Tập luyện với Vorscha thú vị hơn nhiều so với Saeter. Đó thực sự khá là vui. Là vì, cô đánh Blacknail ít hơn rất nhiều. Mặt khác, nó học được nhanh hơn từ cô. Điều này rất có thể là do nó nhận ít đòn vào đầu hơn.
“ Tốt, giữ trọng lượng của ngươi chủ yếu lên bàn chân,” Vorscha nói với nó khi nó chặn được một trong những phát đâm của cô. Cô nàng tóc nâu cao lớn rõ ràng không dùng hết sức mạnh của mình trong những cú đánh.
“ Giờ tấn công đi,” cô nói với nó.
Con hobgoblin háo hức làm theo lời cô. Nó bước về phía trước và tung ra một nhát chém ngang, thứ mà Vorscha dễ dàng chặn lại. Không hẳn là nó đã mong đợi đánh trúng.
“ Không, sai hết rồi. Ngươi đã mất thăng bằng. Dừng lại,” Vorscha nói, nhíu mày một cái.
“ Tôi xin lỗi,” Blacknail trả lời một cách phục tùng trong khi hạ thanh kiếm xuống.
Người phụ nữ to lớn rõ ràng không chỉ có kĩ năng lão luyện hơn nó, mà khi họ luyện tập cơ bắp ấn tượng của cô cũng lộ ra rất rõ ràng. Blacknail đã thầm thêm cô vào danh sách những người mà nó không muốn thách đấu trong một trận đấu thực sự.
“ Xem này, hãy làm như thế này,” Vorscha giải thích.
Lưỡi kiếm của cô gái tóc đen lực lưỡng cắt xuyên không khí khi cô thi triển chiêu thức. Blacknail theo dõi cô cẩn thận. Cô trông có vẻ duyên dáng đến đáng ngạc nhiên khi có một thanh kiếm trong tay. Khi cô chuyển giữa những tư thế khác nhau và tấn công, những lọn tóc nâu của cô hầu như không di chuyển.
Blacknail cố gắng sao chép động tác của cô nhưng trông không được mượt mà lắm. Nó chắc chắn sẽ cần rất nhiều thời gian để trở thành một kiếm sĩ tốt hơn. Nó sẽ phải chơi bẩn trong khi đó thôi.
“ Tốt, giờ hãy tự mình tập luyện cái đó một lúc, trong khi tôi đi kiểm tra Khita,” Vorscha nói với nó trong khi cô đang xem nó luyện tập.
Blacknail tiếp tục chém gió khi nó thực hiện chiêu thức đó vài lần nữa. Vorscha gật đầu tán thành và rồi đi về phía Khita.
Sau đó, cô đi bộ đến nơi cô gái trẻ đang tập luyện, hoặc nơi mà cô được cho là đang tập luyện. Khita đã ngừng tập cách đây khá lâu, và bây giờ chỉ đứng quanh quẩn đó.
Cô gái trẻ đỏ mặt vì kiệt sức, và thanh kiếm mà cô đáng nhẽ phải đang vung lên thì lại nằm một cách lỏng lẻo trong tay cô, với đầu của nó nằm trên mặt đất. Cô quắc mắt nhìn Vorscha khi người phụ nữ lớn tuổi đến gần.
“ Tại sao em dừng lại?” Vorscha hỏi cô một cách không tán thành.
“ Ugh, tôi hầu như không thể cử động cánh tay nữa. Tôi không thể nghỉ ngơi à,” Khita rên rỉ đáp lại.
“ Ha, và tôi đã nghĩ rằng em không cần ai giúp đỡ. Vẫn còn chưa được nửa giờ. Chiến đấu thực sự cần nhiều cơ bắp hơn một chút so với những pha đâm chém trong hẻm mà em hay làm, phải không?” Vorscha hỏi cô.
“ Có lẽ…,” Khita lẩm bẩm đáp lại.
“ Đừng lo lắng về điều đó quá. Tôi sẽ đưa em vào thế sẵn sàng chiến đấu sớm thôi. Điều đó cũng sẽ chỉ mất vài giờ luyện tập mỗi ngày,” cô giải thích với một nụ cười vui vẻ.
