Sau ngày tận thế, con người cuối cùng trên Trái đất ngồi yên trong nhà. Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng chuông cửa.

Trước ngày tận thế, khi thế giới vẫn bình thường, anh đã nghe về một vài câu chuyện như vậy nhưng lại không bao giờ tưởng tượng rằng nó sẽ xảy ra với chính mình. Kìm nén nỗi sợ hãi của mình, anh run rẩy đứng dậy và bước về phía cánh cửa. Tuy nhiên, anh không dám mở cửa, chỉ dán tai vào cánh cửa gỗ.

“Nguyền rủa ngươi sẽ không bao giờ chết.”

Một giọng nói thì thầm từ bên ngoài.

Đó rõ ràng là một giọng nói của con người, nhận thấy điều đó khiến anh mừng rỡ mở cửa. Nhưng, không có bất cứ ai đứng ở bên kia cánh cửa.

Tìm thấy một niềm hi vọng nhỏ nhoi để rồi nó lại tan biến, điều đó đau đớn hơn rất nhiều so với việc không có hi vọng ngay từ đầu.

Anh đứng sững lại một lúc trước khi rời khỏi nhà. Anh quyết định tự sát.

Anh ta tìm thấy tàn tích của một tòa nhà cao tầng và vắt cạn từng chút sức lực leo lên cái cầu thang bị hỏng để lên tới sân thượng. Rồi, nhắm mắt lại, anh ném mình xuống.

Anh ta đập xuống đất một cách nặng nề, nhưng không cảm thấy một chút đau đớn hay kích thích nào. Lúc đầu, anh nghĩ mình có lẽ đã chết nhanh chóng. Tuy nhiên, anh sớm nhận ra rằng, thực tế, anh vẫn còn sống và không hề hấn gì.

Giọng nói đó không phải là ảo ảnh.

Người đàn ông cuối cùng trên trái đất có được sự bất tử; nhưng nó chẳng hơn gì một lời nguyền.

Anh ta phát điên và sử dụng đủ mọi cách để tự sát. Sau đó, anh từ từ băng qua thế giới đổ nát, nhặt bất kỳ vật dụng nào có thể dùng để vơi bớt nỗi cô đơn của mình: Một mảnh giấy với một số từ được viết nguệch ngoạc trên đó, một chiếc gương nhỏ gọn được sử dụng bởi các nữ nhân viên văn phòng, một số phụ tùng bị hỏng của một chiếc máy bị bỏ hỏng. Nếu may mắn, anh còn tìm thấy một số trang rách từ một cuốn sách nào đó.

Khi thời gian trôi qua, anh hoàn toàn dừng hẳn mọi hành động của mình. Mỗi ngày, anh chỉ nhìn lên bầu trời và chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, cho đến khi anh quên mất rằng mình đang sống.

Dần dần, biển xanh trở thành những cánh đồng dâu (Một câu thành ngữ của TQ. Thành ngữ này cũng có thể được hiểu là "thời gian sẽ mang lại sự thay đổi lớn cho thế giới" hoặc "mọi thứ sẽ thay đổi theo thời gian") và tàn tích không còn gì ngoài tro tàn.

Thời gian tiếp tục trôi, những sinh vật mới xuất hiện trên Trái đất. Những sinh vật này khác với anh, chúng sinh sản và dần dần phát triển.

Từ đó một dạng sinh vật mới có trí thông minh xuất hiện trên Trái đất. Chúng không hề giống với khỉ hay người.

Cứ như thế, vài trăm triệu năm trôi qua.

Anh theo dõi những sinh vật đó dần trở nên thông minh hơn và cuối cùng thống trị thế giới.

Anh theo dõi những sinh vật đó phát triển văn hóa và công nghệ, tận dụng kiến thức của họ để định hình thế giới.

Anh quan sát những sinh vật đó chậm rãi bước đi lối mòn của loài người. Môi trường bị hủy hoại khi vũ khí có khả năng hủy diệt hàng loạt được tạo ra.

Môi trường trở nên khắc nghiệt hơn và tài nguyên nhanh chóng cạn kiệt, rồi những sinh vật này dần hé lộ bản chất thực sự của chúng. Giống như nhũng con bọ, chúng bắt đầu chiến đấu với nhau.

Chúng

sử dụng những công nghệ tiên tiến của chúng để tiêu diệt lẫn nhau và cuối cùng là Trái đất, hành tinh một lần nữa bị tàn phá trong biển lửa, biến thành địa ngục như hàng trăm triệu năm trước.

Cứ như thế, vài ngàn năm trôi qua.

Sự kết thúc của thế giới lại xảy ra một lần nữa.

Điều này có nghĩa là anh ta sẽ phải chịu đựng sự cô độc của mình thêm hàng trăm triệu năm một lần nữa.

Anh bắt đầu tìm kiếm những sinh vật sống sót trong đống đổ nát, quyết định liên lạc với họ và chia sẻ mọi thứ anh đã thấy, nghe và trải nghiệm trong vài trăm triệu năm anh sống trên thế giới này. Anh muốn tìm những người bạn sẽ hỗ trợ và nương tựa lẫn nhau trong cái thế giới đổ nát này.

Cuối cùng, anh tìm thấy sinh vật có trí tuệ cuối cùng trên Trái đất và gõ cửa.

Anh có thể cảm thấy nó sợ hãi và lo lắng khi đứng ở bên kia cánh cửa, cố gắng lắng nghe những âm thanh bên kia cánh cửa.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi; một cảm giác mệt mỏi sâu trong tận xương tủy. Dòng chảy mạnh mẽ và dữ dội của thời gian, hàng trăm triệu năm anh từng trải qua khiến anh hoàn toàn đánh mất chính mình.

“Nguyền rủa ngươi sẽ không bao giờ chết.” Không hiểu vì sao, anh nghe chính mình nói những lời này.

Sau khi nói những lời đó, tất cả những gì anh cảm thấy là cảm giác yên bình.

Tan thành cát bụi, anh để mình cuốn đi theo làn gió.

End.