buồn. Vì không muốn nhìn vào mắt cô ấy, tôi vội vàng trở về phòng.

Trong thời gian sống cùng nhau, tất nhiên, chúng tôi không dùng chung phòng. Vì tôi nghĩ sẽ không cần ôm cô ấy, và tôi đoán cô ấy cũng sẽ nghĩ như vậy.

Chúng tôi vẫn giữ lối sống khắc khổ này và nửa năm đã vụt qua. Mỗi sáng thức dậy, trước cả khi rời khỏi giường, tôi lại kiểm tra, 'khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện'. Sau khi tỉnh táo hơn, tôi chỉnh sửa lại trang phục, rồi tiến vào phòng khách.

"Sáng nay là 15%."

"Ôi chà, em có nên cảm thấy thanh thản hơn?"

"Có trời mới biết. Tôi đã có thể bỏ độc vào tách cà phê đó."

"Nhưng em chỉ vừa mới pha ban nãy mà?"

"Nếu tôi chuẩn bị trước từ hôm qua, tại sao lại không thể."

"Thế em sẽ ghi nhớ chuyện này. Của anh đây."

"Cảm ơn nhiều."

Nhận lấy tách cà phê vô hại đó, tôi bước đến chỗ ngồi của mình. Từ lúc này đến khi ăn bữa sáng do cô chuẩn bị là chuyện thường ngày. Ngoài ra, đôi lúc cả ngày chúng tôi không nói với nhau một lời, nhưng tôi đã bắt đầu, không ít thì nhiều, thấy khá thoải mái. Quy định cấm làm phiền cô ấy đề ra cũng rất hợp lý. Cả phần cơm sáng và trưa mà cô ấy tự ý làm đều rất ngon. Nhưng nó không phải tình yêu, và nếu có ai hỏi tôi, "Anh có yêu cô ấy không?", một trăm phần trăm tôi sẽ trả lời, 'không'.

Và cứ như vậy, hai năm nữa đã trôi qua. Người ta nói đây là giai đoạn các cặp vợ chồng bắt đầu xây dựng tổ ấm. Cô ấy nói muốn hẹn hò với tôi.

"Tôi không muốn đi."

"Nhưng em thì có. Cùng đến thủy cung nào!"

"Tôi còn không thích cô nữa chớ yêu."

"Nhưng em yêu anh."

Thì sao nào, tôi nghĩ. Lí do gì để cô ấy nghĩ chúng tôi có thể sống hòa thuận như một cặp đôi bình thường sau một quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy? Tôi bực bội nhìn cô ấy chằm chằm trong im lặng. Cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

"Anh có chắc là ổn chứ? Định để bỏ lỡ cơ hội này à?"

"Ý cô là gì?"

"Nếu anh nhận lời mời của em, anh sẽ có cơ hội giết em đấy."

"Tôi không phải chỉ muốn giết cô đâu. Tôi muốn không bị phát hiện nữa. Nếu tôi bị bắt, mọi chuyện sẽ vô nghĩa."

"Chính xác! Anh còn nhớ tỉ lệ của ngày hôm không?"

"5.7... Tôi nghĩ là vậy?"

"Chính xác, và không phải dạo gần đây chúng hơi thấp à? Điều đó ổn ư? Nếu anh đi chơi với em, rất có thể nó sẽ nhảy vọt! Trong đám đông chẳng hạn, anh có thể dùng dao đâm vào lưng em mà không sợ bị phát hiện. Nhưng để làm được, chúng ta phải vào những nơi đông người."

"Cô có vẻ khá hào hứng khi nói đến chuyện giết người đấy nhỉ."

"Em muốn tâm trạng mình thật tốt trong ngày hôm nay. Sẽ ổn thôi, em sẽ quay lưng về phía anh.

"Để bị đâm?"

"Oh, anh có thể ôm em thật chặt nếu muốn mà?"