Khita nhăn mặt như thể vừa bị ai đó tát vào mặt. Cô có vẻ không thích kế hoạch của Vorscha.
“ Tôi có thể chọn một thứ khác được không?” Cô hỏi người phụ nữ kia.
“ Không, tôi đã nhận được sự cho phép của Herad để em thành cấp dưới của tôi. Em sẽ phải làm những gì tôi nói, hoặc sẽ là quay trở lại thành phố,” Vorscha trả lời với một nụ cười. Khita rên rỉ.
Trong khi họ đang nói, Blacknail đã phát chán vì phải lặp lại một kỹ thuật nên nó bắt đầu thêm thắt vào một vài cái khác. Nó đang mải mê với cảm giác và âm thanh của đường kiếm khi nó chém vào không trung, đến nỗi nó không chú ý đến việc Saeter và Red Dog đến, cho đến khi một trong số họ thực sự lên tiếng.
“ Blacknail, lại đây,” Saeter gọi nó.
Con hobgoblin nao núng vì ngạc nhiên trước giọng nói bất ngờ. Nó định thần lại nhanh chóng, và sau đó đi đến chỗ chủ của mình. Nó bỏ lưỡi kiếm cùn của mình trên đường đi đến.
“Chào, chủ nhân và Red Dog,” Blacknail nói khi đang bước tới chỗ họ.
Thái độ của Red Dog lãnh đạm đến khác thường. Anh ta không cau có với con hobgoblin. Thay vào đó anh ta chỉ quan sát mà không phán xét.
“ Chúng tao có việc cho mày đây, hobgoblin,” Red Dog nói với nó.
“ Oh, việc
gì vậy?” Blacknail hỏi với sự thích thú lộ rõ. Red Dog sẽ không ở đây nói chuyện với nó trừ khi có một điều gì đó không bình thường.
“ Có một nhóm nhỏ những kẻ đào ngũ đang dựng trại ở phía nam.
“Chúng cướp bóc, và thường giết, những lữ khách. Herad muốn giải quyết họ và lấy đó làm gương,” Red Dog giải thích.
“ Kẻ khác kiếm ăn trong lãnh thổ của chúng ta, vì vậy chúng ta giết chúng,” Blacknail tóm lược lại.
“ Cơ bản là vậy. Tuy nhiên, Herad thực sự muốn một số người còn sống, chúng sẽ là những tân binh tốt hơn nhiều những kẻ chúng ta nhận từ Riverbend,” tên cướp trả lời trong khi nhìn khinh bỉ Khita.
Blacknail đồng ý với Red Dog về sự vô dụng của người tên Khita, nhưng phải kìm nén sự thôi thúc nhắc nhở Red Dog rằng anh ta là kẻ ngu ngốc đã tuyển mộ cô.
“ Họ đang trốn đâu đó trong rừng nên ngươi có thể giúp ta lần theo họ,” Seater nói thêm.
"Tôi hiểu, thưa chủ nhân,” Blackail trả lời và gật đầu.
“ Có bao nhiêu tên vậy?” Vorscha hỏi. Cô đã bỏ Khita và tham gia cùng họ.
“ Chỉ có hơn một tá, và tôi thấy bà đã tham gia việc điên rồ này cùng Saeter,” Red Dog trả lời với một cái gật đầu về hướng Blacknail. “ Ý tôi là, có nó ở quanh cũng hữu ích thôi. Điều đó không có nghĩa là ta nên huấn luyện hobgoblin giết người tốt hơn. Không ai có thể nghiêm túc nhìn thấy tại sao đó là một ý tưởng tồi hay sao?
“ Thực ra, nó là một học sinh rất ngoan ngoãn và học hỏi khá nhanh,” Vorscha trả lời với một cái nhún vai.
“ Điều đó không thực sự làm tôi cảm thấy tốt hơn đâu,” Red Dog nói với cô một cách khô khan.
