Xin lỗi vì chậm trễ, hai tuần qua tôi đi trực vs kiểm tra hơi nhiều, Nên lười quá :))

Được hôm t6 rảnh thì lại ngồi xem Máu Rồng cả tối :v

----------------------------------

Trận chiến giữa Iris và Alai với Adyl bắt đầu.

Còn tôi thì

đối đầu với người phụ nữ này – Fiss.

“Như vậy ổn chứ?” – Fiss đột nhiên hỏi.

“Ý cô là gì?”

“Chỉ một điều thôi. Cô gái “Kiếm công chúa” đó sẽ chết, cậu biết đấy.”

Thật sao.

Tôi không ngờ sẽ nghe điều đó từ Fiss.

Mà dù sao cô ta cũng là một thành viên của Hội.

Không hơn gì một kẻ địch. – Fiss không nói điều đó vì lo lắng cho con mồi.

Đó là điều tôi biết.

“ Là một hộ vệ, ưu tiên hàng đầu của tôi là bảo vệ Iris.”

“Chà, nếu là vậy thì cậu phải ra bên kia mới phải chứ nhỉ? Đó là nếu như cậu vượt qua được hàng rào của tôi đã.”

"Phải. Nhưng cô ấy có thể xử lý được, dưới danh “Kiếm Công chúa”. Đó là những gì cô ấy nói với tôi."

Tôi biết Iris phải đấu tranh tinh thần rất nhiều với năng lực của mình.

Mọi người thường có xu hướng đặt quá nhiều kỳ vọng vào điều đó.

Ngay cả những quý tộc cũng mong rằng cô ấy sẽ trở thành vị “Vua” tiếp theo, sẽ thật ngu ngốc khi đánh giá thấp năng lực của Iris như một cô gái thông thường.

Nhưng điều đó không thay đổi tình hình lúc này.

Cạnh tranh là cạnh tranh, cô ấy vẫn phải sống theo những kỳ vọng đước đặt ra trước mắt.

Đó là vì sao cô tự gọi mình là Kiếm Công Chúa và chấp nhận đấu tranh.

“Tôi cũng là kiếm sĩ, hơn nữa còn là một hiệp sĩ. Nếu đã có ý định chiến đấu, thì chẳng có lý gì để tôi không làm vậy.”

“Lạnh lùng thế.”

“Tất nhiên, tôi không phải là kẻ không dám mạo hiểm tính mạng.

Dù thế nào thì, năng lực thực sự của Iris sẽ được thể hiện ở đây. Vì vậy, tôi đành phải đánh bại cô. Rồi tới giúp họ.”

“Liệu có kịp không.... Nếu cậu đánh với tôi, liệu cậu có kịp tới để giúp họ?”

“Tôi sẽ tới kịp. Vậy nên tôi không định kéo dài trận đấu của hai ta.”

“Hiểu rồi. Vậy, nếu đúng như vậy – tôi đã thấy lỗ hổng trong kế hoạch của cậu.” – Fiss vừa nói vừa vung kiếm lên.

Ngay từ khi bắt đầu, cô ta chỉ tìm cách để giết tôi.

Cô ấy rất ít quan tâm đến trận chiến đang diễn ra bên kia rào chắn.

Tôi có thể lo lắng cho Iris và Alia, nhưng người thực sự đang ở trong tình huống tồi tệ ở đây là FIss.

Sau một khoảnh khắc im lặng, Fiss bắt đầu di chuyển.

“Giờ thì, đến lúc kết thúc cậu rồi.”

Cô ấy rút [thanh kiếm không có lưỡi của] mình.

Cùng lúc đó, tôi có thể thấy những sợ chỉ di chuyển xung quanh mình.

Tôi biết mình phải chú ý điều gì nhờ vào cuộc trao đối với Remyl trước trận chiến.

Nhưng sợi chỉ cô ta dùng không phải là chỉ bình thường – Mọi phần của nó đều là lưỡi kiếm.

Tôi thu mình và chạy.

Có vẻ như lưỡi kiếm của cô ấy có thể tấn công từ khoảng cách rất xa, giống như thành viên trước đó của Hội, Folt.

Với Fith làm trung tâm, những sợi chỉ di chuyển xung quanh cô ấy trong một vùng rất rộng lớn.

Khi sợi chỉ chạm vào bức tường, nó tan vỡ như thể đó chỉ là một hạt bụi.

Tôi không thể đến gần một cách dễ dàng.

Phải quan sát trước đã.

“–“

“!”

Vô hình biến mất khỏi tay tôi.

Một cơn gió tôi không thể thấy được chính Fiss tạo ra.

Tôi cho rằng đó là một sợi tơ hoặc là một dạng ma thuật được truyền vào sợi tơ để tạo ra.

Tuy nhiên – Fiss thay đổi chuyển động ngay sau đó.

Tôi cũng di chuyển ngay lập trức để tránh những đòn tấn công của cô ta.

Đòn tấn công thứ hai.

Sợi tơi gây xước một chút trên da tôi rồi bay đi.

Nhưng, hiệu quả là như nhau.