Bị cô mê hoặc, tôi đành bật cười. Cuối cùng, cô ấy đã chinh phục được tính cứng đầu của tôi, và đó là lần đầu tiên chúng tôi đi hẹn hò. Mới đó mà chúng tôi đã cưới nhau gần ba năm. Nếu tôi chỉ được chọn giữa vui, và không vui, chắc chắn tôi sẽ nói là đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Tôi chưa đến thủy cung cũng được một thời gian rồi, và tại đây những cảm giác hưng phấn ngoài độ tuổi của tôi đã trỗi dậy. Hôm đó tim tôi quá rộn ràng đến mức chẳng muốn xem tỉ lệ. Còn về cô ấy, người đang mỉm cười bên cạnh, tôi muốn cảm ơn vì buổi hẹn hò này.

Khi đêm xuống, chúng tôi ăn tối ở nhà như thường lệ. Đồ ăn hôm nay đắt đỏ hơn mọi ngày, và trên bàn bày toàn những món mình thích, tôi nhìn sang cuốn lịch.

"Là sinh nhật của tôi?"

"Anh đúng là đãng trí. Em vẫn tổ chức nó hằng năm mà."

Nhớ lại thì hình như đúng là mỗi năm luôn có một ngày tôi được ăn toàn món yêu thích. Nghĩ rằng lúc đó cô ấy chỉ đang chiều mình, tôi chẳng hề bận tâm, nhưng tới tận giờ, tôi đã nhận ra những ngày đó đều là sinh nhật của mình.

"Tôi sẽ không cảm ơn đâu."

"Anh chỉ vừa mới làm mà, như thế cũng đủ rồi."

"Tôi cũng chẳng muốn tổ chức sinh nhật cho cô."

"Đó là những gì em muốn làm, anh không cần bận tâm."

"..."

"Cảm ơn anh vì đã được sinh ra."

"Không có gì."

Nghĩ lại, cô ấy chỉ bối rối một chút, còn tôi thì ngượng chín mặt, và "người phụ này có bình thường không?" là tất cả những gì tôi có thể nghĩ.

Như mong đợi, thái độ của tôi không thay đổi, và cô ấy cũng vậy.

Nhưng cứ mỗi tháng một lần, chúng tôi lại đi chơi cùng nhau.

Để tôi giết cô ấy. Để cô ấy hẹn hò với tôi.

Tôi thật sự muốn giết cô ấy à? Nếu có ai hỏi vậy, tôi sẽ phải nói, chưa hề, chưa một giây phút nào cả.

Việc tôi có thành kiến với cô ấy là thật, nhưng nếu cô chết, thì... tôi không muốn nghĩ tới chuyện đó. Nhưng một việc nguy hiểm như giết người không phải là việc một thằng hèn nhát như tôi có thể dễ dàng lựa chọn.

Khi chúng tôi trở thành vợ chồng, nó đã trở thành một chủ đề được bàn tán.

Cô ấy chắc chắn nhận ra. Cô còn sử dụng nó trong các cuộc thương lượng. Cả hai chúng tôi đều chấp nhận việc này, và tôi đã tận dụng nó để chộp lấy các món hời.

Tại sao? Tôi nghĩ tôi đã hiểu một chút về cuộc hôn nhân này, nhưng cũng đành chịu. Ý tôi là, nó đã quá lâu rồi.

Kể từ đó, hai năm nữa trôi qua, còn về cuộc hôn nhân, đây đã là năm thứ năm của chúng tôi.

"Hôm nay là 2.564%. Tệ thật. Quá thấp rồi."

"Thật nhẹ nhõm khi biết cuộc sống yên bình của em vẫn sẽ tiếp diễn."

"Cô chẳng bao giờ thay đổi. Còn là chuẩn mực của sự hoàn hảo nữa."

"Đâu phải lúc nào em cũng vậy. Bằng chứng là hôm nay em đã chiên cá quá lâu, nó cháy đen rồi này."

"Của tôi nhìn bình thường mà."

"Em làm cái khác cho anh đó. Nhìn đây này, cháy đen luôn."