“ Anh có thể rền rĩ bất kì điều gì anh muốn trên đường tới đó. Hãy đi thôi,” Saeter mất kiên nhẫn chen vào.
Đôi môi Red Dog cong lên vì khó chịu khi anh ta trả lời.
' Cũng tốt thôi. Chúng ta đã có con goblin, nên xuất phát nào,” Red Dog trả lời trong bực tức. Anh ta cũng có vẻ mong nhanh chóng hoàn thành công việc.
Sau một khoảng dừng ngắn để lấy vài dụng cụ từ nơi trú ẩn, Blacknail và bọn cướp đã đang đi xuống con đường. Giống như Red Dog đã nói với Vorscha trước đó, nhóm của họ gồm khoảng hai chục người, pha trộn giữa những tên cướp mới và lẫn có kinh nghiệm.
“ Chúng ta không thể dùng vài con ngựa sao?” Một trong những tân binh phàn nàn khi cô đi bên cạnh Red Dog.
Họ đã đi trên con đường đất cũ cắt xuyên rừng trong nhiều giờ.
“ Chúng ta có quá nhiều người để làm điều đó. Ngoài ra, chúng tôi sẽ không đi xa đến thế, và chúng tôi sẽ di chuyển qua rất nhiều bụi rậm. Cô chỉ cần làm quen với việc đi bộ xa hơn là chỉ đi xuống phố,”Red Dog nói với cô ta một cách khinh bỉ.
“ … và cưỡi ngựa có thể còn đau đớn và mệt mỏi hơn cả đi bộ nếu cô không quen với điều đó,” Saeter nói thêm.
Đột nhiên Blacknail nghe thấy một tiếng gì đó ở phía trước. Nó sững lại, kéo mũ trùm đầu xuống và lắng nghe. Những người khác nhận thấy hành động của nó và cũng dừng lại. Hầu hết bọn họ đều có vẻ tò mò hiện rõ trên khuôn mặt. Một số ít dường như đã quên nó là một hobgoblin, và trông khá bất ngờ bởi bộ dạng của nó.
“ Ngựa, rất nhiều. Ở phía trước.” Blackail thông báo trong khi nhìn chằm chằm vào những cái cây đang che giấu khúc quanh phía trước.
“ Chết tiệt, có thể là một đội tuần tra hay gì đó. Mọi người, ra khỏi đường và đi khuất tầm mắt, ngay bây giờ,” Red Dog ra lệnh trong khi anh ta tiến về phía khu rừng ven đường.
Những tên cướp còn lại chạy theo anh ta, và họ sẩn sau những hàng cây.
“ Tôi không nghe thấy gì cả. Làm sao để chúng ta biết con hobgoblin đang bịa ra chuyện này?” Một ai đó hỏi từ sau một bụi cây.
Blacknail ngạc nhiên là Red Dog đã trả lời:
“ Vì tao thông minh hơn mày. Bây giờ thì im lặng,” Red Dog rít lên với người kia.
Gần như ngay sau đó, âm thanh của móng guốc bắt đầu truyền đến tai bọn chúng. Bọn cướp đều co cụm trong bụi rậm hoặc sau cây, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng động, tất cả đều quay lại nhìn ra đường.
Họ đã không phải chờ đợi lâu để thấy những kỵ sĩ xuất hiện. Họ đang phi nước kiệu. Quân số của họ ít hơn một chút so với những tên cướp, nhưng mỗi người trong số họ đều cưỡi ngựa và được bọc thép.
Những tên lính, hẳn đó phải là những tên lính, thậm chí còn được vũ trang kĩ càng hơn những người lính bảo an của Persus. Ngoài lớp quần áo độn, họ còn mặc những chiếc giáp lưới. Chân của chúng được bảo vệ bởi những ống thép, và cẳng tay dưới của chúng bằng che bằng những chiếc băng đô. Đầu của chúng được bảo vệ bởi những chiếc mũ sắt che đi mọi thứ trừ mắt và miệng,thứ có thể nhìn thấy được qua một cái lỗ lớn hình chữ Y ở phía trước.