Fiss di chuyển cơ thể như thể cô ấy biết điều gì đang đến và tránh cú phản đòn của tôi.

Cô ta nhảy lùi lại, tạo thêm khoảng cách.

“Tốc độc phản xạ của cô – Không giống con người lắm nhỉ. Cứ như thể cô dự đoán được tương lai vậy.”

“Hohoh, giờ thì cậu thật thô lỗ đấy. Dự đoán tương lai.... Bộ cậu nghĩ tôi giống như một vị thần hay gì vậy?”

“Không, cô chỉ là một con người. Nếu chỉ là người bình thường thì sẽ không thể nhìn ra nó. Không, thực ra, chẳng có gì cả.”

“Oh, cậu nhận ra sao? Không mong đợi gì hơn từ kẻ đã hạ được cả Azuma và Folt.”

Fiss bật ra một tràng cười.

Đôi mắt của Fiss luôn nhắm, không phải là vì cô ta nheo mắt hay gì.

Không phải cô ta không nhìn, mà là không có gì để nhìn- Fiss bị mù.

“Thông thường, cậu sẽ cần đôi mắt để dự đoán được những gì đang xảy ra.

Như ở đẳng cấp của cậu, cậu biết mà.

Ta cần cảm nhận được đòn đánh của kẻ địch.

Và tôi đã vượt xa mọi người về mặt đó.”

[Giác quan thứ 6] – Đó là cái mà tôi đã dạy cho Iris.

Hoàn toàn có thể thấy Fiss đã thành thạo khả năng này hơn bất kì ai khác.

“Miễn là còn có âm thanh và xúc giác tôi không cần tới đôi mắt. Thêm nữa, tôi không cần phải thấy những thứ khó coi như thế này.”

“....Cô tự làm điều này với chính mình?”

”Không, không đến mức đó đâu. Trước đây... Từ cái thời bọn chúng gọi tôi là [Thánh Nữ]. Tôi phải chịu sự tra tấn một chút thời đó. Và kết quả là, tôi đã mất đi thị lực.”

Cô ta nói ra như thể nó chẳng là gì.

Fiss Meidien – Tuần này có một vài thông tin về cô ta được lộ ra.

Cô ta đến từ một ngôi làng nhỏ, và rồi được phong danh hiệu [Thánh].

Danh hiệu được trao với trọng trách làm giảm số lượng quái vật.

Nhưng với Fiss trong vai trò đó, chúng dường như chỉ tăng lên.

Đúng vậy –

Cô ấy chưa bao giờ có tài năng để trở thành một vị thánh.

Dân làng cần một người để thế chỗ trống và họ đã chọn một cô thôn nữ bình thường để làm vậy.

“Cái danh Kiếm Công Chúa cũng chỉ là cái danh mà người dân tạo ra. Cô ấy hẳn khó khăn lắm khi mang một gánh nặng như vậy. Tôi ở đây tất cả là vì muốn giải thoát cô ấy

khỏi nó.”

“Giải thoát bằng cái chết ?”

“Con người, bất kể là ai, đều tìm kiếm một trận chiến. Và tôi ở đây để đáp ứng điều đó. Những người mong muốn chiến đấu sẽ đi tới chiến trường, Và sau đó tôi chỉ cần dọn dẹp họ một thể – Haha, đến một ngày đó sẽ là cách để con người ngừng chiến đấu với nhau.”

“Các người là một lũ điên.”

Đây chính xác là loại người mà Hội kiếm khách tập hợp.

Đúng như Iris nói, nếu để mặc chúng thì tác hại chỉ có tăng lên.

“Tôi chỉ là một người bình thường thôi. Đơn giản và thẳng thắn. Phán xét và hành quyết. Đó là tất cả.”

Fiss một lần nữa tấn công.

Những sợi tơ di chuyển theo ý muốn của cô ấy, giăng lấy bên dưới tôi.

Tấn công từ xa có vẻ không làm được gì nhiều.

Xem ra tơ không hẳn là di chuyển tách biệt khỏi người cô ấy.

Fiss không chỉ là một kiếm sĩ – Mà là một người sử dụng phép thuật để điều khiển lưỡi kiếm của mình.

Quả thích hợp với một người thuộc Hội sách thủ- Tôi quá hiểu điều đó.

Một lần nữa, tôi lại phải kéo giãn khoảng cách của mình, và ngừng di chuyển.

“Cậu nghĩ có thể đánh bại tôi từ khoảng cách đó sao?”

Fiss cư xử như thể cô ta nhận ra điều gì đó.

Sợi tơ hành động như thể đang cố gắng quấn lấy tôi, nhưng rồi lại mất dấu.

Bằng cách đứng ở khoảng cách này Fiss đã mất dấu tôi.

“Thú vị đấy, có thể che dấu sự hiện diện tới mức này.”

Tôi không trả lời Fiss.

Cũng không hề thở.

Không hề có một ý định chiến đấu nào.

Điều quan trọng bây giờ là tôi có thể rút ngắn khoảng cách giữa mình và Fiss.

Để né tránh các sợ tơ tấng công đến gần, tôi di chuyển xuyên giữa các đòn đánh.

