Họ đi đến bên ngoài quận Feenkool, đúng nơi mà Lam Kiếm ngã xuống trước lưỡi kiếm của Hội.
Cùng với nhà thờ cổ, quanh đây còn có nhiều tòa nhà cổ, một địa điểm thích hợp để làm tour du lịch.
Vì nơi này đã được chọn làm chiến trường, các hiệp sĩ đã dọn dẹp sạch sẽ, tôi tự hỏi sẽ diễn ra như thế nào đây.
Sau khi dùng bữa sáng chúng tôi đến đây.
Khi đến nơi, chỉ có tôi, Iris và Alia.
Tôi đang đứng trên đồi để có thể nhìn bao quát xung quanh.
Alia ở hơi xa một chút để ẩn mình và chờ đợi.
Iris có điều gì đó muốn nói với tôi, đây là cơ hội cho cô ấy vì giờ chúng tôi đang ở một mình.
“Em chưa thực sự đến đây lần nào. Còn thầy thì sao, thầy Schweiss?”
“Thỉnh thoảng thôi. Chắc vì là một phần của công việc.”
“Mỗi lần thầy nhắc đến công việc, cảm giác khá là kỳ đó, thầy biết không?”
“Vì tôi trong giống một đứa trẻ?”
“Hah, về cơ bản thì, phải đó.”
Câu trả lời của tôi làm Iris cười.
Nhanh chóng, biểu cảm của Iris trở nên u ám.
“Em xin lỗi. Mặc dù em đã nói là có vài điều cần bàn.”
“Không sao đâu. Cũng tốt khi bớt căng thẳng đi một chút.”
Tôi nên cố gắng đề phù hợp với tâm trạng của Iris – Ngay khi tôi nghĩ điều này, cô ấy bắt đầu nói.
“Thầy có thầy em đang căng thẳng không?”
“Nếu phải nói thì, có”
Tôi có thể cảm thấy rằng hành vi của cô ấy khác với mọi khi.
Tôi rất muốn nói rằng đó là do tôi đang diện bộ quần áo mới cô ấy mua, nhưng đáng buồn thay sự thật không phải vậy.
Cô ấy đã như vậy ngay từ lúc chúng tôi gặp nhau sáng nay.
“... Mặc dù chính em là người để xuất, nhưng em vẫn cảm thấy mình là người lo lắng nhất về những gì sắp xảy ra. Ý em là, có thể em sẽ chết ở đây.”
Trước đó, khi chúng tôi nói về việc trở thành mồi nhử, cô ấy nói rằng cuộc sống của cô ấy không phải là thứ để vứt bỏ một cách dễ dàng như vậy.
Tất nhiên, Iris không muốn chết.
Có mấy ai sướng khi sắp chết đâu.
Iris tiếp tục nói, tay nắm chặt nắm đấm.
“Kể từ lúc chúng ta kéo Alia vào chuyện này em cảm thấy mình phải cố gắng hết sức hôm nay, và điều đó cảm giác thật khó khăn. Em là Kiếm công chúa, ngạc nhiên thay. Vậy mà em vẫn thấy lo lắng như thế này!”
Kể từ sáng nay - Không, đây là điều mà Iris lo nghĩ đến từ nãy giờ.
Bạn không thể có một cuộc sống bình thường khi mà có kẻ nào đó luôn săn lùng bạn.
Trừ khi là mgười mà không hề ngạc nhiên khi có thể gặp kẻ thù trên mỗi bước chân.
Và Iris không phải là ngoại lệ.
“Em nghi ngờ bản thân. Liệu em có thực sự đã trở nên mạnh mẽ?
Những gì em muốn nói là Hội không phải là kẻ thù thực sự của em…! Thêm nữa, tại em không thể mạnh mẽ được như thầy, thầy Schweiss.........”
“em nói, giống tôi?”
“Phải. Em thực sự muốn hỏi thầy....”
Iris muốn vượt qua cho cô với tư cách là một hiệp sĩ.
Nhưng đó có thể không thực sự là mục tiêu của cô ấy.
Nhưng nếu Iris không thể diễn đạt thành lời những gì cô ấy cảm thấy, thì không thể nào hiểu được.
Tự nhiên, tôi cảm thấy cô ấy cũng có thật nhiều thiếu sót như bao người.
Giá mà cô ấy có thể nói ra thành lời.
“Em không cần phải trở nên mạnh mẽ như tôi.”
“...hm?”
“Điều em đang theo đuổi là thứ sức mạnh để cứu người. Nói cho đơn giản, thì em không cần thứ sức mạnh đơn thuần để cứu người.”
“Nhưng, em phải mạnh mẽ hơn...”
“Điều tôi sắp nó có lẽ nghe không hay. Để bảo vệ người khác, em cần có một thứ sức mạnh đặc biệt – Như em bây giờ, tôi sẽ không nói là em không có nó.”
Tôi tiếp tục trước khi Iris kịp nói.