Blacknail rất vui vì nó không còn ở ngoài đường nữa. Nó có thể tưởng tượng những kỵ sĩ sẽ chỉ đơn giản là dẫm ngay người nó và những tên cướp khác. Hầu hết trong số họ sẽ bị đạp đến chết mà không cần phải đánh nhau. Đó chỉ là một lý do khác khiến Blacknail ghét ngựa.
Hầu hết các tay cưỡi ngựa không chỉ có kiếm ở eo mà còn cầm theo một cây giáo dài. Một trong những người cưỡi ngựa phía trước có một mảnh vải lớn màu xanh buộc vào mũi giáo. Nó phập phồng trong gió lớn sau lưng anh ta khi anh phi ngựa, cho thấy biểu tượng đầu hươu vàng.
Khi Blacknail nhìn những người lính lướt qua, nó phải thừa nhận rằng họ trông khá nguy hiểm. Những con người trong khu trại của nó chưa bao giờ trông ấn tượng như vậy. Khi những người kia đã khuất tầm mắt, Red Dog lên tiếng.
“ Đó là biểu tượng của Chúa tể Strachan. Những tay kị sĩ của hắn ta đang làm gì ở đây? Lãnh địa của hắn ta nằm xa về phía nam, và hắn ta không có đủ nhiều người để quăng quật lung tung lúc này,” anh trầm ngâm.
" Có thể là bất cứ lý do gì. Tôi không biết về anh, nhưng tôi không màng đến chuyện chính trị dạo gần đây,” Saeter trả lời.
Red Dog lầm bầm đồng ý, trước khi ra lệnh cho mọi người trở lại đường. Sau đó, họ lại khởi hành.
Hàng giờ trôi qua, nhiều tên cướp bắt đầu mệt mỏi, bao gồm cả Blacknail. Con hobgoblin chưa bao giờ đi bộ xa đến thế. Bàn chân nó đau nhức, và đôi giày đang chà xát da nó. Nó đã thử tháo giày ra nhưng Saeter ngăn nó lại, và nói với nó rằng điều đó sẽ chỉ làm cho mọi thứ tệ hơn. Blacknail không chắc nó có tin chủ của mình hay không, nhưng đã làm như anh ta nói.
Cuối cùng, Red Dog dừng nhóm lại với một cử chỉ nâng bàn tay lên. Blacknail nhìn xung quanh và lắng nghe cẩn thận, nhưng nó không phát hiện ra điều gì khác thường. Nó chỉ giống như bất kì chỗ nào khác tong rừng.
“ Chúng ta sẽ dừng ở đây để nghỉ đêm và bắt đầu theo dấu mục tiêu vào buổi sáng. Chúng ta đã quá gần với chúng để còn sử dụng đường. Nếu họ không có giác quan mà thần linh đã ban cho goblin thì họ sẽ cử ai đó để theo dõi con đường,” Red Dog giải thích.
Blacknail nhìn Red Dog khó chịu trước sự xúc phạm rõ ràng cố ý, nhưng hầu hết các thành viên khác trong nhóm dường như rất vui khi cuối cùng cũng có thể dừng đi. Blacknail đồng cảm với họ, nó cũng không thể chờ đợi để nghỉ ngơi.
Bọn cướp tách ra trong vài phút để tìm một nơi tốt để dừng lại qua đêm. Chẳng mấy chốc một địa điểm đã được chọn. Đó là một cụm nhỏ những tảng đá xám đủ lớn để che chắn chúng khỏi tầm nhìn và có thể phòng thủ được.
Có chín tảng đá và mỗi tảng đá đều cao hơn một con người. Chúng cùng nhau tạo thành một vòng tròn lỏng lẻo. Không có cây nào mọc trong vòng vài chục feet từ chỗ đá, và mặt đất xung quanh chúng khá cứng, chỉ có một lớp thực vật thưa thớt. Blacknail nghĩ rằng nó rất đẹp.
Con hobgoblin bước lên và đưa tay dọc theo bề mặt của hòn đá gần nhất. Nó mượt và ấm hơn nó. Mặt trời hẳn đã làm nóng nó.