Nói rồi, cô ấy cho tôi xem đĩa cá của cô, và cười cay đắng. Tôi lấy đĩa của cô, đổi nó với tôi, rồi bắt đầu bữa sáng của mình.

"Anh chắc chứ? Nó gần như thành than rồi."

"Cô cũng chắc chứ? Tôi có thể đã tẩm độc nó khi cô không để ý."

"Nếu là do anh làm, em sẽ thử."

"Mặc kệ cô vậy."

"Cảm ơn anh vì bữa ăn."

Trong khi đang ăn sáng, tôi nhìn vào đồng hồ. Ngày tháng được hiển thị bên cạnh thời gian.

Đã năm năm rồi.

Từ tận đáy lòng, tôi muốn dừng việc này lại.

Khi cô đang dùng bữa, tôi thực hiện dự đoán trong sự chứng kiến của cô. Lúc con số chiếu lên mặt kính, tôi buông một tiếng thở dài.

'1.524%'

Đúng như tôi nghĩ. Nó quá thấp. Lần trước tôi kể với cô là con số này cộng với một. Và khi tôi ngủ dậy, nó đã tụt xuống '1.564%'. Thêm nữa, con số được cộng một đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trong quá khứ, tôi đã từng có một cuộc trò chuyện với một người bạn am hiểu về hệ thống dự đoán này, và về vợ chồng chúng tôi nữa. Tôi muốn biết vì sao những tỉ lệ đó luôn giảm qua các năm.

Cậu đúng là một thằng ngốc, anh ta nói và thở dài, sau đó anh ta giải thích cặn kẽ với tôi. Theo lời anh nói, câu hỏi 'khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện' sẽ thực hiện các thuật toán dựa trên xác suất người đó thật sự có thể 'giết vợ của anh ta'. Nó đồng nghĩa với việc cảm xúc của cậu đã thay đổi, anh nói.

Thật ngớ ngẩn. Nếu đúng là vậy, tôi phải làm gì sau từng đó thời gian. Việc này ngày càng khó khăn hơn. Dù tôi chỉ toàn nói những lời tàn nhẫn với cô, cô vẫn không thay đổi, và kể cả có cố tình lảng tránh các ngày kỉ niệm, cô vẫn tặng quà cho tôi.

Năm năm rồi đấy. Năm năm ròng rã.

Chỉ là tôi nên làm vẻ mặt nào khi nói tôi thương em?

Rồi cuối cùng, khi biết được sự thật, tôi quyết định sẽ nhận lấy những tình cảm này.

Hãy kết thúc nó thôi. Đã đến lúc để dừng lại rồi. Tôi không biết mình có yêu em không, nhưng tôi biết chắc là mình trân trọng em. Tôi sẽ nói với em như vậy.

Hôm nay là ngày em chào đời.

Ăn sáng xong, tôi chỉnh đốn trang phục rồi đi làm như thường lệ. Em ấy ra cửa tiễn tôi như mọi ngày. Tôi mấp máy đôi môi, như thể âm thanh chuẩn bị phát ra sẽ tan biến vào khung gian vậy.

"Anh sẽ về sớm thôi."

"... Vâng. Anh đi đường cẩn thận."

Tôi thấy rõ mắt em ngấn lệ khi cười, một phần trong tôi đang thấy hạnh phúc, tôi thử nói, 'anh đi đây' một lần nữa. Lần này giọng tôi vang hơn hẳn, và em ấy sắp bật khóc đến nơi rồi, do vậy tôi nhanh chóng lên đường. Đây là nơi tôi có thể trở về. Tôi không nói được vì lúc đó chưa nghĩ tới. Nếu nó làm em hạnh phúc đến mức đó, lẽ ra anh nên nói sớm hơn, tôi vừa nghĩ vừa đi đến công ty.

Hãy bắt đầu lại mọi chuyện.