Chẳng dễ giàng gì, nhưng không phải là không thế.

Thu gọn bản thân hết mức có thể.

Chỉ cần chạm nhẹ vào sợi tơ cũng làm lộ vị trí của tôi.

“….”

Fiss không có vẻ gì là kích động.

Cô ta cũng không hề điều khiển tơ của mình một cách ngẫu nhiên.

Cô ta đang cố bẫy tôi.

Tất cả những gì Fiss có thể nghe thấy là từ Alia vs Iris, và cuộc chiến của hộ với Adyl.

Tuy nhiên, Fiss đã chặn cả âm thanh của triện chiến ở bên kia rào chắn.

Bằng tất cả các giác quan ngoại trừ thị giác, cô ấy cố gắng nắm được vị trí của tôi.

Và chỉ một chút thời gian thôi – Tới khi điều đó xảy ra.

“Thật kinh ngạc. Cô gái trước đó đã rất xuất sắc trong việc che giấu sự hiện diện của mình. Nhưng cậu – Cậu ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Cậu là cái quái gì vậy?”

“Tôi chỉ là một hiệp sĩ. Không hơn gì một hiệp sĩ.” – Tôi trả lời câu hỏi của Fiss.

Chỉ còn vài mét nữa giữa chúng tôi, tôi đã vào đến khoảng cách ra đòn lý tưởng.

“Haha. Nếu cậu định tấn công từ vị trí đó, cậu muốn nói là kiếm của cậu nhanh hơn tơ của tôi sao?”

“Phải đó. So về tốc độ, tôi rất tự tin đấy.”

“Thật? Tôi cũng khá tự tin vào tơ của mình. Muốn thử xem ai đúng không?”

“Được thôi.”

Chúng tôi ra đòn gần như cùng lúc.

Tôi tung ra Vô hình bằng tay phải.

Đòn đầu tiên của tôi chỉ là một đòn nhử – Cô ấy có thừa khẳ năng để là chệch đòn tấn công từ khoảng cách này.

Nhát chém thực sự là đòn thứ hai.

Trong lúc tung cú đầu tiên, tôi đã tung Vô hình lần thứ hai, lưỡi kiếm vô hình của tôi.

Bởi vì Fiss sẽ né cú đầu tiên đang nhắm vào bên trái, cô ấy sẽ di chuyển sang phải.

Đó là vị trí tôi nhắm đến.

“Wa-“

“!”

Nhưng cô ấy không né đòn đầu tiên.

Là có chủ đích.

Tôi mong là cô ấy sẽ phản đòn, như vây sẽ dễ né hơn cho tôi.

Nhưng để không cho tôi cơ hội, Fiss cố tình nhận đòn và quyết định tung ra chiêu thức của mình.

Mặc dù bị thương, cô ấy lại bật cười và vẫy tay.

Những sợ tơ đã bao quanh chúng tôi và bao phủ toàn bộ khu vực.

“[Stell Thread] của tôi không để cậu né đòn nữa đâu!”

“Không, tôi cũng không cần phải né.”

Tôi hạ tay trái xuống và rút ra [Blue shell sword]

Một tia chớp – Những sợi tơ đang vây quanh va vào lưỡi kiếm của tôi.

Tiếng kim loại va chạm vang vọng khắp không gian kèm theo nhưng tia lửa bay tứ tung.

Tôi tiến lên một bước.

Tôi không sợ những sợi tơ đang vây quanh mình.

Bashin – Một âm thanh lớn vang lên.

Các sợ chỉ đang bung lên thành những gợn sóng xung quanh chúng tôi.

Tất cả diễn ra trong nháy mắt.

Toàn bộ rơi xuống cùng một lúc.

Nó từng đủ mạnh để khiến bạn chảy máu dù chỉ sượt nhẹ qua má.

Cùng với đó, máu cùa Fiss bay lên.

“Cậu đã nói vậy ngay từ đầu. Rằng cậu có thể dễ dàng cắt đứt tơ của tôi.”

“Không dễ vậy đâu. Đó là vì chúng đã được truyền ma thuật.”

[Blue Shell Blade] của tôi dù là được làm bằng vật liệu cứng, nhưng không phải là nó có thể làm bất cứ điều gì.

Mà là bởi dòng ma thuật trong lưỡi kiếm của cô ấy là thứ mà tôi đã cắt.

“Trước khi cậu nói tôi điên, thì.... Cậu cũng vậy thôi. Cơ thể thì là một đứa trẻ, nhưng câu đã đi trước một bước trong toàn bị cuộc chiến. Điều đó thật không tưởng.”

Fiss ngã xuống sau những lời đó.

Nếu là cận chiến, thì chắc chắn cô ấy đã chiếm thể thượng phong.

Iris cũng nhận thức được điều này, đó là lý do tại sao cô ấy để tôi xử lý Fiss.

“Phù, kết thúc một sinh mạng là điều mình đã quá quen từ trước đến giờ.

Còn một nữa.”

Chỉ một thành viên của Hội còn sót lại, Adyl Grash – Tôi để mặc Fiss ở đó và rời đi.