Chap 03 Ngày khởi hành
Hôm sau.
[Dậy nhanh đi! Đã đến lúc mày phải rời khỏi đây rồi đấy]
Tôi bị đánh thức bởi giọng nói của cha, ông ta nở nụ cười trông có vẻ rạng rỡ trong lúc thúc giục tôi rời khỏi nhà. Dường như tâm trạng hôm nay của ông ta có vẻ khá là tốt. Đã 3 tháng kể từ lần cuối ông ta nói chuyện với tôi. . . mà tôi cũng chẳng chắc đó có phải “trò chuyện” hay không nữa.
Chúng tôi chưa từng có một cuộc trò chuyện nào cho ra hồn. Thậm chí, đã có một quãng thời gian mà tôi còn chẳng nhớ nổi tên ông là gì cơ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông tên là Gerd nhỉ.
Trong khi đang suy nghĩ vẩn vơ vài thứ, ông ta ném một cái túi vào mặt tôi, và ông ta cũng không hề kiềm lực tí nào, chắc chắn rồi. Nếu tôi không kịp tóm lấy trong gang tất, thì có lẽ tôi đã phải ăn nguyên cái túi vào mồm thay bữa sáng mất.
Tôi mở ra, đập vào mắt tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên là một cây kiếm có chất lượng khá nát đi kèm với 10,000 gils bên trong—Đáng buồn thay, nó chính là khoản tiền tối thiểu mà lệ xưa đã đặt ra trong trường hợp một gia đình quý tộc muốn con của họ rời khỏi nhà và bắt đầu cuộc sống tự lập. Ông ta rõ ràng không hề có ý định chi ra nhiều tiền hơn so với mức quy định chung là bao.
[Nó là của mày,Mày thực sự muốn bỏ qua「Lễ Trưởng Thành」? Quyết định của mày khá đúng đắn đấy. Lần đầu tiên mày thực sự làm được việc gì đó có ích cho gia đình này đấy con trai….Và bây giờ thì, mau cút cho khuất mắt tao]
Mặc dù, tâm trạng của ông ta khá tốt nhưng không có vẻ gì là tôi sẽ được đãi cái thứ xa xỉ mang tên bữa ăn cuối cùng bằng một buổi tiệc chia tay hay bất cứ thứ gì đại loại như thế cả. Bằng trực giác bản thân cùng với những "ký ức" mà tôi có được về người đàn ông này. Thì nếu tôi mà thực hiện "buổi lễ", khả năng cao dù cho không bị bóc lột đến tàn sức thì cũng bị đá ra khỏi nhà. Vì vậy, nếu suy nghĩ theo cách tích cực hơn, việc rời khỏi nhà theo cách này quả là một quyết định sáng suốt
Tôi nên rời khỏi đây trước khi có thứ gì đó cố níu chân tôi lại.Mặc dù, Gerd không có ngụ ý bảo tôi phải rời đi tức khắc. Nhưng tôi cũng không hề có ý định ngồi yên ở căn nhà này lâu hơn nữa và khi mà tôi đã quyết định sẽ rời khỏi đây, thì hẳn là tôi nên khởi hành càng sớm càng tốt.
Nếu thế giới này vận hành giống như BBO mà tôi biết, khả năng cao quái vật mạnh sẽ xuất hiện nhiều vào ban đêm. Mặc dù không cách xa mấy để đến được thị trấn lân cận. Nhưng tốt hơn tôi nên khởi hành sớm vì tôi thật sự e rằng sẽ có những sự cố bất trắc ngoài ý muốn làm trì hoãn thời gian đến nơi.
[Vâng, tạm biệt cha]
[Đi đi và đừng bao giờ trở lại, dù có về thì gia đình này cũng không thể chứa chấp thêm bất kỳ cái "miệng ăn" nào nữa đâu]
Sau những lời từ biệt “thân thương” ấy, tôi rời khỏi nhà với cùng tinh thần vô sản bất diệt, không gì hơn ngoài bộ quần áo trên cơ thể, đi kèm với một thanh kiếm sứt mẻ tồi tàn cùng 10,000 gil đi đường. Có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên, 1 gils có mệnh giá gần bằng 1 yen trên trái đất. (Edit: Đừng thắc mắc tại sao nó là 10k Gil mà mình vẫn để vô sản, quy ra 10k Yên thì thực sự còn chẳng sống được quá 1 tuần nữa)
'Nếu không có kiến thức từ kiếp trước,mình chắc chắn mình sẽ chết xó xỉnh nào đó
trong vòng chưa đầy một tháng' đó là ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí tôi khi tôi đang rảo bước qua cổng làng.
Bỗng nhiên, tôi nghe giọng nói của Light.
[Eld, em định rời đi ngay bây giờ sao?]
[Không có lí do gì để em ở lại đây lâu hơn cả. Bây giờ, em sẽ đi đến thị trấn lân cận và trở thành một mạo hiểm giả]
[Mạo hiểm giả…..với class Novice?]