Từ chỗ Blacknail, gần như có thể nhìn ra các hoa văn mờ dần trên các tảng đá, giống như ai đó đã từng tạc những hình ảnh vào chúng. Tuy nhiên, nếu những viên đá đã từng chứa hình ảnh hoặc câu chữ nào đó thì gió và mưa đã bào mòn chúng đi.
Saeter nhận thấy Blacknail đang xem xét những viên đá, và bước lên phía sau nó.
“ Những viên đá này đã được đặt ở đây. Chúng đã quá già đối với loài người và chúng không phải là phong cách Flore Kurava. Họ không dùng đá. Điều đó có nghĩa là vòng tròn này đã được goblin đặt ở đây. Có lẽ, cả tổ tiên của mày,” Saeter nói với hobgoblin.
Blacknail bỏ tay ra khỏi tảng đá. Ý nghĩ rằng… chỗ đặc biệt này đã được dựng bởi goblin khá hợp lý. Những viên đá, và cách chúng được sắp xếp, đã cho nó biết. Nó có ý nghĩa, ngay cả khi Blacknail không thể hiểu ý nghĩa của nó là gì.
Nó nhìn lên bầu trời trong xanh phía trên mình. Ý nghĩ rằng goblin đã tạo ra thứ gì đó tồn tại rất lâu làm hobgoblin bồi hồi. Ý tưởng tạo ra những thứ như thế này thậm chí chưa bao giờ đến với nó trước kia. Nó quay sang chủ của mình.
“ Cảm ơn, chủ nhân” nó nói với anh ta. Saeter nhìn nó tò mò và khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười.
“ Vì gì vậy?”
“ Tất cả mọi thứ,” Blacknail trả lời. Nó quay lại tảng đá và chạm vào nó lần nữa.
Red Dog bước đến và ngắt lời họ. Trông anh ta đang bực mình và cau có.
“ Thật tuyệt, vậy chúng ta không chỉ phải ngủ bên cạnh một con hobgoblin khát máu; nhưng cũng đang dựng trại trong một loại đền thờ goblin đáng sợ nào đó,” anh nhận xét.
“ Anh là thủ lĩnh mà. Chúng ta có thể tìm một vị trí khác nếu anh muốn, nhưng điểm này có vẻ tốt hơn. Tất nhiên là trừ khi ngoài nỗi sợ của về hobgobins, anh cũng sợ ma?” Seater trêu đùa.
“ Không giống như tôi là thủ lĩnh lắm,”Red Dog cằn nhằn khi đi ngang qua họ và bắt đầu tham gia việc chuẩn bị chỗ nằm.
Không mất nhiều thời gian để chuẩn bị. Họ đã đi với khá ít hành trang. Ngoài các thiết bị và vũ khí cơ bản, tất cả những gì họ mang theo là chăn và một tấm bạt lớn trong trường hợp trời mưa.
Red Dog không cho phép bất cứ ai đốt lửa cho đến khi trời tối. Anh ta không muốn có cơ hội để họ bị phát hiện, và một đám lửa vào ban ngày là quá rủi ro. Khói có thể được thấy từ hàng dặm.
Khi màn đêm buông xuống, Blacknail có thể đánh hơi thấy sự lo lắng của một số tân binh. Đối với nhiều người trong số họ, đây là lần đầu tiên họ ra ngoài rừng vào ban đêm trong một nhóm nhỏ như vậy. Thực tế là họ đã không có lửa, mà tầm nhìn ban đêm của con người rất tệ, còn làm tệ hơn điều đó.
Khi bầu trời đêm đã tối đen đủ để che lấp hoàn toàn bất kỳ làn khói nào, Red Dog cuối cùng đã thắp lên một ngọn lửa ở trung tâm của những tảng đá. Anh ta giữ nó đủ nhỏ để không ai có thể nhìn thấy nó qua những hàng cây.