Tôi thực sự đã nghĩ như thế. Tôi sẽ mua một bó hoa trên đường về. Tôi đã đặt trước bánh kem rồi. Tôi sẽ bù lại cho em những lần trước đây. Vì anh không biết món quà nào sẽ làm em hạnh phúc nên hãy đi mua cùng anh nhé. Mọi chuyện chỉ vừa mới khởi đầu thôi. Tôi thậm chí còn chẳng biết sở thích của em nữa. Trong khi em thấu hiểu mọi ngóc ngách của tôi, tôi chẳng hề quan tâm đến những việc em ấy thích, thật xấu hổ. Nhưng anh sẽ học dần. Chúng ta còn nhiều thời gian. Chúng ta là vợ chồng cơ mà.

Lần đầu tiên tôi nhận ra tôi đã dành quá nhiều thời gian cho công việc.

Sau khi thực hiện xong các cuộc giao dịch, tôi rời công ty, rồi tôi dừng lại ở một tiệm hoa ven đường khi đang định đi một mạch về nhà.

Tôi không biết em thích màu nào, nên tôi chọn loại hoa hồng phổ biến, rồi bó chúng lại. Người chủ tiệm hỏi tôi cần bao nhiêu, tôi nói đại là một trăm cành, tôi cũng không thể tin được yêu cầu mình vừa nói. Dù sao, ông ấy cũng chỉ có vừa đủ số hoa để bán trong ngày, và việc bó hoa chỉ còn ba mươi bông cũng chẳng phải là vấn đề gì to tát.

Khi nghiêng người nhận bó hoa, cặp kính trên mặt rơi xuống, tạo ra một thứ âm thanh kim loại. Cú rơi đã ngay lập tức làm cho lịch sử của các lần dự đoán hiện lên.

'25.283%'

Tôi tròn xoe mắt nhìn con số đang hiển thị. Vội vã nhặt lại cặp kính, có thể thấy dòng số này đang liên tục được làm mới.

'32.154%'

'38.259%'

'42.985%'

Mỗi cái chớp mắt là nó lại tăng, và cuối cùng đã vượt ngưỡng 50%.

'Khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện: 52.385%'

Khoảnh khắc nhìn thấy nó, cả người tôi bồn chồn không yên.

Những lời khuyên của cậu bạn bắt đầu hiện lên trong tiềm thức.

"Dù cậu muốn bảo vệ vợ mình, cho dù cảm xúc của cậu đã thay đổi, nhưng nếu nó vượt mức 50%, hãy cẩn thận. Bởi vì mặc xác cảm xúc của cậu như thế nào, trường hợp đó thực sự có thể sẽ xảy ra."

Ý anh ta là gì? Khi tôi hỏi, tại sao anh ta lại cười phá lên và nói "làm sao tôi biết được?" Trường hợp rất có thể sẽ xảy ra? Nhưng đó là loại trường hợp quái nào? Vừa nghĩ, tôi vừa đi bộ về nhà. Gương mặt em đang trôi nổi trong tâm trí tôi, rồi bất chợt người tôi toát ra một dòng mồ hôi lạnh. Trên con phố mua sắm, ngang qua một cửa hàng đồ gia dụng, chân tôi khựng lại. Bản tin trên tivi đang phát hình ảnh của vợ tôi.

"Tai nạn giao thông, va chạm với xe thùng, tình trạng nguy kịch."

Tôi điên cuồng lướt qua dòng thông tin đang chiếu. Kết thúc bản tin, họ chiếu gương mặt cô ấy một lần nữa. Chân tay bủn rủn, tôi ngã khuỵu trên mặt đường.

Chẳng nhớ chính xác chuyện gì xảy ra sau đó nữa. Ở đầu bên kia của cuộc điện thoại đang réo inh ỏi, bố vợ đang hét vào chuyện gì đó, nhưng tôi không nghe rõ.

Em ấy đang hôn mê. Trên giường bệnh, cùng với rất nhiều máy móc gắn vào người.

Tôi không đủ can đảm để nhìn những vết băng bó trên cơ thể em, nhưng khuôn mặt em lúc ngủ đẹp lắm, đẹp đến nỗi làm tôi quên đi nỗi sợ kia.

"Sinh nhật vui vẻ nhé."

Là câu nói đầu tiên.

