Trans & Edit : Perrocio

===

Cho đến ngày của những bước đi đầu tiên

Sau khi tiễn khách hàng cuối cùng, Tiera kiểm xem còn lại bao nhiêu vật phẩm trên những kệ hàng. Cô còn dư lại khá nhiều bình thuốc hồi phục vết thương và potion cấp 7, loại potion được xem là cao cấp. Có vẻ là do chúng khá bất tiện để sử dụng. Vật phẩm nổi tiếng nhất hiện tại là potion trung cấp, cấp 8 và cấp 9. Giá cả của chúng khá hợp lí và bạn sẽ muốn mang theo một bình khi bạn chuẩn bị cho một chuyến phiêu lưu.

"Chúng ta chỉ còn lại hai chai thôi, mình nên làm thêm nhỉ."

Cô để tấm bảng "Xin hãy gọi chúng tôi" trên quầy tiếp tân và đi vào bên trong xưởng.

"Cỏ Hillock, nước tinh khiết và một muỗng bột đá ma thuật..."

Cô trộn cỏ Hillock khô với bột đá ma thuật, thêm vào đó là nước tinh khiết rồi đun nóng hỗn hợp đó lên. Khi hợp chất đó tan trong nước tinh khiết, màu của nó đổi sang sắc xanh nhạt.

Khi cô chắc chắn rằng tất cả nguyên liệu đã được hòa tan, cô đổ hỗn hợp đó vào một ống hình trụ cao khoảng 20 cemel và với đường kính bằng 1 cemel.

Và cuối cùng việc còn lại là đậy một cái nắp lên nó.

"Nếu như nó cứ dễ dàng như thế này thì mình sẽ trở nên quá tự tin với kĩ năng của mình mất."

Cô thở dài khi nhìn vào bình potion cấp 8 mà cô vừa làm với chỉ nửa tiếng đồng hồ.

Xưởng của Tsuki no Hokora đã được trang bị với những cơ sở vật chất tốt nhất.

Với chúng, kể cả Tiera dù mới bắt đầu làm một nhà giả kim cũng sẽ rất hiếm khi thất bại, trừ khi cô ấy làm việc với những hợp chất khó khăn thử thách hơn.

Thường thì cô sẽ mất khoảng một ngày hoặc hơn khi làm điều đó với những dụng cụ bình thường.

Cô đã nghe về việc những nhà giả kim ở quê nhà cô trải qua nhiều khoảng thời gian khó khăn và quan sát được thành quả tuyệt vời của Schnee, người đang đóng làm quản lí của cửa hàng. Điều đó đã giúp cô tránh khỏi việc trở nên quá tự tin.

Tiếp theo, cô làm một potion cấp 9 trước khi nghe tiếng gọi và về cửa hàng.

"Cảm ơn vì đã chờ."

"Chào Tiera. Bộ lông của cô vẫn đẹp như thường lệ nhỉ."

Một miêu nhân đang đứng trước quầy tiếp tân. Anh ấy là một khách hàng thân quen.

Anh ta để ý Tiera và thường xuyên đến thăm cửa tiệm. Nhưng dù Tiera trông giống như một nữ miêu nhân với anh ta, đây chỉ là một ảo giác được tạo ra bởi Schnee.

"Xin lỗi Tiera nhé. Thủ lĩnh bọn tôi cứ bám dai dẳng vào cô."

Một nữ miêu nhân lên tiếng với một vẻ mặt chán nản. Cô thuộc tổ đội của anh ta và cũng là một gương mặt quen thuộc với Tiera.

Tiera lướt nhìn quanh cửa hàng, nhưng cô không thấy những thành viên khác của tổ đội anh như người sói và người lùn.

"Chào mừng quý khách. Anh muốn như thường lệ à?"

"Hôm nay anh có điều này muốn nói với em Tiera!"

Người đàn ông trông rất nghiêm túc, trong khi Tiera chỉ nở nụ cười của một người bán hàng. "Lại nữa rồi..." Tiera nói thầm với bản thân mình.

Ở quê nhà, cô đã khá nổi tiếng do vẻ đẹp của mình. Loài Elf bình thường cũng đã đẹp sẵn nhưng cô lại rất nổi bật kể cả khi cô là một Elf.

Kể từ khi cô bắt đầu làm việc tại cửa hàng Tsuki no Hokora, cô thường xuyên bị tiếp cận bởi lũ đàn ông.

Do cô luôn từ chối họ, càng có ít người muốn tiếp cận với cô. Nhưng dù vậy, vẫn còn vài người như gã miêu nhân này vẫn cố gắng.

"Tôi xin lỗi nhưng tôi vẫn không chấp nhận anh. Anh với tôi trông giống như một người em trai hơn."

Loài Elf có tuổi thọ lớn hơn nhiều so với thú nhân.

Thật sự thì Tiera đã biết anh ta kể từ lúc anh còn là một mạo hiểm giả ngây ngô. Mặc dù anh đã trở thành một mạo hiểm giả đầy đặn kinh nghiệm, cô vẫn cảm thấy anh ấy như là một đứa em trai tinh nghịch.