「Novice」cực kỳ yếu, nói không ngoa khả năng của nó gần với có cũng như không. Vì vậy, nó không phù hợp để giúp người ta trở thành mạo hiểm giả. Thực tế, không 「Novice」nào lại muốn làm điều điên rồ như thế. Nhưng cũng có những trường hợp ngoại lệ, đã từng có một người là Novice tinh thông với việc sử dụng kiếm trở thành mạo hiểm giả. Tôi sẽ đi theo con đường ấy, trở thành mạo hiểm giả rồi kiếm thật nhiều tiền, và sau đó tiến đến Thủ Đô Hoàng Gia để nhận lớp nghề cho riêng mình.
[Vâng, nếu mà một người nào đó thành thạo kiếm thuật thì dù cho là Novice vẫn có thể làm chuyện đó bình thường, anh nhỉ?]
[Nếu muốn làm mạo hiểm giả thì em càng không có lí do gì mà
bỏ qua「Lễ Trưởng Thành」cả!]- Anh nói và nhìn tôi với đôi mắt đầy sự lo âu.
Nhân tiện, những công việc khác ngoài mạo hiểm giả cũng không phù hợp cho「Novice」. Thế giới này không phát triển như Nhật Bản, nơi thường sử dụng đến máy móc, cơ giới. Tất cả những công việc ở đây đều thực hiện bằng cách thủ công. Đó là lý do tại sao những lớp nghề có năng lực thể chất cao như「Kiếm Sĩ」sẽ được đối xử ưu ái hơn các class khác.
「Kiếm Sĩ」, khả năng thể chất được tăng cao,phù hợp với công việc lao động chân tay. Và thậm chí,「Pháp Sư 」còn mạnh hơn cả「Novice」. Từ những điều tôi đã nói ở trên, có thể đưa ra kết luận rằng「Novice」là class vô dụng nhất trong hết thảy.
Giả sử bằng cách nào đó tôi có thể xoay sở và đến được Thủ Đô nhưng lại không thể nhận được lớp nghề nào cả thì chắc tôi phải tự vả vào mặt chính mình mất. Mà gạt chuyện đó sang một bên, từ khi đưa ra quyết định không thực hiện nghi lễ đến giờ tôi vẫn chưa một lần nào nuối tiếc về nó cả.
Trong khi tôi lang mang suy nghĩ vẩn vơ,thì anh cả lấy ra một bao tiền nhỏ từ túi quần của mình,một âm thanh những đồng gils cọ xát với nhau ngân vang lên tiếng "leng keng"
[Anh chỉ có 100,000 gils em cứ giữ lấy dùng làm phí sinh hoạt cho đến khi tìm được một việc ổn định] (Chỉ có 100k Yên thôi :)) )
Tôi cảm thấy biết ơn khi có được một người anh tốt bụng như vậy, Nhưng tôi….
[Em rất cảm kích với tấm lòng của anh nhưng 10,000 là quá đủ để em trang trải cuộc sống trước khi có được một công việc tử tế]
Là con trai đầu, Light được nhận một khoản trợ cấp khá béo bỡ, tuy nhiên 100.000 gils vẫn là số tiền quá lớn. Chúng tôi đều không phải là loại người dư dả gì cho cam vì thế tôi nghĩ anh ấy nên sử dụng số tiền đó cho bản thân.
[....Được thôi, coi như anh sẽ giữ số tiền thay cho em khi nào cần cứ đến tìm anh. Và khi đó thậm chí có khi anh sẽ giới thiệu cho em một công việc]
[Cảm ơn anh! Tuy nhiên em sẽ nỗ lực hết mình để cố gắng không làm phiền anh trong tương lai]
Nói xong, tôi quay lưng rời khỏi làng.nếu có thể , tôi ước mình không cần trở lại nơi đây một lần nào nữa
[...Được rồi, sau khi đến thị trấn thì mình sẽ đăng ký làm mạo hiểm giả tại guild]
Tôi biết rất rõ, điều đầu tiên tôi nên làm là đến Thủ Đô Hoàng Gia để có được một lớp nghề. Nhưng tôi lại không biết làm thế nào để đến đó. Tiếc thay, không có thứ gì hữu ích trong nhà tôi, cái gì đó giống như bản đồ thế giới chẳng hạn.
Guild mạo hiểm giả là một tổ chức quốc gia vì vậy tôi nghĩ sẽ lấy được thông tin về cách đến thủ đô ở đó.
'Hy vọng mình có thể mau chóng đến nơi' Một ý nghĩ chợt thoáng qua trong khi tôi
đang xuôi theo con đường dẫn đến thị trấn lân cận. Nắm trên tay là một thanh kiếm "quèn" và không một mảnh giáp che thân. Với trang bị hiện tại nếu không "đánh nhanh, thắng nhanh" một chiến lâu dài sẽ gây ra cho tôi nhiều thứ bất lợi, và thậm chí còn có thể dẫn đến là cái chết.
…..Tôi hy vọng sẽ thượng lộ bình an mà không phải đối mặt một con quái vật nào cả.
.
.
.
.
Từ rày có lẽ truyện sẽ hay hơn. . . chắc vậy :v
Mong m.n giúp đỡ về sau
-From Editor with all love in Japan