"Xin lỗi về tất cả."

Tiếp theo là lời xin lỗi của tôi.

May mắn thay, trong phòng chỉ có hai chúng tôi, tôi đang ngồi cạnh cô, đưa tay khởi động chiếc kính.

'Khả năng tôi có thể giết vợ mình mà không bị phát hiện: 99.274%'

Mỉa mai thật. Cho dù cảm xúc của tôi đã thay đổi, chỉ cần chạm một trong một rừng nút bấm ở đây thôi, chắc chắn em sẽ chết. Và nếu cách đó có thể bị phát hiện, thì chỉ một lực nhỏ từ bàn tay lên cổ em cũng đã đủ rồi.

Bạn tôi đã từng nói, rằng nó sẽ, 'thực hiện các thuật toán dựa trên xác suất người đó thật sự có thể 'giết vợ của anh ta'.' Tôi đang do dự, có thể nói vậy. Khi nói đến giết chóc, tôi còn không thể đứng vững được.

Sự tồn tại của em hiện giờ có thể đã biến mất trước cả khi tôi kịp do dự. Cho dù tôi muốn làm lại tất cả, thì em đã không còn ở bên tôi nữa rồi.

"Này, hôm nay là 0% đấy. Nhưng nó chẳng còn quan trọng nữa rồi."

Tôi kể với em như tôi vẫn hay làm. Tỉ lệ bây giờ là 0%. Dù cho cặp kính đang hiện rõ '99,358%', nhưng anh muốn em được sống, vì thế nó sẽ luôn là 0%. Giết em là một việc bất khả thi.

"Anh hứa sẽ bảo vệ em. Nên đừng ngủ mãi nhé, hãy tỉnh dậy, chúng ta sẽ cùng ăn trưa, rồi cùng đi công viên nữa. Anh chưa từng nói điều này trước đây, nhưng món trứng do em làm thật sự rất thấm thía. Gà rán cũng ngon lắm. Anh luôn giữ im lặng khi ăn bento mà em dành cả tâm huyết để làm. Nhưng em chỉ cười thích thú, nên anh nghĩ cứ như vậy cũng không sao cả."

Tôi nhẹ nhàng áp tay vào má em để làm ấm nó lên. Thầm nguyện cầu nó sẽ hồng hào trở lại.

"Ngày hôm nay anh đã học được một điều. Rằng em muốn anh nói, 'anh sẽ về sớm thôi'. Anh đã không có đủ dũng khí, anh chưa thể nói được, nhưng nơi này đã trở thành nhà của anh từ rất, rất lâu rồi. Anh đã làm em khóc, đúng không. Em đã khóc một mình, hay đó chỉ là do anh quá tự phụ? Anh sẽ không để em phải khóc một lần nào nữa. Đúng vậy. Anh hứa."

Cuống họng tôi nấc lên từng tiếng thổn thức. Sống mũi tôi cay xé, không thể chịu được nữa, nước mắt tôi chực trào ra.

"Anh thực sự xin lỗi. Cảm ơn vì đã đợi anh trong suốt khoảng thời gian này. Và anh muốn nghe giọng nói của em. Em yêu."

Tôi nắm chặt bàn tay trắng bệch của em, rồi khóc nức nở. Anh đã quá hèn nhát để nói những lời tốt đẹp. Nhưng anh biết, có một điều anh cần phải nói.

"Anh yêu em. Trở về với anh, Yuri..."

Kỉ niệm sáu năm em và tôi cưới nhau đã diễn ra trong phòng bệnh.