“Tôi hiểu nếu em cảm thấy lo lắng về bản thân. Em đã rất dũng cảm khi đi đến đây. Mặc dù hiện giờ chúng ta chỉ đang chờ đợi, lúc này thôi, em vẫn đến để chiến đấu. Đó cũng là một thứ sức mạnh đáng nể. Liều mạng hay mạnh mẽ là hai việc hoàn toàn khác nhau, em đã có lựa chọn của mình khi đến đây rồi. Đó là ý kiến của tôi.”
“Thầy Schweiss...”
Iris trông vui hơn một chút rồi.
Có vẻ cô ấy thấy nhẹ nhõm hơn qua những lời tôi nói.
Lúc này, đây là điều chỉ duy nhất mình tôi làm được.
Trước tất cả mọi chuyện, tôi chỉ nhìn nhận Iris với cái danh Kiếm công chúa.
Giờ thì, với tư cách là một giáo viên, thầy luyện kiếm, và đồng thời là vệ sĩ.
Có vẻ như mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên sâu sắc hơn theo thời gian.
“Hãy dựa vào tôi lúc cần thiết. Đó cũng là lý do tôi ở đây mà.”
“...Cảm ơn thầy! Nhưng.... không cần nữa đâu. Em xin lỗi vì những lời yếu ớt như vậy.”
Vậy là cô ấy một lần nữa chọn cách không dựa dẫm vào tôi.
Dẫu vậy, cô ấy nói nhiều về lo lắng của mình.
“Giờ thì, Alia có có thể ở đâu đư—“
Chúng tôi ngừng nói sau khi nhận ra mình đã mất dấu Alia.
Cô ấy định đặt mình cách xa chúng tôi một chút, nhưng năng lực ngụy trang của Alia thực sự vượt qua cả tôi.
“Alia…? Bọn thầy nói chuyện xong rồi!”
“Thiệt tình, chơi trốn tìm vào lúc này. Cậu ấy đang nghĩ gì vậy....”
Tôi nghĩ ngay đến việc kỹ năng tìm kiếm kẻ thù của Alia rất cao.
“Không lẽ...!”
Xem ra Iris cũng nhận ra rồi, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Thay vì chờ đợi, chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô ấy quyết định đi tìm kẻ thù trước.
Cùng với Iris, tôi bắt đầu tìm kiếm Alia.
***
Một nam một nữ đang ẩn mình trong bóng đen của những tòa nhà.
Không ai khác ngoài Adyl Grash và Fiss Medien – Hai thành viên còn lại của hội sát thủ.
“Bọn chúng thực sự chỉ đang đi chơi thôi sao, huh”
“Phải, không nghi ngờ gì, chúng đang đợi ta.”
Cả hai giữ khoảng cách quan sát Iris và Alta.
Biết rằng bọn chúng đang chờ mình ở ngay đó.
“Nếu mục đích của chúng là vậy, ta cũng nên tới nhận lời chứ nhỉ? Chỉ đứng nhìn thật khó chịu mà”
“Thì cũng đành phải vậy thôi. Xem ra chúng ta không cần kế sách gì nhỉ”
“Bắt lấy Kiếm công chúa. Đó là kế hoạch.”
“Hihi, chỉ đơn giản vậy thôi” – Fiss bật cười trước chiến lược của Adyl.
Đến giờ hành động rồi.
“Khoan đã, đứa thứ 3 đi đâu rồi.”
Adly dừng di chuyển.
Có một đứa con gái nhỏ đi cùng Alta và Iris lúc trước.
Nhưng cô ta đã biến mất không dấu vết.
Adyl không hề lơ là để mà mất dấu kẻ địch, nhưng đó chính xác là những gì đã xảy ra.
“—“
Fiss di chuyển.
Cô ta rút ra thanh kiếm “không có lưỡi”. Và đánh văng hai con dao đang bay về phía mình và Adyl.
Adyl nhìn liên tòa nhà phía trên họ.
“Xem ra các người đã hợp tác với khá nhiều người – Kiếm công chúa và Hiệp sĩ trẻ nhất nhỉ. Mà, ngươi thực sự nghĩ có thể đánh bại bọn ta à? Tính làm gì ở đó vậy hả.”
“Hai người là những “kẻ săn tiền thưởng” đang săn đuổi Iris?”
Dưới ánh nắng vàng, mái tóc và làn da của cô ấy dường như bừng sáng.
Alia hoàn toàn không bị dao động khi tìm ra kẻ địch.
Tuy nhiên, việc một cô gái có khuôn mặt trẻ con như vậy đã tìm thấy mình khiến Fiss và Adyl ngạc nhiên.
Học khi chỉ chiến đấu với Iris và Alta – Mà còn một người nữa đang ở đây.
“’Ngươi là ai?”
– Fiss tra hỏi.
Khi đang nhìn xuống hai kẻ kia, cô ấy lấy ra hai lưỡi dao ngắn màu đen và nói –
“Sát thủ.”