Anh ta thất vọng khi nghe câu trả lời của cô. Cô gái miêu nhân vỗ về vai anh ấy và nói "Anh thấy chưa? Tôi đã bảo anh rồi."

Thật ra thì lí do cô ấy từ chối họ là do cô là một cư dân ở trong Tsuki no Hokora, cô không muốn làm phiền Schnee bằng việc trong một mối quan hệ với ai đó.

Thực tế thì cô sợ rằng cô sẽ khiến họ đối mặt với nguy hiểm. Cô đã bị nguyền rủa và do đó thu hút nhiều quái vật mạnh đến với cô. Những mạo hiểm giả thông thường sẽ bị áp đảo bởi bọn chúng, và chỉ có ai đó như Schnee mới có thể xử lí lũ quái vật mà cô thu hút đến.

Cô chưa bao giờ muốn ở trong tình cảnh mà ai đó bị thương hoặc bị giết bởi cô. Trên hết, cô sợ phản ứng của bọn họ khi họ phát hiện rằng cô là một cô gái bị nguyền rủa thu hút quái vật.

Cô vẫn bị ám ảnh bởi những kí ức buồn bã về người dân ở quê hương của cô đối xử với cô như là một con quái vật 50 năm về trước.

"Sigh..."

Cô dựa vào quầy và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không có một đám mây nào trên bầu trời và mặt trời đang chiếu sáng xuống rừng cây.

Tiera ra ngoài để thay đổi không khí.

Nhắm mắt của mình lại, cô đắm chìm trong ánh nắng và cảm nhận được những cơn gió trên gò má của mình. Điều đó đã khiến cô nở một nụ cười.

Để cửa mở, cô mở mắt của mình rồi nhìn xuống mặt đất.

Ở giữa Tsuki no Hokora và cánh rừng có một lá chắn thần thánh bao bọc và bảo vệ cửa hàng. Đó cũng là một ranh giới dành cho Tiera.

Nếu cô bước ra ngoài lá chắn, cô không thể đoán được loại quái vật gì sẽ xuất hiện. Thêm vào đó, dù quái vật nào đi xuất hiện đi chăng nữa thì cũng sẽ tấn công cô vô điều kiện.

Cô thở dài và quay trở lại Tsuki no Hokora. Mặc dù ranh giới ở xa hơn một chút nên cô có thể đi xa thêm tí nữa, chân của cô ấy từ chối tiến về phía trước.

"Giờ thì mình sẽ làm một vài món ngọt."

Cô quyết định sẽ làm vài đồ ngọt để quên đi những điều phiền muộn.

Món ngọt của cô là một trong những vật phẩm nổi tiếng của cửa hàng. Cô nhắc bản thân mình rằng trước sau gì cô cũng sẽ làm chúng để thay thế và rồi bước vào trong căn bếp.

Cô đo lượng nguyên liệu, nhào bột, nướng bánh, gói chúng lại bằng một túi nhựa, và buộc một dây ruy băng đóng chúng lại.

Có rất ít đồ ngọt ở trong thế giới này. Đồ ngọt của cô có chứa mật ong gọi là "Cayfal", thứ mà Schnee cung cấp, nổi tiếng với cả đàn ông và phụ nữ.

Vài mạo hiểm giả có con cũng đã đến cửa hàng chỉ để mua Cayfal.

"Tốt rồi, giờ thì mình nên đặt chúng lên trên kệ."

Cô cảm thấy hạnh phúc mỗi khi cô nghĩ về những người kể với cô rằng họ thích chúng đến chừng nào.

Kể cả khi không cần ma lực, cô vẫn cảm thấy vui vẻ khi cô có thể làm ai đó mỉm cười.

"Ối, mình phải trông chừng cửa hàng nữa."

Có vẻ như không có ai đến trong lúc cô làm đống đồ ngọt đó. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng cô có thể bỏ mặc cửa hàng được. Cô tự nhận ra cô đã quá chú tâm trong việc làm đồ ngọt, và rồi ngồi lên cái ghế ở quầy tiếp tân.

Ngay lúc đó, như đã được sắp đặt, cánh cửa mở ra.

Tiera nhìn thấy một người đàn ông mặc giáp từ Vương quốc Bayreuth. Sau khi cô nghe câu chuyện của anh ta, cô quyết định báo cho Schnee biết.

Đón tiếp khách hàng, quản lí các vật phẩm và cố gắng cải thiện kĩ năng của mình trong xưởng, cô cứ lặp lại như vậy ngày qua ngày. Trong có vẻ như cô lặp lại mỗi ngày đều giống nhau, không có ngày nào giống y như ngày nào cả.

Ngày qua ngày, cô đợi Schnee tìm cách để phá giải lời nguyền của mình. Ngày qua ngày, cô gặp thêm một người sau khi một mùa đã trôi qua. Tiera không nhận ra rằng những chuỗi ngày bình thường này sớm sẽ đến hồi kết thúc.