Ngày kỉ niệm của tôi và sinh nhật của em khá gần, và đã là một năm rồi kể từ lần cuối em bị ốm. Trong mắt thiên hạ, Yuri đã trở thành người sống thực vật. Tôi không muốn dùng cụm từ kinh tởm đó để miêu tả Yuri, nhưng mỗi khi tôi cần giải thích bệnh trạng của em, tôi buộc phải nói như vậy. Tôi cần phải trau dồi vốn từ vựng của mình, tôi có cảm giác em ấy đã cười tươi hơn bình thường lúc tôi nói câu đó. Như Yuri đã luôn làm cho tôi, tôi sẽ thay hoa hằng ngày, và nói với em ấy về đủ thứ chuyện trên đời. Tôi tắm rửa giúp em, và nếu thời tiết tốt, tôi sẽ mở cửa sổ để ánh dương tràn vào và chúng tôi sẽ cùng tắm nắng. Một người cấp dưới đang dạy tôi nấu ăn, và tôi muốn đó là thứ đầu tiên em sẽ ăn khi thức giấc.

"Này Yuri, hôm nay nó lại là 0% đấy. Em vẫn sẽ tiếp tục bình yên trong hôm nay."

Nhìn vào những con số chỉ mới giảm 3% trong năm nay, tôi gượng cười. Sẽ ổn thôi, anh sẽ đợi. Anh sẽ không bao giờ ngừng chờ đợi. Vậy nên cứ từ từ, và hãy quay về.

Một vài ngày trước, vị bác sĩ bảo, 'sẽ cùng tôi rút máy trợ thở của cô ấy'. Có vẻ khả năng phục hồi của em không được cao. Tôi hắng giọng và đã cho anh ta một đấm, nhưng giờ, tôi nghĩ giá như mình đã không cư xử như thế. Nên Yuri à, đừng giận anh khi em mở mắt nhé.

Đã nửa năm rồi, bố của em đã từ bỏ.

Nhưng tôi thì chưa. Tôi điên cuồng vượt qua cảm giác muốn bỏ cuộc đó, và tuyệt vọng trò chuyện với em dù biết mình sẽ không nhận được câu trả lời.

Em đã từng cảm thấy như vậy? Phải chịu đựng một người lạnh nhạt như anh... Có phải em đã từng có cảm giác trống rỗng như vậy không Yuri?

Dù đang là sinh nhật của em, mắt tôi tối sầm lại, và tôi chẳng biết làm gì hơn. Dòng nước mắt vẫn đang chảy dài trên má tôi, tôi nói.

"Sinh nhật vui vẻ. Anh mang loại hoa anh định tặng em lần trước đây này. Lần này thì có đủ một trăm bông rồi. Tuyệt vời phải không? Ta có thể đi lựa quà khi em tỉnh dậy. Đã bảy năm rồi, nên anh sẽ mua bất cứ thứ gì em muốn. Nhưng anh chẳng biết em thích gì cả. Em sẽ phải kể rõ ràng cho anh lần tới đấy."

"Này, hôm nay vẫn là 0%. Tại sao em vẫn nằm mãi thế?"

'92.693%'

"Em thích màu nào? Sở thích của em là gì?"

'85.696%'

"Em thường làm gì khi anh không ở nhà? Em thích loại hoa nào?"

'68.258%'

"Cho anh xem hình của em lúc bé nhé. Em đã học cao trung nào vậy?"

'51.258%'

Đến thời điểm này, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi đã không nhận ra những con số này đang tụt giảm. Nó ngày càng thấp hơn. Nhịp tim tôi tăng lên tỉ lệ nghịch với con số đang giảm. Không thể nào không thể nào không thể nào.

'32.258%'

'20.258%'

'12.258%'

'3.178%'

'0.001%'

"Chào buổi sáng. Hôm nay em đã ngủ nướng rồi."

Đằng sau lớp mặt nạ dưỡng khí, đôi môi xinh xắn của em nhoẻn cười. Đôi mắt to tròn của em phản chiếu hình ảnh của tôi khi nó đảo lại.

"Chào buổi sáng. Masashiro."

Em nói không thành tiếng, nhưng nhìn thấy môi em đang mấp máy, tôi bật khóc.

Và tôi tiếp tục thói quen của mình.

'0.061%'

Đó là kết quả của ngày hôm nay.

Ngồi dậy trên giường, tôi đỡ Yuri vào lòng, và hôm nay là một lần nữa, mạng sống nhỏ nhoi đầy nghị lực của em đã òa khóc xúc động.