Từ đằng xa, khung cảnh chiến trường hỗn loạn đang dần hiện rõ. Tôi khá bất ngờ trước những mũi tên và ma pháp phóng qua lại giữa hai phe.

Tại sao à? Phe ta đang bị áp đảo về số lượng và bị bao vây bởi bọn cướp, thế nhưng nhờ sự chiến đấu quyết liệt của Liziarete, tình thế vẫn còn cân bằng.

―― Nguy quá. Nếu chậm một chút nữa thì không biết sẽ ra sao.

“Blatty, tôi xuống đây.”

Tôi rời tay khỏi dây cương và chuẩn bị nhảy xuống.

Blatty hoảng hốt nhìn tôi: “Chờ đã, Aldia! Anh định nhảy xuống á!? Sẽ chết đấy!”

“Không chết đâu. Cơ thể tôi cứng cáp hơn người thường.”

“Vấn đề không phải như thế!”

Dù nhỏ phản đối quyết liệt, nhưng tôi vẫn muốn xuống hỗ trợ ngay lập tức.

Bởi vì nếu đó những điều mà người bình thường cho là bất khả thi...

“Ahhhhh, ngài Aldiaaaaa!”

―― Thì tôi vẫn sẽ làm.

Độ cao chừng mười mấy mét. Nếu cắm thẳng xuống thì chắc chắn sẽ gãy xương.

Nhưng, rút kiếm, tôi lao xuống, nhắm vào đầu một tên.

“Ughh!”

Tôi đè hắn xuống và vung kiếm. Chắc hắn cũng không ngờ là có người đột nhiên xuất hiện như vậy đâu.

...Tôi cũng không nghĩ có ngày mình lại nhảy xuống từ lưng kị long đang bay, và càng không nghĩ mình sẽ sống sót.

“Ngài Aldia!? Tại sao lại từ trên đó...!”

Quả nhiên, Liziarete sửng sốt nhìn tôi... Trong khi vẫn cầm thương đâm tên cướp. Ánh mắt hướng về phía tôi nhưng tay vẫn vô thức chiến đấu với kẻ thù.