Ngọn lửa đã giúp một chút nhưng rất nhiều người vẫn có vẻ lo lắng. Blacknail không đổ lỗi cho họ. Nó
cũng không thích cắm trại trong rừng. Khu rừng rợp bóng và những cành cây buông dài có thể che giấu bất kỳ mối đe dọa nào, và không giống như hầu hết những người ở đây, nó biết chính xác những gì đáng sợ ngoài kia.
Là một hobgoblin, nó có thể lớn hơn trước, nhưng hầu hết những con thú đói đang sống trong rừng sẽ không nhận thấy sự khác biệt nào. Nó chỉ đơn giản là một món ăn nhẹ.
Giữa sự sợ hãi và nặng nề, Red Dog đoán rất ít người có thể ngủ ngon vào đêm đó. Nhiều tên cướp đã ngủ chập chờn và thức cả đêm. Bản thân Blacknail đã ngủ nhiều hơn dự định. Nó thấy sự hiện diện của những viên đá cổ bao quanh trại của họ thật dễ chịu vì một lý do nào đó, và vì thế nó ngủ một cách ngon lành.
Cuối cùng, đêm dài đã kết thúc và bình minh đến. Vài người đang ngủ được đánh thức, cả nhóm dọn đồ và đi hoàn thành nhiệm vụ.
Họ đi theo con đường, nhưng ẩn sau các bụi cây để khó có ai có thể nhìn thấy họ. Nhóm được chia làm hai, với mỗi nhóm ở một bên đường, vì thế họ sẽ không bỏ lỡ điều gì. Saeter dẫn đầu một nhóm, và Red Dog dẫn nhóm còn lại.
Di chuyển qua lớp dày của khu rừng làm họ chậm lại một chút, nhưng họ phải di chuyển khoảng cách ít hơn hôm nay. Lúc đầu, không có gì nổi bật trên đường.
“ Cái gì kia?” Một trong những tân binh hỏi, chỉ tay vào một chỗ bên đường. Mọi người lập tức nhìn theo hướng anh ta chỉ, kể cả Blacknail.
“ Có vẻ như một toa xe bỏ không. Thử kiểm tra nó xem,” một tên cướp khác trả lời sau một giây.
"Chờ giây lát. Đầu tiên chúng ta sẽ tìm quanh khu vực này để xem có ai hay không,” Saeter nói với họ.
Theo lệnh Saeter, họ tiếp tục đi qua toa xe. Khi họ không tìm thấy bất cứ ai hay cái gì, Saeter bước ra đường và nhìn xung quanh.
“ Tôi không thấy điểm thuận lợi nào gần đây, vì vậy chúng ta đang không bị quan sát,” anh nói với họ.
Anh ta ra lệnh cho một số người băng qua đường và báo cho Red Dog trong khi anh ta và những người khác quay trở lại để kiểm tra toa xe. Họ đi xuống đường cho đến khi đến được toa xe. Nó được che khỏi con đường bởi một ngọn đồi nhỏ mà họ phải đi vòng qua.
Khi họ đến toa xe, Blacknail ngay lập tức ngửi thấy mùi máu, máu người. Chiếc xe đã bị hư hỏng nặng, và không khác gì một đống gỗ hỏng không ích gì.
Red Dog và nhóm của anh ta đến và chỗ họ, xung quanh toa xe.
“ Haizz, đúng là lãng phí thời gian,” một trong những tên cướp bình luận.
“ Không phải thế. Tôi khá chắc đây là tác phẩm của những tên cướp đường kia. Đây trông giống như toa xe của một nông dân hoặc thương gia. Đó sẽ là mục tiêu mời gọi của chúng.” Saeter trả lời.
“ Vậy có giúp gì cho chúng ta?”
“ Chúng ta biết họ đã ở đây không lâu trước, vì vậy bây giờ chúng tôi chỉ cần theo dấu chúng trở lại hang ổ của chúng,” Saeter giải thích trong khi anh kiểm tra chiếc xe và mặt đất xung quanh nó. Sau một phút, anh ta đứng thẳng dậy và quay sang Blacknail.
“ Mày có thấy mùi nào không?” Anh hỏi hobgoblin.
“ Có, một trong số họ bị chảy máu,” Nó mỉm cười háo hức khi mùi máu và sự chú ý của chủ nhân kích thích nó.
“ Điều này quá dễ dàng,” Saeter vừa nói vừa cười lại.
“ Dị hợm thì có,” một người nào đó lẩm bẩm.
“ Cứ vui mừng là nó về phe chúng ta,” một người khác thì thầm nhẹ nhàng, nhưng nhỏ đến mức Blacknail không thể nghe thấy.
Hobgoblin cười tươi đáp lại. Đó là những gì nó muốn con người nghĩ, rằng họ tốt hơn nên có nó ở bên.
“ Vậy, mày có thể lần dấu chúng?” Red Dog hỏi. Saeter phẫn nộ trước khi trả lời.
“ Tôi có thể theo dấu bất cứ ai hoặc bất cứ thứ gì. Chúng để lại rất nhiều dấu hiệu và với mũi Blacknail, điều này sẽ dễ dàng như ăn kẹo,” anh trả lời.
“Tốt, vậy anh và con thú cưng của anh có thể dẫn đường,” Red Dog nói với anh ta.
Blacknail khẽ rít lên trong sự tức giận vì sự thiếu tôn trọng mà nó thấy trong giọng nói của tên đó, nhưng nó đã kìm nén cơn giận dữ và không làm gì nữa. Điều này không ngăn hai người đàn ông gần nhất với nó lùi lại vài bước.
Red Dog mặc dù quan tâm và lờ con hobgoblin, nhưng Saeter nhìn Blacknail một cách không tán thành.
“ Đi thôi nào,” Red Dog nói với mọi người.
Saeter dẫn họ băng qua đường và vào rừng một lần nữa. Những tên cướp khác đi theo anh ta và Blacknail. Khi họ di chuyển Saeter chỉ ra các dấu hiệu cho hobgoblin, như cành cây gãy và một dấu ủng.
Blacknail thấy thích thú nhưng hầu như không cần thiết vì nó có thể đơn giản đi theo mùi của con mồi. Saeter đã phải dừng lại và tìm kiếm các dấu vết xung quanh mỗi lúc một lần còn Blacknail không bao giờ bị mất dấu. Chủ nhân của nó dường như muốn tự mình theo dấu những kẽ kia, bởi vì anh ta chỉ yêu cầu Blacknail giúp một lần.
Mùi sắt, như mùi máu, bắt đầu mạnh hơn khi họ tiến sâu hơn vào rừng, cho đến khi Blacknail bắt đầu lo lắng.
“ Nhiều máu hơn,” nó thì thầm với Saeter. Chủ nhân của nó cũng cau mày vì lo lắng, nhưng họ vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Họ sớm tìm thấy nguồn gốc của mùi. Phía trước, nằm trên nền rùng là một xác chết của con người, và nó đã bị cắt vụn. Phải mất vài giây để nhận ra nó là thi thể của một người đàn ông. Nó chỉ còn là một đống thịt và xương gãy.
“ Chết tiệt. Điều này đâu phải do người làm,” Một trong những tên cướp nói trong khi anh ta trắng bệch và bắt đầu hoảng loạn.
Đằng sau Blacknail, Red Dog bình tĩnh rút thanh kiếm của mình ra, và chĩa nó vào họng người nói hoảng hốt.
“ Nếu mày không giữ bình tĩnh và giữ im lặng thì mày sẽ hối tiếc đấy,” anh nói với người đàn ông đang hoảng hốt. Rồi anh quay sang Saeter, người đang cúi xuống để kiểm tra cơ thể.
“ Chúng ta đang đối mặt với điều gì?”
“ Hy vọng là không có gì, vì nó chỉ đầy bụng rồi bỏ đi. Mặc dù vậy, mớ hỗn độn này chắc chắn là do một con troll ( quỷ lùn).
“ Chết tiệt,” Red Dog chửi thề. “ Tôi ghét troll. Mỗi khi gặp phải chúng lại có người chết”